Lâm Phong mang lão yêu đó trấn tại Sơn Hà Đồ, mất hai tiếng mới luyện hoá được ma kiếm đó, sau khi dùng nguyên thần luyện xong, khi pháp lực vận chuyển đến ma kiếm thì đột nhiên lệ khí đại trướng, trong đó bao gồm cả hung sát chi khí, làm cho Lâm Phong lại một lần nữa động dung, không kịp nghĩ nhiều, liền cùng Lộ Tây Á tiến vào trong Sơn Hà Đồ.
Lão yêu trong lúc không đề phòng liền bị Lâm Phong dùng Sơn Hà Đồ cuốn nguyên thần vào trong, thân xác bị huỷ hoại, nguyên thần quấn thành một vầng yêu quang đánh vào Sơn Hà Đồ từ bốn phía, thấy Lâm Phong mang kiếm tiến đến, trong lòng biết cấm pháp của ma kiếm đã bị Lâm Phong phá hỏng, gầm gừ một tiếng, nguyên thần do pháp lực hoá ra cuộn thành một phiến yêu quang cuốn về phía Lâm Phong.
Lâm Phong tức thời mang bát bảo kim thân chế trụ yêu mang, rồi đem ma kiếm trảm xuống, yêu quang tức thì phân khai, một pho nguyên thần xấu xí hiện ra, nguyên thần của lão yêu trong lòng biết không thể địch được, liền kêu một tiếng quái đản rồi tháo chạy.
Lâm Phong đâu có thể để lão ta toại nguyện, liền đuổi theo vung kiếm chém tan yêu mang hộ thân của lão yêu, Kim Quang Phiến vừa phẩy ra liền hút lấy nguyên thần của lão yêu vào trong, đồng thời tiêu diệt hết chân linh của lão yêu, vội vàng ngồi xếp bằng nhập định, luyện hoá nguyên thần mà toàn thân pháp lực của lão yêu đó biến hoá ra, một luồng yêu khí xuất ra trên đầu, tụ thành chân thân của Thái Huyền, sau khi nguyên thần lão yêu đó luyện hoá hấp thụ xong thì chân thân của thái Huyền cũng trở nên rõ ràng hơn không ít.
Lâm Phong lúc này mới thở một hơi dài, vội vàng rút khỏi Sơn Hà Đồ. Khi đang ngự trên Tuần Quang thì Lâm Phong phát hiện thấy trên trong Thiê Ma Kiếm có ẩn tàng một thái cổ hung thai, dưới sự thôi động của pháp lực, lệ khí đại thịnh, khiến cho yêu quang tứ tán.
Bỗng nhiên, một đạo kim quang từ trên cửu thiên giáng xuống, từ xa đến gần, không ngờ đó lại là Thái Cực Đồ đang quay trở lại. Lâm Phong tâm lí thầm tức giận, đơn giản mà nói thì cũng tức đến hộc máu, cái thứ vừa trời đánh dường như bỗng nhiên "sống dậy" rồi tiến vào trong khe nứt thời không, hại cho bản thân phải tốn quá nhiều khí lực mới có thể đem lão yêu kia trảm sát được.
Bây giờ Thái Cực Đồ này lại tự mình trở về, làm sao mà không khiến cho hắn buồn thúi ruột cơ chứ! vội vàng niết pháp quyết thu Thái Cực Đồ về, ấn quyết vừa dẫn, Thái Cực Đồ tức khắc phát ra hàng vạn đạo kim quang, định trụ sự vận chuyển của trận thức.
Nghĩ đến lúc Bàn Cổ mở ra thời kỳ hỗn độn, Thái Cực Đồ diễn hoá lưỡng nghi tứ tượng, vạn vật diễn sinh, cả thiên địa đều vận chuyển, âm dương tiêu trường không có cái nào không nằm trong thái cực. Vì thế Thái Cực Đồ này vẫn là nguồn gốc của vạn vật, Thái Cực Đồ đã hiện ra, làm sao mà trận pháp này có thể tiếp tục vận chuyển cho được.
Chẳng bao lâu sau, yêu khí nhanh chóng tản mất, tất cả trở lại bình thường, khi Lâm Phong vội vàng tra tìm tiểu thanh xà, thì chẳng thấy bóng dáng của tiểu thanh xà đâu, cái hồ nước sùng sục kia cũng tĩnh lặng trở lại, lúc đó mới thả Lộ Tây Á ra.
Mỹ nữ này sợ đến mức khuôn mặt thanh tú biến thành trắng bệnh, "liều chết" dựa vào ngực Lâm Phong một lúc, rồi mới thò đầu ra quan sát xung quanh, không khỏi kì quái liền hỏi : "Sương mù sao tan cả rồi? Thiên nột, chàng không sao chứ?"
Lâm Phong đơn giản mà nói thì khó có thể tiêu nổi cái cục buồn này, ở cái Vân Vụ sơn này đâu đâu cũng lộ vẻ kỳ quái, hơn nữa dường như bị người ta sắp xếp trận pháp. Nếu không phải là có Thái Cực Đồ thì hôm nay có thể là thoát ra không nổi rồi.
Còn Thiên Ma Kiếm nữa, không biết nó có lai lịch ra sao mà có thể phá tan bát bảo kim thân của bản thân hắn. Còn may là bát bảo kim thân là do pháp lực hội tụ mà hoá ra, nên còn có thể ngưng tụ lại được.
"Ta không sao!" Lâm Phong dùng thần niệm tìm kiếm trong phương viên mấy chục dặm một lượt nhưng chẳng có chút thu hoạch gì, đáp rằng: "Ở Vân Vụ sơn này quả thật là có chút không ngờ tới, Hô Lan Na có thể đã gặp dữ nhiều hơn lành rồi, chúng ta về đại doanh trước đã rồi hẵng hay!" nguồn TruyenFull.vn
Lộ Thiên Á sớm đã muốn rời khỏi nơi này, nên vừa nghe thấy thề liền vội vàng nói : " Nơi này quá nguy hiểm rồi, đúng là chúng ta nên quay về đại doanh ở sông Duy Đa Lợi Á rồi hẵng hay! "
Lời nói vừa dứt thì thanh Thiên Ma Kiếm trên tay Lâm Phong đột nhiên rung động trở lại, huýt lên một tiếng, hồ nước đục ngàu đang bình lặng đột nhiên phát xuất ra ba thanh kiếm với ba màu xích, bạch, thanh riêng biệt, thanh Thiên Ma Kiếm trong tay Lâm Phong cũng chấn động kịch liệt rồi bay lên trên, liên hợp với ba thanh bảo kiếm một thanh tịnh lập một phương, rồi tdần dần hạ xuống đỉnh đầu Lâm Phong.
Bốn thanh bảo kiếm xạ xuất ra hắc, bạch, xích, thanh tứ sắc quang hoa tiến vào trong nội thể của Lâm Phong. Lộ Thiên Á đại kinh thất sắc, Lâm Phong thì vội vàng khoang chân lại nhập định, vận chuyển nguyên thần, luyện hoá nguyên linh của bốn thanh bảo kiếm.
Bốn thanh bảo kiếm này đều thuộc dạng tiên thiên linh không, là vật có linh tính chẳng khác gì Thái Cực Đồ, bốn thanh kiếm này mỗi một thanh đều chiếm một cửa, ẩn ước tổ hợp thành một trận pháp huyền ảo, tứ sắc nguyên linh sau khi bị Lâm Phong luyện hoá xong, thì bốn thanh bảo kiếm đều chầm chậm hạ xuống, Lâm Phong đưa tay tiếp thụ, chỉ thấy ba thanh kiếm còn lại đều có những loại chữ cùng dạng với loại kí tự trên Thiên Ma Kiếm, phân biệt là : Thiên La Kiếm, Thiên Tuyệt Kiếm, Thiên Huyền Kiếm.
Bên trong hỗn độn có tồn tại một trận pháp tên gọi Đại La, do Tuyệt – La - Huyền – Ma bốn thanh kiếm diễm hoá thành Đại La Kiếm Trận, xưng là tiên thiên đệ nhất trận, chỉ là do còn thiếu một thanh bảo kiếm trấn áp trận nhãn, khiến cho uy lực của nó đại giảm.
Lâm Phong sau một lúc cau mày, thì đột nhiên dương tay tung bốn thanh bảo kiếm lên trên không, mỗi thanh chiếm lấy một phương, Lâm Phong cảm thấy chu thân đột nhiên cuồng phong cuốn đến, thiên địa thất sắc, khắp tứ phía đều đan xen hắc, bạch, thanh, xích tứ sắc kiếm quang, mang theo sức mạnh kinh thế hãi tục. Lộ Thiên Á phương dung thất sắc, từ phía sau ôm chặt lấy eo của Lâm Phong.
Lâm Phong tham ngộ trong chốc lát, dùng một ngón tay tay dương lên, thu lại bốn thanh bảo kiếm, tâm lí đan xen khá nhiều nghi vấn, nhưng làm thế nào cũng không thể lí giải cho được, bèn vỗ về Lộ Thiên Á nói : " Bây giờ thì không còn chuyện gì nữa rồi, chúng ta cũng nên quay trở về thôi! "
Lộ Thiên Á thở ra một hơi, đưa tay vỗ vỗ vào ngực tựa như vẫn còn sợ hãi trong lòng, rồi hô lên : " Thiên nột, chúng ta nên rời khỏi cái địa phương tà ác này thôi, lúc này thiếp cũng chẳng muốn lưu lại ở nơi này lâu hơn nữa! "
Lâm Phong gật đầu, rồi khởi giá Tuần Quang mang theo Lộ Thiên Á quay trở về đại doanh của Thiểm tộc.
Chuyến đi đến Vân Vụ sơn này có quá nhiều chuyện mơ hồ, những chuyện không thể ngờ cứ lần lượt đập vào mắt hắn ta, khiến cho đầu của hắn suýt chút nữa là nổ tan tành rồi. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu được, Lâm Phong bèn chẳng thèm suy nghĩ thêm nữa cho mệt óc, liền thanh tĩnh trở lại.
Lúc quay trở về Thiểm tộc đại doanh, Lâm Phong sau khi đem góc váy cấp cho A Lỗ Thai, thì vị thiết hán này tức thì nước mắt quanh tròng, Lâm Phong trong lòng không biết an ủi anh ta thế nào, chỉ dặn anh ta nhanh chóng mang đại quân Thiểm tộc tiến về Khắc Khố Sâm Đạt, rồi dẫn theo Lộ Thiên Á trở về nhà.
Về đến Khắc Khố Sâm Đạt, Khải Lâm Na và Toa Lị Na đang chỉ huy đám tì nữ trong phủ cắt hoa tỉa cỏ. Hai tiểu nữu Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp thì kẻ bên trái người bên phải trang điểm cho An Lị Ny, đem vị thiên sứ thiếu nữ nguyên bổn thanh thuần diễm lệ thành một vị tiểu thư châu quang, bảo ngọc đầy người, quần áo thì lòe loẹt, trông chẳng khác gì một tiểu thư phú gia đang khoe khoang sự giàu có của bản thân.
Tuần Quang hạ xuống, hai tiếng gọi nũng nịu tức thì phát lên, Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp mang theo hai làn hương phân biệt lao vào ngực của hắn ta, hai tiểu nữu tranh tiên hỏi han vài câu rồi hi hi cáp cáp ầm cả lên. Đái Lệ Ti mắng Toa Bối Lạp rằng: "Tao đề tử [đồ lăng loàn]!"
Toa Bối Lạp cũng không cam chịu kém, liền chửi lại rằng: "Đồ hồ ly tinh!"
Hai tiểu nữu tuy quan hệ với nhau rất tốt, nhưng ai cũng đều không muốn nhường nhịn cho đối phương chia nhau hưởng lợi một nửa ngực kia của Lâm Phong. Còn may là bọn họ đã trải qua không ít phong ba, nên hai tiểu nữu này chỉ là sửa không nỗi tập quán đấu "võ miệng" mà thôi, vì vậy cũng không gây ra cái gì là sóng gió trong gia đình cả.
Lâm Phong vỗ vỗ vào má của hai tiểu nữu, rồi dẫn hai tiểu nha đầu hướng đến chỗ Khải Lâm Na đang nghênh đón, hỏi: "Hai nàng làm sao lại đem An Lị Ny trang điểm thành ra cái dạng như thế này? Phải chăng là lo sợ thiên hạ không loạn?"
Đái Lệ Ti chỉ Toa Bối Lạp nói: "Là do mụ tao đề tử này muốn khoe khoang tài sản của mụ, nên mới biến An Lị Ny thành dạng như thế này!"
Toa Bối Lạp liền chỉ chỉ chỏ chỏ không chị kém, Lâm Phong cũng không bênh vực bên nào, nên chỉ nói vài câu, rồi mới để cho hai tiểu nữu đi, Toa Lị Na cũng kéo Lộ Thiên Á chạy sang một bên mà trò chuyện.
Khải Lâm Na tiến lên nghênh đón, rồi hỏi han : "Như thế nào rồi, đã tìm thấy Hô Lan Na chưa?"
Lâm Phong dẫn cả đám đi đến đại sảnh, rồi kể khái quát mọi chuyện đã trải qua một lượt. Chỉ lược bỏ bớt một số chuyện xảy ra ở Vân Vụ sơn mà ngay cả chính hắn ta đã suy nghĩ đi nghĩ lại đến trăm lần vẫn không thể lí giải nỗi mà thôi.
Khải Lâm Na thở dài một hơi, rồi bỗng nhiên sắc mặt đỏ bừng, tựa như muốn nói điều gì, nhưng sắc mặt trông tựa như rất khó hé răng, Lâm Phong thấy thế khong khỏi kì quái, liền hỏi: "Thế nào? Có điều gì thì nói ra đi, đều là lão phu lão thê cả rồi, không cần phải ngượng ngùng như vậy?"
Khải Lâm Na sắc mặt bỗng bừng đỏ, ấp a ấp úng nói: "Chúng ... chúng ta sinh lấy một hài tử có được không?"
Lâm Phong không khỏi sửng sốt một lát, rồi lập tức ha hả cười lớn.
Khải Lâm Na vừa thẹn vừa giận, ngượng ngùng nhướn mắt trừng hắn ta.
Lâm Phong đứng dậy tiền về phía trước, rồi ôm Khải Lâm Na vào ngực mình, cắn nhẹ vào cái tai nhoe nhắn tinh oánh tựa ngọc của mỹ nữ mà nói rằng: "Nàng muốn làm mẫu thân cũng được, tối nay ta cố nỗ lực cùng làm với nàng, để thai nghén sinh ra một tiểu sinh mệnh!"
******$**$******
Sự xuất hiện của tiểu sinh mệnh là kết quả tất yếu của tình yêu phát triển đến giai đoạn cuối. Khải Lâm Na đã qua giai đoạn thiếu nữ từ sớm, hơn nữa cũng còn tâm trí để mà nô đùa chơi bời như hai tiểu nha đầu Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp, với tâm thái của nàng ta bây giờ đương nhiên là cần đến sự xuất hiện của một tiểu sinh mệnh để lấp những hư không trong tâm linh của mình.
Có lẽ đó là tình mẹ đặc hữu của nữ nhân!
Khải Lâm Na sắc mặt đỏ hồng, ngượng ngùng nhìn Lâm Phong, luồn tay xuống dưới eo của Lâm Phong rồi nhéo một cái.
Lâm Phong đã từng thấy tuyệt đại yêu nhiêu [yêu nhiêu : làm mê đắm] Lộ Thiên Á cùng tiểu yêu tinh Ngãi Lị Phù dùng ánh mắt kiều mị lộng nhân, nhưng giờ đây lại thấy người đoan trang kiều mị như Khải Lâm Na cũng dùng cách đó để nhìn nam nhân, nhất thời không khỏi cảm thấy cực kì kích thích. Thử hỏi trên thế gian bồ đào nào là chua nhất? Bồ đào không ăn được đương nhiên là chua nhất rồi!
Cũng là một đạo lý đồng dạng, hình ảnh đoan trang hiền thục của Khải Lâm Na đã sớm khắc sâu vào trong linh hồn của hắn ta, nhưng giờ đây vị mĩ nhân này không ngờ lại hành động phản chánh thường, phá bỏ đi bề ngoài đoan trang, kiều mị nguýt hắn ta. Đốn thời khiến cho dục vọng ẩn tàng từ sâu thẳm trong linh hồn trổi dậy, liền ghé miệng vào tai của nàng ta mà nói : " Chi bằng ngay bây giờ chúng ta nỗ lực "canh tác" luôn vậy? "
Không đợi nữ nhân có đáp ứng hay không, liền ôm nàng ta tiến vào thư phòng bên cạnh.
Khải Lâm Na sớm đã động xuân tình, khoé mắt hàm xuân, mặt ngọc nhẹ nhàng tựa vào ngực của hắn ta.
*****@^@*****
Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp đùa giỡn với An Lị Ny một lát rồi cũng dần mất đi hứng thú, hai nha đầu này đột nhiên cùng nhau mở miệng hỏi : " Cô đoán xem Lâm Phong hiện tại đang làm gì? "
Hai tiểu nữu này ngạc nhiên nhìn nhau một chốc, rồi hi hi cáp cáp cười ầm lên, tiếp đó cả hai lại một lần nữa "dị khẩu đồng thanh" mà rằng : "Đi xem thử là biết ngay thôi! "
Đúng là tâm linh tương thông có khác a!
Nói đến là làm, hai tiểu nha đầu lập tức chạy đến đại sảnh, không thấy bóng dáng của Lâm Phong đâu, quay sang hỏi mấy thị nữ thì thấy bọn họ ai cũng sắc mặt đỏ hồng, úp úp mở mở chỉ vào trong thư phòng, hai tiểu nữu cũng chẳng có kiên nhẫn để hỏi nhiều, liền lập tức tiến vào trong thư phòng.
An Lị Ny với tâm tính ngờ ngờ nghệch nghệch của thiếu nữ nên cũng vỗ vỗ đôi cánh thánh khiết đi theo Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp tiến vào đại sảnh xem thử, vừa vào thì thấy hai tiểu nữu lại tiến vào thư phòng, do dự một lúc rồi cũng tiến vào trong.
"Á " Hai tiếng kinh hô từ trong ngoạ thất của thư phòng vang lên, Đái Lệ Ti sắc mặt đỏ đến tận mang tai nhìn hai khối nhục thể trắng toát đang trùng kích dữ dội trên giường, tiếp đó lùi lại một bước rồi vội vàng lui ra khỏi ngoạ thất.
Còn tiểu nữu Toa Bối Lạp thì lại cười hi hi chay tới, to gan nhìn chằm chằm vào Lâm Phong cùng Khải Lâm Na đang nỗ lực "canh tác", mắt thì mở lớn ra mà đánh giá, nhãn châu lưu chuyển một vòng, ha ha cười nói : " Hai người các ngươi đúng là chẳng biết ngượng là gì cả. Đang thanh thiên bạch nhật mà … ! "
Khải Lâm Na ngượng đến mức chẳng có cái lỗ nào mà chui xuống, đồng thời cũng đã đến lúc khẩn yếu quan đầu, nên cũng không thể tìm cách thủ tiêu hai tiểu nữu cho được.
Tiểu nữu này đang đắc ý dương dương, bất ngờ bị một cổ đại lực đem bọn họ hút qua bên đó, một cánh tay rắn chắc duỗi thẳng ra, y vật trên thân thể tức thì tán lạc chẳng khác gì chỉ sợi, một khuôn mặt nõn nà yêu kiều lung linh lập tức hiện ra. Cứ nghĩ đến sắp phải sinh đẻ như thế nào, tiểu nữu bạch long liền đau hết cả đầu.
Chưa kịp hét lên tiếng kêu cứu, đôi chân ngọc ngà đã bị kéo căng ra, một thân thể hùng tráng đã dũng mãnh vô cùng đè mạnh xuống. Toa Bối Lạp đáng thương vẫn thường được gọi một cách quyền quý là tiểu thư bạch long, làm sao mà có thể tiếp thụ cảnh ngộ như vậy, hai mắt mở ta đến chút nữa là rớt cả ra ngoài.
"Hai tiểu nữu các nàng tự mở cửa dâng mình hiến tế, nên đừng nghĩ là có thể chạy thoát!" Lâm Phong vung tay, một tấm thảm quấn lấy Khải Lâm Na. Rồi lại khoát tay một lần nữa, cuốn lấy Đái Lệ Ti vừa mới thoát khỏi thư phòng bay trở lại, khi rơi xuống gường, quần áo trên người hầu như đã bị tuột sạch, vị Tinh Linh Nữ Vương cao quý tức thì hai mắt tối sầm lại, suýt nữa là chết ngạt.
An Lị Ny sau khi cùng đi theo vào cũng liền há hốc mồm, trân trân đờ đẫn nhìn những nhục thể trần trụi ở trên gường, ngay cả việc quay mình bỏ chạy cũng quên mất, đầu óc nhỏ bé hiện giờ là một mảng loạn xà ngầu.
Lâm Phong lần lượt đưa cả hai tiểu nữu Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp lên đến cực lạc, lúc đó mới ôm An Lị Ny vào. Cánh tay vẫy một cái, tụt sạch quần áo của thiếu nữ, lộ ra một cơ thể nõn nà trắng như ngọc. Đến lúc đó An Lị Ny mới sực tỉnh, vội vàng co rúm lại, ngay cả đôi cánh thuần khiết cũng khép chặt lại một chỗ, trên khuôn mặt nhỏ bé chứa đựng đầy nỗi sợ hãi nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong vuốt ve thân thể kiều mĩ lung linh của thiếu nữ, dùng Mị Hoặc Công vừa mới lĩnh ngộ được trong yêu pháp, liếm nhẹ vào cái tai nhỏ nhắn của thiếu nữ rồi nói : "Đừng sợ, thoải mái một chút đi!"
An Lị Ny chỉ cảm thấy một sức mạnh kỳ dị tiến thẳng vào nơi sâu thẳm của linh hồn, trạng thái thần kinh đang căng thẳng co cụm đó không hiểu tại sao bỗng chốc dần mất đi ra, âm ảnh trong sâu thẳm của linh hồn cũng dần dần nhoà đi, khiến cô nàng không còn sợ sệt nữa, vươn đôi cánh tay ngọc ngà mềm mại ôm chặt lấy cổ to khoẻ của Lâm Phong, rụt rè hỏi: " Chàng … chàng muốn làm gì?"
Lâm Phong cười khanh khách nói: "Nàng nói thử xem ta muốn làm gì?"
Thiếu nữ hơi có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào mắt của Lâm Phong, vội vàng chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Lâm Phong nhẹ nhàng vuốt ve đôi cánh thánh thiện của nàng ta, trong lời nói như mang một ma lực giàu từ tính hỏi rằng: "Nhớ nhà không?"
Ánh mắt thiếu nữ ngớ ra gật đầu.
Lâm Phong khẽ mỉm cười nói: "Sau này nơi đây chính là nhà của nàng, mọi người ở đây đều là người thân của nàng, nàng đã nhớ chưa?"
Thiếu nữ ngỡ ngàng gật đầu.
Lâm Phong mỉm cười, trong lòng nghĩ: " Hoặc chỉ như thế này, mới có thể khiến nàng sống vui vẻ hơn một chút!"
Nét ngỡ ngàng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lị Ny dần dần mất đi, tựa hồ như đã quên một thứ gì đấy, cố gắng nghĩ mãi nhưng cũng chẳng nhớ ra được điều gì, trong đầu óc chỉ hiện ra khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của một nam nhân đó, rụt rè quan sát Lâm Phong, đôi mắt trong veo đó của thiếu nữ lúc dõi nhìn theo Lâm Phong lộ rõ một chút hỗn loạn pha chút thẹn thùng...
*****$^$*****
Lúc Lâm Phong từ thư phòng đi ra, thì nhìn thấy khuôn mặt của Ngải Lâm Uy Na na có chút kỳ quặc, khoé mắt cũng đầy vẻ xuân tình, không nén nổi liền nói nhỏ: "Tối nay ta đến phòng nàng nghỉ ngơi!"
Ngải Lâm Uy Na sắc mặt liền trở nên đỏ hồng, biểu tình băng lãnh bên ngoài đã không còn có thể yểm trụ được tâm tư của nàng ta, giờ đây nàng ta chẳng khác gì một thiếu nữ hoài xuân đột nhiên bị người ta phát giác tâm sự, nên ngượng ngùng không biết làm thế nào cho tốt.
Lâm Phong ha hả cười lớn một tiếng, rồi tự mình bước ra khỏi cửa.
Lâm Phong không nhớ là đã bao lâu bản thân chỉ một mình đi ra ngoài rồi, nên hắn ta hoán đổi một bộ y phục võ sĩ trang nhã, lẳng lặng rời khỏi hầu tước phủ, một mình đi dạo trên đại nhai một vòng, thử thể nghiệm loại khoái cảm hoà chung niềm vui với dân chúng, thuận tay trừng trị mấy tên quý tộc khoe khoang khoác lác, sau đó đi đến Thanh Hoa Học Viện.
Bất quản Khắc Khố Sâm Đạt có pháp lệnh sâm nghiêm đến đâu, nhưng quý tộc ỷ thế khi người là chuyện bất quản thời thế nào cũng đều vô pháp chấm dứt, Khắc Khố Sâm Đạt có tới tám trăm vạn nhân khẩu, đại tiểu quý tộc cũng chiếm một con số khá lớn, nên những chuyện như thế thì làm sao có thể tránh khỏi được, chỉ là nhà lớn thì nghiệp cũng lớn, Khắc Khố Sâm Đạt ngày hôm nay đã không còn là một tiểu trấn như mười năm trước nữa, Lâm Phong làm gì còn thời gian để lo lắng về những chuyện vặt vãnh đó chứ.
Đương nhiên, so với những nơi khác thì Khắc Khố Sâm Đạt đã thái bình hơn nhiều rồi!
Tuy không thể tránh khỏi chuyện quý tộc ỷ thế hiếp người phát sinh, nhưng cũng có hạn độ, những chuyện bất chấp nhân mạng và cướp đoạt dân nữ là gần như tuyệt đối không có, quý tộc mặc dù đã có gốc rễ sâu xa, nhưng tuyệt đối không lấy cái mạng nhỏ bé của mình ra làm trò đùa, hơn nữa còn chưa có ai dám vọng tưởng khiêu chiến quyền uy của lĩnh chủ đại nhân, dù sao trước đây những chuyệnnhư thế cũng đã chảy quá nhiều máu rồi.
Rất nhiều quý tộc mang hoạ diệt môn là một cái gương cụ thể nhất.
Lâm Phong tiến đến Thanh Hoa Học Viện, liền đi đến phòng xử lí công vụ của Tạp Lạp Kì, thì nghe nói lão đầu tử này đã đi dạy cho học viên rồi. Các thị nữ lập tức dâng trà lên, Lâm Phong đợi một lúc sau thì ba lão đàu tử mới lần lượt quay trở về.