Khi Lâm Phong tới, mẫu thân hắn - Tình Nguyệt Công Chúa đang ngây ngốc ngồi trước cửa sổ, cũng không buồn quay lại nhìn hắn.
Lâm Phong vẫy tay cho thị nữ rời khỏi, bước tới sau lưng mẫu thân, nhè nhẹ bóp vai cho bà.
Sau một hồi, Tình Nguyệt Công Chúa thở dài: "Tiểu tam à! Làm sao mà con ... ài!". Bà dù xuất thân từ hoàng thất, nhưng mẫu tử tình thâm, vốn muốn nói với Lâm Phong rất nhiều, lại nhớ đến ái tử này từ sau tai nạn mười năm trước tính tình đại biến, không còn dễ bảo như trước đó nữa, đến hôm nay xảy ra sự tình nghiêm trọng này, nếu bản thân nói nặng lời, sẽ khiến ái tử đau lòng.
Lâm Phong tự vấn không thẹn với lòng, muốn an ủi mẫu thân đôi lời, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Trầm mặc hồi lâu, Tình Nguyệt Công Chúa cuối cùng thở dài, nói: "Con trước hết hãy qua vấn an gia gia của con đi !"
Lâm Phong đáp ứng, nhưng khi bước ra khỏi tiểu viện của mẫu thân, nào dám đến chỗ của lão gia tử chịu nghe mắng chửi. Hiện tại lão gia tử đang đầy bụng nộ khí, có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành đợi lão nhân gia hạ hỏa, rồi trở lại nhận tội. Giờ mà đến đó, lão nhân gia khẳng định sẽ càng giận dữ hơn.
Lâm Phong li khai nơi ở của mẫu thân, định quay trở về tiểu viện của mình thì nghe nhị ca Lâm Hổ gọi giật lại. Lâm Hổ hai mắt phóng quang, khoa trương nói: "Ức ! Thiên nột, nhị ca của đệ cũng chẳng biết tán dương đệ thế nào đây, giữa triêu đường mà dám sát nhân, thực là ngốc trùm đời mà. "
Lâm Phong hắc hắc cười lên một tiếng, rồi kéo Lâm Hổ nói nhỏ: "Sao huynh thấy ?"
Lâm Hổ nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Đệ gây ra chuyện lớn, khiến Lâm gia lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tất cả là muốn bức gia gia cho phép Lâm Gia tự lập, huynh đoán có sai không ?"
Lâm Phong nói: "Không sai, đệ thực sự không muốn Lâm Gia lại phải ra sức vì người khác nữa, còn ý kiến của huynh thì sao ?"
Lâm Hổ nói: "Huynh cũng có cùng cách nghĩ với đệ, nếu như nam nhân Lâm gia chúng ta phải đổ máu vì người khác, chẳng thà tự mình đứng ra khai sáng một con đường mới, bất quá cái gương của hoàng thất ở trước mắt, như quả Lâm gia tự lập, biết đâu chừng một trăm năm sau Lâm Gia chúng ta lại chẳng giống Hoắc Khắc Tư hoàng thất bây giờ, bị cuốn theo bánh xe lịch sử. Có điều đó cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, như quả ta được làm gia chủ, vì kế lâu dài, ta cũng có thể có cùng lập trường với gia gia."
Lâm Phong nói: "Đệ hiểu điều này, lão gia tử hiện đang nộ khí trùng trùng, đợi khi người hạ hỏa, đệ sẽ cố thuyết phục người lần nữa!"
Lâm Hổ lắc đầu nói: "Khả năng lão gia tử đồng ý là rất thấp, phụ thân tính tình cương trực, xích đảm trung tâm, nếu như người biết đệ tại triêu đường chửi mắng Hoàng Đế Bệ Hạ, giết hai vị đại thần, rất có thể sẽ dùng gia pháp trừng trị đệ, mẫu thân đứng ở giứa thẳng định rất khó xử, đệ trước hết hãy tới an ủi mẫu thân!"
Lâm Phong nói: "Đệ vừa mới từ chỗ mẫu thân trở về!"
Lâm Hổ nhìn hắn cũng đại khái đoán được phần nào, nói: "Huynh sẽ khuyên nhủ mẫu thân, lịch sử đã chứng minh, Hoắc Khắc Tư hoàng thất không sớm thì muộn cũng sẽ bị diệt vong, đệ làm thế là nghĩ cho Lâm gia, mẫu thân nhất định sẽ hiểu, thiết tưởng có thể sẽ lượng thứ cho đệ."
Lâm Phong gật đầu,bật cười nói: " Lão hôn quân đó dù sao cũng là đại cữu của chúng ta, đệ hôm nay ở giữa Chánh Đức điện mắng hắn thậm tệ, chuyện này nếu đồn ra ngoài, có thể khiến người ta cười đến vỡ bụng!"
Lâm Hổ hắc hắc cười lên một tiếng, nói: "Đại cữu ? Trong hoàng thất thì thân tình còn có đáng gì, nữ nhân hoàng thất chẳng khác nào một món hàng bị người ta mua qua bán lại, chúng ta là họ hàng bên ngoại của Hoàng Đế Bệ Hạ cũng chẳng đáng giá bằng một vạn kim tệ"
Đoạn thở dài một hơi, nói: "Triều đình luôn là nơi bẩn thỉu nhất, đệ nhất định phải nhớ thật kĩ, một khi Lâm gia chúng ta tự lập, sau vài trăm năm, hoặc giả hậu nhân Lâm gia cũng sẽ tha hóa giống Hoắc Khắc Tư gia tộc bây giờ!"
Lâm Phong gật đầu.
Lâm Hổ lại nói: "Ta vừa nghe được một tin tức, tối nay Đại giáo chủ cho mời các quý tộc tới Đại giáo đường dự lễ, duy chỉ có Lâm Gia và Pháp Lạp Đế gia là không được mời, khẳng định là để bàn mưu tính kế đói phó với Lâm Gia ta, đệ thấy thế nào ?"
Lâm Phong nhíu mày, nói: "Chuyện này dễ thôi, tối nay đệ tự thân tới bái phỏng Đại giáo chủ!"
Lâm Hổ gật đầu nói: "đệ trước tiên cứ về chuẩn bị, huynh qua thuyết phục mẫu thân!"
Khi Lâm Phong trở về nội viện, mấy lão đầu tử đều nhìn hắn dò hỏi.
Lâm Phong sắc diện thoải mái, nói: "Không vấn đề gì, dù cho Hoắc Khắc Tư gia tộc bị diệt phong, Lâm gia chúng ta quyết không bồi táng theo chúng, đạo lý này mẫu thân dĩ nhiên hiểu rõ, sau một khoảng thời gian là bình tĩnh lại thôi. Hoắc Khắc Tư gia tộc không sớm thì muộn cũng bị diệt vong, ta cũng không phải là ác nhân nên sẽ không có chuyện gì cả đâu.
Mấy lão đầu tử đã chết đi sống lại một lần, có chuyện gì mà chưa từng chứng kiến.
Tạp Lạp Kì chợt nói: "Đế Đô hôm nay đột nhiên xuất hiện một cỗ khí tức cường giả, ngươi có cảm thấy không ?"
Lâm Phong ngồi xuống, đợi thị nữ hầu rượu lui xuống mới nói: "Thực lực so với các người không chênh bao nhiêu, đang ẩn bên trong Giáo Đường!"
La Đế Phong nghi hoặc nói: "Thần Thánh Giáo Hội xuất hiện Thánh Giai Pháp Sư khi nào vậy ? Khí tức này thập phần kì quái, chính là Thần Tộc Quang Minh thánh lực, chẳng nhẽ bảy tên gia hỏa đó đã tới Đế Đô ?"
Mười năm về trước không gian phát sinh dị biến, bảy vị Thiên sứ xuất hiện tại Thánh đô, tại Thánh đô có tới hàng vạn người trông thấy, không phải là bí mật to lớn gì. Mấy lão đầu tử đã kinh qua Chúng Thần Đại Chiến, đối với Thần Tộc Quang Minh thánh lực tất nhiên biết rõ, lập tức nhận ra lai lịch của đám điểu nhân đang hiện diện tại giáo đường.
Lâm Phong nói: "Theo ước thúc của Không gian phép tắc, chỉ có Thiên Sứ mười hai cánh mới tới được Thản Tang đại lục, thực lực cũng tương đương với ba lão đầu tử các ngươi, mấy tên gia hỏa đó khẳng định là Chiến Thiên sứ mười hai cánh. Giờ vừa hay tối nay có cơ hội, ta sẽ tới bái kiến Đại giáo chủ !"
Pháp Lạp Đế nói: "Một vạn năm trước Thiên sứ đạ quân nguyên khí trọng thương, bảy tên Thiên Sứ đó tới Thản Tang đại lục cũng chẳng làm nên trò trống gì, ngươi không nhất thiết phải lấy chúng ra khai đao!"
Lâm Phong nói: "Còn tùy tình hình mà hành động, nếu quả đám người Giáo hội dám loạn động, ta cũng không tiếc mà tiễn chúng đi gặp Quang Minh Thần của chúng !"
Giữa trưa, Lâm Phong cũng chẳng buồn đi đâu, ngồi tại tiểu viện của mình, cùng mấy lão đầu tử và đám nữ nhân dùng bữa. Đợi tới đợi lui, cũng không thấy Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp hai tiểu nha đầu tới.
Sau khi thị nữ đi mời hai tiểu nữu đó thì mới ủy khuất trở lại, cuối cùng mới biết hai nha đầu đó lại gây gổ. Lâm Phong nhướn mày, còn chưa kịp lên tiếng, thì Toa Lị Na đã nhanh chóng đứng dậy, cười nói: "Tối qua hai người họ ngủ muộn, giờ có thể còn mệt, công tử đợi một chút, muội đi xem họ thế nào."
Khải Lâm Na cũng nói: "Vậy chúng ta đợi thêm một chút!"
Tam lão đầu tử bế mục dưỡng thần, không hề để ý.
Lâm phong hừ một tiếng nói: "Hai tiểu nha đầu đó thật không biết tốt xấu!"
Tạp Lạp Kì mở đôi mắt nhỏ, dùng biểu tình của người từng trải nói: "người trẻ tuổi tính tình lúc nào chẳng có chút nóng nảy, Đái Lệ Ti đích thị Tinh Linh Nữ Vương, địa vị cao quý, bình thưởng nửa điểm cũng không ai dám trái. Ta nghĩ ngươi nên chú ý, trong nhà mà ồn ào như vậy quả thực không phải chuyện tốt!"
La Đế Phong và Pháp Lạp Kì cũng cực lục tán đồng (gật mạnh đầu @_@)
Khải Lâm Na cũng ngầm tán đồng.
Lâm Phong nhìn thần sắc của mọi người, không bỏ sót một ai, rồi hừ một tiếng không nói gì. Text được lấy tại Truyện FULL
Ngồi đợi một lúc, chỉ thấy Toa Lị Na dẫn hai tiểu nữu quay lại, hai tiểu nha đầu biểu tình không vừa ý, cái miệng nhỏ dẩu lên, bất quá ánh mắt đều hướng về phía Lâm Phong. Lâm Phong tuy không quay lại, nhưng trong lòng đã minh bạch.
Toa Lị Na trở lại bàn, trước tiên kéo hai tiểu nữu ngồi xuống hai bên Lâm Phong rồi mới tự mình ngồi xuống. Đôi mắt trong như bảo thạch nhìn Lâm Phong, cười nói: "Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp đêm qua ngủ không ngon, thân thể hơi mệt mỏi, giờ mọi người đều đã tới đủ, có thể dùng bữa rồi chứ ạ?"
Hai tiểu nữu mặt đỏ tận mang tai, ngấm ngầm đưa mắt nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong quay đầu lại hỏi: "Hai người vốn không muốn đến ? Sao giờ lại đến ?"
Khải Lâm Na hàm ý nhìn Lâm Phong, Thấy Lâm Phong như không để ý, chỉ đành ngầm thở dài một tiếng.
Đái Lệ Ti giương con mắt ủy khuất nhìn xung quanh, chỉ nhận được biểu tình lạnh lẽo, hướng đôi mắt màu lam bảo nhìn Lâm Phong không nói nên lời, ánh mắt dần nhòa đi bởi màn thủy vụ đang dần dày đặc.
"Ngươi khi phụ người thái quá, ta sẽ quay trở về Long quật!" Toa Bối Lạp la lớn, khởi thân định chạy ra ngoài.
La Đế Phong nhìn thấy, giữ lấy vai của long nữ, nói :" Đều là người một nhà, hà tất phải ầm ĩ như vậy. Lâm phong, ngươi đâu phải người hẹp lượng, tính toán làm gì!"
Tạp Lạp Kì cũng nói: "Tính toán làm gì, hai tiểu nha đầu đó cùng rời khỏi, ngươi sẽ không để ý sao ?"
Lâm Phong hừ một tiếng, một tay kéo Toa Bối Lạp, một tay kéo Đái Lệ Ti trở lại, thở dài một hơi nói :" Ta không phải muốn làm khó họ, nhưng hai tiểu nữu tử này suốt ngày ầm ĩ, không chịu an phận, ta giờ không dạy dỗ họ thì khi nào mới có thể ? Các người có hiểu tại sao loài người có thể trở thành chủ nhân của Thản Tang Đại Lục, Tinh Linh nhất tộc bị đẩy lên con đường diệt vong, cao quý Cự Long và Phượng Hoàng phải trở thành tọa kị của nhân loại ? Bởi vì bọn họ quá kiêu ngạo, kiêu ngạo không để những sinh vật có trí tuệ khác vào mắt, vì vậy mà tên tuổi bị xóa mờ trong lịch sử. Hai tiểu nha đầu này người nào người nấy đầy ngạo khí, ta nếu tiếp tục mặc cho họ có những hành động khinh suất như xưa, sau này làm sao có thể hòa đồng với những người khác trong Lâm gia ?"
Ba lão đầu tử tức thì cứng họng.
Khải Lâm Na xoa dịu nói: "Được rồi! Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp cũng chỉ là thích tranh đua, sau này khẳng định sẽ không làm thế nữa!" Vừa nói vừa ngầm đưa mắt ra hiệu cho hai tiểu nữu.
Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp đỏ mặt cúi đầu.
Toa Lị Na cũng nói: "Được rồi, giờ đã được phép dùng bữa chưa ạ?"
Lâm Phong nắm ngọc thủ ôn nhuyễn của hai tiểu nữu hỏi: "Đã biết sai chưa ?"
Hai tiểu nữu đồng thời hạ giọng đáp ứng một tiếng.
Lâm Phong cười nói: "Biết sai là tốt, sau này phải nhớ tự cảnh tỉnh bản thân, sinh tồn chính là lí do tồn tại của mỗi sinh vật có Trí tuệ trên Đại lục, không kể tôn quý hay thấp hèn, quan trọng nhất chính là sinh tồn. Nếu không hiểu được sinh tồn chi đạo, không sớm thì muộn cũng bị lịch sử đào thải. Nguyệt Tinh Linh nhất tộc hiện tại còn khoảng năm vạn nhân khẩu, như quả tiếp tục không mưu cầu sanh lộ, lưu tại chiểu trạch bế quan tự thủ, không tiếp xúc với nhân loại, không quá vạn năm nữa, chỉ sợ không còn một Tinh linh nào trên Thản Tang đại lục!"
Quay đầu hướng về phía Toa Bối Lạp nói: "Cự Long gia tộc cũng thế, Tứ Đại Hoàng Kim gia tộc cũng không phải ngoại lệ!"
Hai tiểu nữu ngầm tự thấy xấu hổ, Đái Lệ Ti thân là Nguyệt Tinh Linh nữ vương, còn nhớ mười ngàn năm trước khi mới tới triểu chạch định cư, nhân số khoảng 5 triệu người, hiên tại chỉ còn 5 vạn, trong tim rối loạn bao cảm xúc, đúng sai đã quá rõ ràng, cao ngạo tiểu Tinh Linh cũng không khỏi lẳng lặng thổn thức.