Trong Hỗn Độn có một cõi hư vô, vô biên vô hạn, không tính năm tính tháng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn sửa soạn Kim Đỉnh Hương Niên bay đến Ngọc Thanh Thiên, vào Thanh Vi cung gặp Linh Bảo Thiên Tôn, nói: “Kiếp số đã hiện, Vô Lượng cung lão sư trước mắt đã xuất cung. Cực Lạc giáo chủ thành chính quả, hôm nay tại Chu Tước tiền quan dưới hạ giới có một hồi sát kiếp diễn ra, việc này phải nhờ đạo huynh tự mình đi một chuyến.”
Linh Bảo Thiên Tôn nói: “Được”
Lại nói ở trước ải Chu Tước, trước trận tiền hai bên, ma giới đại hộ pháp Hắc Bào phụng mệnh Xi Vưu lão ma, nâng lên Cửu Long ma tiên đánh vào đầu Khổng Lai Học. Bạch Vân chân nhân trong trận Thục Sơn nhìn thấy rõ rang. Thanh quang chợt lóe lên đã lao đến chỗ đang giao đấu rồi xuất ra phi kiếm, cùng Hắc Bào đấu ở một chỗ.
Đấu hơn mười hiệp, Bạch Vân chân nhân hô to: “Đạo huynh nhanh chóng đến trợ trận.” Trong hư không chợt tiếng đao hiệu vang lên, tam đại thân ngoại hóa thân của Bạch Vân chân nhân vân du tam giới đều đã tới. Một hắc y đạo nhân, một thanh y đạo nhân, một cát y ( áo vải) đạo nhân, cùng xuất ra pháp bảo hướng Hắc Bào đánh tới.
Hắc Bào kinh hãi, “Thằng nhãi này có tam đại hóa thân, mình không phải đối thủ.” Vội vàng lắc người nhảy khỏi vòng chiến hướng trong trận chạy vào.
“Đồ ăn hại.” Xi Vưu trong trận Lý Hạo mắng một câu rồi điểm một ngón tay, xuất ra một hắc cầu vồng bay ra ngoài, rất nhanh đón gió hóa thành một ma chưởng, hướng Bạch Vân chân nhân quét tới.
"Lão ma đừng vội càn rỡ" Năm vị kim tiên môn hạ Ngọc Thanh trong trận Thục Sơn hiểu rằng, Bạch Vân chân nhân không phải là đối thủ của lão ma bèn vội vàng vào trong trận phóng lên không trung. Xuất ra ngũ sắc kỳ, hiện ra Yên La đại trận, Bạch Vân chân nhân vội vàng lui vào trong trận.
Trong hư không ngũ sắc hào quang bắn ra. Màu đen ma chưởng cùng ngũ sắc hào quang vừa chạm vào nhau, lập tức rụt trở về.
"Ngũ hành Yên La trận." Xi Vưu gào một tiếng, hắc cầu vồng lóe lên, tiến đến trước trận, thân hình nhoáng một cái, bay vút lên không. Đã đặt chân vào trong Yên La đại trận, Vân Trung Tử vội vàng hét lên một tiếng: “ Thuận theo tự nhiên, ngũ hành nghịch chuyển.”
Ngũ sắc hào quang lập tức tăng mạnh, đem Xi Vưu lão ma bao phủ trong trận, bị pháp lực cường đại xé rách hư không xuất hiện một đạo tàn ảnh.
Xi Vưu lão ma âm hiểm cười, âm thanh từ trong trận truyền đến, lão ma chợt một trảo xuất ra, Xích Tinh Tử cảm giác tâm thần chấn động, pháp kỳ dường như không thể khống chế được nữa, lập tức kinh hãi, vội vàng dịch chuyển phương vị.
Lão ma một kích không trúng. Cũng không ngừng lại, thân thủ lại chộp tới vị trí hỏa vị là Cửu Dương chân nhân, Cửu Dương chân nhân biết lão ma pháp lực thông thiên, mình không phải là đối thủ, cũng vội vàng dịch chuyển phương vị.
Lão ma hai lần đánh đều không trúng. Lập tức giận dữ, mất kiên nhẫn, gào lên một tiếng, một đạo thiểm điện nổ tung trong trận, hư không bị mạnh mẽ rung động. Ngũ sắc hào quang tản ra, Vân Trung Tử cùng mọi người quá sợ hãi, biết lão ma này pháp lực thật là thông thiên triệt địa. Ngoại trừ giáo chủ thánh nhân, tam giới không có mấy người có thể là đối thủ. (DG : Pó tay ko biết ông nào)
Năm đại Kim tiên bị lão ma dùng đại pháp lực công kích phá Yên La đại trận, nguyên thần bị chấn thương, vội vàng niệm chú thu lại pháp kỳ. Chỉ thấy bầu trời đột nhiên rộng ra, tiên âm vang vọng, áng mây lượn lờ có thiên nữ tán hoa, có tiên hạc tung cánh, Ngọc Thanh chí tôn thánh nhân Linh Bảo Thiên Tôn hạ xuống phàm trần.
Vân Trung Tử cùng mọi người mừng rỡ, “Lão sư đã đến, nhanh chóng cung nghênh thánh giá.”
Xi Vưu lão ma phá được Yên La đại trận, đang muốn bắt sống năm vị kim tiên luyện thành thiên ma phân thân, đột nhiên cảm giác tâm thần chấn động, chỉ thấy hào quang sáng rực lên, thấy Ngọc Thanh Linh Bảo Thiên Tôn hạ xuống phàm trần, liền sợ hãi, thầm nghĩ, “Không tốt, đại kiếp nạn chưa tới, sao thánh nhân đã ra tay.”
Còn ở đây phóng cái rắm, vội vàng hóa thân thành một cầu vồng đen, chạy về bổn trận.
Linh Bảo Thiên Tôn hạ xuống phàm trần, ngồi trên lô bồng, Vân Trung Tử cùng mọi người vội vàng quỳ lậy, Bạch Vân chân nhân cũng ở một bên quỳ lậy, đến thở mạnh cũng không dám.
Linh Bảo Thiên Tôn nói: “Vì kiếp nạn sắp đến, hai giáo thánh nhân ở trước ải Chu Tước cần giải quyết, bọn ngươi trước tiên tạm thời thối lui sang một bên.”
Chúng tiên không dám sai lời, vội vàng đứng dậy thối lui sang một bên.
Linh Bảo cũng không nói nhiều, chỉ lặng yên ngồi.
Lại nói Lý Hạo quan sát trước trận, thấy Ngọc Thanh thánh nhân Linh Bảo Thiên Tôn hạ xuống phàm trần, trước trận quân Đại Đường bốc lên một mảng nhàn nhạt như Thủy Địa Vân quang, hạo nhiên chánh khí này đã làm cho Xi Vưu cùng đám tà ma bị trấn áp đến không thở nổi, khiến tất cả sợ hãi.
“Kiếp nạn mặc dù đã hiện ra, nhưng phân tranh còn chưa ác liệt, sao Ngọc Thanh thánh nhân lại hạ phàm, chẳng lẽ trước ải Chu tước còn có chuyện xấu gì?”
Bởi vì có thánh nhân giáng trần thì làm sao có thể ngăn cản. Lý Hạo không dám chậm trễ, vội vàng lập án dâng hương, hướng Tây Thiên bái lậy, thỉnh Phật Tổ Như Lai xuất ra phật quang.
Xi Vưu lão ma ở một bên liên tục cười lạnh. Đột nhiên không gian mở rộng ra, một tòa Hắc Liên hạ xuống, ngồi trên là một lão nhân mặc Hắc bào, tại ma giới chính là đại thánh Vô Thiên. Lão ma kinh hãi miệng lắp bắp, liền tiến lên phía trước bái lậy, Hắc Bào cùng tà ma cũng đều bái lậy.
Lý Hạo lại càng hoảng sợ, không kịp suy nghĩ, cũng vội vàng bái lậy.
Vô Thiên ngồi lô bồng, nói: “Kiếp nạn đã xẩy ra, thánh nhân hai giáo phái trước ải Chu Tước đã khai chiến, cũng chỉ là mới bắt đầu, các ngươi lui xuống trước đi.
Lý Hạo không dám sai lời, vội vàng đứng dậy thối lui sang một bên.
Thiên địa bất nhân, vạn vật như cỏ rác.
Thánh nhân bất nhân, dân chúng như cỏ rác.
Thánh nhân sống tại hư không, vạn kiếp không ma, vĩnh hằng bất diệt. Trong mắt thánh nhân, hàng tỉ sinh linh dường như chỉ là kiến hôi, mặc dù có cường đại như Xi Vưu lão ma, chỉ cần không có hỗn nguyên, tiến nhập hư không đại đạo, thì trong mắt thánh nhân cũng chỉ là con kiến hôi lớn mà thôi.
Hai quân trước trận chiến lá cờ tung bay phất phới, hàng tỉ quân binh xếp hàng mà đợi, Xi Vưu lão ma cùng Vân Trung Tử phân biệt đứng ở sau lưng hai vị chí tôn thánh nhân, không ai dám thở mạnh.
Hai vị giáo chủ yên lặng ngồi một lát, đột nhiên, trước trận Đại Đường phóng lên một thanh sắc cầu vồng. Ngay sau đó đằng trước Lý Hạo cũng phóng lên một hắc cầu vồng phá hư không mà lên, cùng thanh sắc cầu vồng trên không trung quần đấu.
"Vô Lượng Thiên Tôn." Đạo hiệu chấn động hư không, Linh Bảo Thiên Tôn đứng thẳng dậy, nói: “Thượng cổ yêu ma trận chiến trước, yêu tộc tổn thất, Bà La giáo đã lui khỏi tam giới, đạo huynh sao không ở Hỏa Vân Động thanh tỉnh, mà lại đến nơi nước đục này, thật là hạ sách.”
Vô Thiên cũng đứng dậy, nói: “Từ hồng hoang đại chiến chính là do thiên đình thất đức, yêu tộc tan tác là do số trời đã định. Hôm nay Hỗn Độn đã mở ra đủ tám mươi mốt ức năm,( 8 tỉ 100 triệu năm cơ à kinh vãi), cửu cửu quy nguyên đã đủ. Kiếp nạn nổi lên, nên giáo phái ta chấn hưng. Đạo huynh không cần nhiều lời, cứ chờ xem kết quả thế nào.”
Linh Bảo nói: “Nhưng”
Rối cũng không nhiều lời, nâng lên Hỗn Nguyên kim xích đánh tới trước mặt.
Vô Thiên cũng xuất ra một ngón tay, trên đỉnh hiện ra Hắc Liên đỡ Hỗn Nguyên Kim Thước, lại lấy ra Đoạt hồn Phiên, phát lực lay động, một hắc cầu vồng cuốn về phía Linh Bảo.
Linh Bảo dừng thân lại, vừa quát vừa phát lực, trên đỉnh hiện ra bổn mạng Ngọc thanh huyền quang, chống lại hắc cầu. Hai vị giáo chủ người đánh ta đỡ tại trận đấu, cũng không có nửa điểm pháp lực truyền ra ngoài, chỉ có thể dùng mắt nhìn, không thể cảm được, giống như huyễn ảnh, chỉ làm cho hai quân tiên nhân và tà môn trước trận trợn mắt há hốc mồm, hoảng sợ đến biến sắc.