Vợ Là Quân Nhân

Chương 71: ĐỐT NHÀ



Những ngày sau đó, Thượng Quan Dao luôn ở nhà chính Tôn gia đợi kết quả. Tôn Thành Thắng mãi vẫn chưa thấy về, cô tuy rất lo lắng nhưng vẫn là tin vào năng lực của Nhiếp Khuynh Ngang. Huống chi bên phía Mộ Dung Đức mấy ngày nay cũng đã bị giữ lại, bù đầu bù cổ để giải quyết chuyện của bản thân. Thứ cô đưa cho Thượng Quan Dực, cũng tức là chuyện mà ông đã nắm trên tay chắc chắn.

Mộ Dung Đức những năm gần đây đã âm thầm vận chuyển các chất cấm, trốn thuế, rửa tiền dưới danh công ty bên người dưới phe cánh của hắn. Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề là lão ta hoàn toàn có thể chỉ một câu liền có thể đẩy hết tội lỗi lên đầu kẻ kia. Mà cô làm sao có thể để như vậy được, đã sớm bảo Thượng Quan Dực bảo vệ hắn được tới đâu hay tới đó. Con người vốn ích kỷ, thù dai nếu như ông ta đã có ý muốn đưa hắn ra làm cừu thế thân thì hắn đương nhiên cũng sẽ không nể nang gì Mộ Dung Đức mà cắn trả, huống chi là còn có người bảo vệ, lại càng "chó cậy chủ nhà" hơn. Đây mới chính là "hòn đá cản đường" lớn nhất của lão ta. Còn Mộ Dung Địch, "chủ" đã gặp nạn đương nhiên kẻ làm "tớ" như cô ta sẽ không dám làm càn. Nhiếp gia cũng không phải dạng tầm thường.

Nhưng hình như là cô đã đánh giá cao suy nghĩ của ả ta rồi. Chỉ một tuần sau cô nhận được điện thoại báo tin của A Hành, hắn nói Mộ Dung Địch đã bảo Tôn Thành Thắng bắt cóc Nhiếp Anh Lạc. Lúc này cô mới hiểu câu "Đã ngu rồi thì theo năm tháng nó sẽ không hề bị mài mòn, mà còn bị lấp đầy bằng những chỗ gỉ sét xấu xí".

[Em cứ đi theo sau quan sát. Chị sẽ đến đó ngay.] - Cô nắm chặt nắm đấm, xem ra Nhiếp Khuynh Ngang rất không được rồi.

[Có cần em một phát bắn chết Tôn Thành Thắng không?] - Giọng điệu bỡn cợt của A Hành vang lên bên kia, đúng là không sợ cháy lớn mà.

[Nếu được thì cứ bắn chết.] - Cô híp mắt, lần này quyết định sẽ không ngăn cản cậu ta nữa.

Nói rồi ngắt máy, đứng chuẩn bị đi ra ngoài. Khí thế trên người lạnh lùng khiến ai nấy đều phải đánh cái rùng mình lùi về phía sau, sợ nếu đứng gần cô thì người gặp nạn chính là bọn họ.

***

[Tôn Bách, cậu mau điều nhân lực tìm kiếm Nhiếp Anh Lạc cho tôi.] - Nhiếp Khuynh Ngang ở đầu bên kia giọng nói có chút mệt mỏi, có chút gấp gáp lạnh lùng. Anh ta hiện tại đang rất lo lắng cho Lạc Lạc, nếu như còn để lâu hơn chút nữa thì không biết cô phải chịu những gì nữa.

[Được, đừng hấp tấp, rối chuyện đấy. Bình tĩnh lại, đầu óc mới có thể nhanh nhạy được.] - Lăng Thiếu Phàm cũng biết anh ta đang rất rối nên mở lời khuyên bảo.

[Cậu cứ đặt mình thử vào trường hợp Thượng Quan Dao bị bắt cóc đi thì biết.] - Anh ta nói rồi ngắt máy, không chờ cho anh kịp suy ngẫm lời nói của mình.

Nhìn màn hình điện thoại đã tối đen trên tay, đầu óc Lăng Thiếu Phàm trống rỗng. Nếu như cô ấy cũng bị bắt cóc thì anh sẽ cảm thấy thế nào sao. Anh chưa từng nghĩ đến, cũng không thể nghĩ đến. Cô là người như thế nào chứ mạnh mẽ, quyết đoán chưa từng để bản thân rơi vào ngõ cụt. Anh tự cảm thấy nực cười, tự cười bản thân mình thật ngây thơ.

Phạch phạch phạch.

Tiếng cánh quạt xé gió vang lên bên ngoài sân, anh đứng lên nhìn xem ai lại đến.



Thượng Quan Dao xinh đẹp, vận một bồ đồ đen bó sát gọn gàng, càng làm thân hình hoàn mỹ, gợi cảm của cô được phô bày. Ánh mắt sắc sảo dù đã được kính râm che khuất, nhưng thông qua một lớp kính như vậy người ta vẫn có thể cảm nhận được nó đẹp chết người đến nhường nào. Đôi môi anh đào căng mọng, cùng sống mũi cao ngất. Mái tóc màu hạt dẻ được buộc lên gọn gàng để lộ chiếc cổ cao đẹp.

Bên dưới mang một đôi bốt cổ cao, còn có phần hơi nhô lên. Phần nhô đó chính là súng ngắn mà cô đã trang bị.

"Cô Thượng Quan." - A Tử thấy cô liền chạy đến cúi đầu chào, phía tay còn ra hiệu cho A Hành mau đi lệ báo cáo cho Lăng Thiếu Phàm. Mà A Hành hiện tại lại có vẻ rất nghe lời của anh ta, ánh mắt nhìn A Tử còn ẩn chứa điều gì đó rất là… tình ý.

"Tôi chắc là các anh đã nhận được lời nhờ giúp đỡ từ Nhiếp Khuynh Ngang, gọi Thiếu Phàm xuống đây, cùng tôi đến đó." - Cô dĩ nhiên là không có ý định đi vào trong nên đứng tựa người vào trực thăng chờ đợi.

"Hả?" - A Tử trông có vẻ là không biết gì. Hiển nhiên là A Hành vẫn chưa nói cho anh ta biết, bên phía anh cũng chưa ra lệnh thì cô đã đến.

"Chậc, vậy là A Hành chưa nói cho cậu biết à?" - Đã biết rồi còn hỏi, đây được tính là đốt nhà người khác đấy.

"Đi thôi." - Anh đã sớm tháo lớp mặt nạ "Tôn Bách" ra trở về thành Lăng Thiếu Phàm, đi xuống nói. Hơi thở trên người cũng được thay đổi lạnh lùng, mạnh mẽ hơn vài phần.

Mà cô khi nhìn thấy anh khẽ run lên, phải gắng gượng lắm mới có thể bình tĩnh.

"Được." - Cô gật đầu rồi xoay lưng bước lên trực thăng, Lăng Thiếu Phàm đi theo phía sau. Để lại "gia đình" nào đó bị cô làm cho xào xáo.

A Tử trừng mắt nhìn A Hành rồi xoay lưng đi. Mà cậu ta lại cứ mặt dày bám lấy không buông, còn cúi xuống lén hôn lên má của anh ta một cái rõ kêu.

"Đi thôi, anh dẫn em đi tập hợp nhân lực." - Mở miệng ra là sến sẩm khiến A Tử rùng cả mình, tên này cứ như vậy mãi, thật là...

Không biết từ khi nào mà hai cái con người này lại đến với nhau, có lẽ là sau những lời nói làm thức tỉnh ý thức của A Hành, khiến cậu ta suy nghĩ, sống thật với bản thân. Cũng có thể là vì một nguyên do nào đó khiến họ không thể không hiểu lòng nhau.

Mà những chuyện A Hành đã nói với A Tử, có khi đến cả Lăng Thiếu Phàm cũng không biết được nữa…


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv