"Xin hỏi Trương huynh đệ, cảm thấy triều đình hiện giờ thế nào?" Sử Hỏa Long ngẫm nghĩ, tìm góc độ lý giải tốt nhất dẫn vào điểm thảo luận tiếp theo.
"Triều đình bạo ngược, coi người Hán như súc vật, dân gian sớm đã oán hận chất chứa sâu nặng, trước kia vì khiếp sợ người Mông Cổ dũng mãnh thiện chiến, dưới áp bách vũ lực không thể không cúi đầu, nhưng bây giờ Hoàng đế ngu ngốc, duy nhất phụ tử Nhữ Dương Vương đắc lực thì bị người nghi kỵ, chính là thế lầu cao sắp đổ." Trương Vô Kỵ thốt ra.
"Không sai! Hiện nay thiên tai nhân họa, dân chúng lầm than, loạn thế sắp tới, Thát Tử Mông Cổ xâm lấn Trung Nguyên tu hú chiếm tổ lâu như vậy, đã đến lúc bình định lại!" Sử Hỏa Long nói, "Tuy nghĩa quân nổi lên bốn phía, nhưng triều đình dù sao cũng không phải ăn chay, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, binh mã của triều đình vẫn mạnh hơn không ít nghĩa quân. Lại thêm rất nhiều người khởi binh vô cùng qua loa, chưa suy tính kỹ càng, bởi vậy thật sự làm nên thành tựu cũng không nhiều."
Mà những nghĩa quân đã đạt được thành tựu đó, đều thuộc về thế lực Minh Giáo.
"Nếu ta đoán không sai, giang sơn này ngày sau, chắc chắn quy về tay Trương huynh đệ!" Sử Hỏa Long phân tích xong, cũng không nhịn được cảm khái. Ai có thể ngờ Minh Giáo chia năm xẻ bảy chỉ còn một hơi tàn, sau khi khởi tử hồi sinh lại tạo nên thanh thế to lớn đến vậy, đã có tư thế làm chủ thiên hạ!
Tiếp tục phát triển như vậy, võ lâm Trung Nguyên không biết phải hộc bao nhiêu cân máu. "Chẳng qua, những chuyện đó chả liên quan gì đến ta cả!" Sử Hỏa Long không chút nặng nề nào nghĩ.
"Nhưng ta thực sự không có ý định gì với vị trí đó, chỉ cần có thể đánh đuổi Thát Tử, trả lại giang sơn cho người Hán là đủ rồi." Trương Vô Kỵ nói.
"Lời ấy sai rồi, có lẽ Trương huynh đệ đúng là người không màng danh lợi, thế nhưng rất nhiều chuyện không thể diễn ra theo suy nghĩ của cậu, thế gian đa phần đều là chuyện không như mong muốn." Huống chi, quyền lợi là chất gây nghiện với con người, chỉ cần nếm thử hương vị thì sẽ không có khả năng buông bỏ. Trương Vô Kỵ vì vị trí giáo chủ Minh Giáo mà trăm phương ngàn kế như vậy, nếu nói là người không có dã tâm, Sử Hỏa Long còn lâu mới tin.
"Phải biết rằng, cục diện bây giờ, chỉ có ba kết quả: Hoặc là Trương huynh đệ và thuộc hạ giành được thiên hạ này; hoặc là có kẻ khác đâm ngang tranh giành; hoặc là triều đình bỗng nhiên trung hưng, tất cả mọi người đều xong đời, nếu điều đó không xảy ra, vậy không có con đường thứ ba.
Nghĩa quân thuộc hạ của Trương huynh đệ đã là thế lực cực kỳ khổng lồ, bất luận là triều đình hay là những nghĩa quân khác sau này đều coi Trương huynh đệ là cái gai trong mắt, nếu Trương huynh đệ binh bại, được toàn thây đã là trời cao ban ân! Ta nói đúng chứ? Trừ tiếp tục trèo lên, trước mắt đã không còn đường nào khác để đi rồi!"
Khởi binh phản nguyên, lúc đầu có lẽ chỉ thật sự mong được một miếng cơm no, hoặc là nợ nước thù nhà, thế nhưng cuối cùng kết cục đều sẽ thành tranh giành Trung Nguyên, vì ngôi vị chí tôn duy nhất kia mà ngươi chết ta sống. Từ khi bước ra bước đầu tiên, chính là đã lấy bản thân làm lợi thế, đánh cược toàn bộ thiên hạ.
Trên đời chưa có dân cờ bạc nào có thể rời khỏi chiếu bạc.
Nếu không nhận thức đầy đủ, sẽ chỉ biết càng đánh càng thua, thua sạch hết thảy.
"Ông nói không sai, Minh Giáo chúng ta chỉ có thể thắng, không thể bại!" Trương Vô Kỵ trịnh trọng gật đầu: "Tại hạ ở đây, cảm tạ Sử bang chủ trước!"
"Ấy, cũng không cần nóng nảy thế." Sử Hỏa Long khoát tay nói: "Trương huynh đệ, những lời Sử Hỏa Long ta hôm nay vừa nói với cậu chỉ là để làm nền, ta tin với tài trí của Trương huynh đệ, không cần ta nói cũng sẽ hiểu ra! Sử mỗ là muốn nhắc nhở Trương huynh đệ, phải chú ý bên cạnh có người hai lòng, chớ đi vào vết xe đổ của Sử mỗ!
Có lẽ người bên cạnh Trương huynh đệ hiện nay bởi vì ân cứu mạng mà đều trung thành tuyệt đối, nhưng lúc khuếch trương thế lực, khó tránh khỏi sẽ thu nạp vào những người có dị tâm. Trương huynh đệ ngàn vạn phải đề phòng cẩn thận, một khi phát hiện có người sinh lòng phản, nhất định không thể yếu lòng, phải tiên hạ thủ vi cường(*), diệt trừ kẻ đó!
Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, người đó ban đầu có lẽ chỉ là một con sâu bọ chúng ta dễ dàng nghiền nát, nhưng nếu chúng ta bởi vậy xem thường hắn, dần dần, hắn sẽ hút máu của chúng ta mà lớn mạnh, tạo thành hậu quả không thể vãn hồi!"
Trương Vô Kỵ đứng bật dậy, sắc mặt rốt cuộc mất bình thường.
Sử Hỏa Long thấy thế, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ông chỉ sợ Trương Vô Kỵ là loại người tự tin mù quáng, người như vậy không đáng ông ta đầu tư một phân một hào.
"Ý của Sử bang chủ, ta đã hiểu." Trương Vô Kỵ hít sâu một hơi, bỗng nhiên cúi người, trịnh trọng thi lễ với Sử Hỏa Long: "Đa tạ Sử bang chủ đánh thức ta! Nếu không, đợi ta hiểu được, đã quá muộn!"
Kỳ thực hiện tại đã rất muộn rồi, đám người Chu Nguyên Chương đã gây dựng một phen thanh thế, Trương Vô Kỵ muốn xử lý hắn, độ khó cao hơn trước kia không biết bao nhiều. Nghĩ đến đây, Trương Vô Kỵ khó tránh khỏi có chút hối hận.
Kiếp trước Chu Nguyên Chương ám sát hắn, Trương Vô Kỵ mặc dù chết, nhưng đã sống lại, bởi vậy cảm thụ không sâu sắc mấy. Hơn nữa trước khi chết hắn chỉ là một người cô độc đơn côi, không có gì lưu luyến với thế gian, sau khi sống lại cũng không hề lo lắng chuyện cũ, ngược lại nhờ vậy trời xui đất khiến có được Tống Thanh Thư, thầm cảm thấy đây là một hồi thành toàn, càng không có ý định báo thù.
Thế nhưng lúc này, lời Sử Hỏa Long như đòn cảnh tỉnh đánh thức Trương Vô Kỵ đang mơ màng hồ đồ trong cuộc sống trôi chảy, để hắn hiểu được, nguy cơ của hắn chưa hề được giải trừ. Mà bây giờ hắn đang sống đến có hương có vị, bất luận thế nào cũng sẽ không cam lòng chết đi như thế.
Sử Hỏa Long thấy toàn bộ tinh thần của Trương Vô Kỵ đang theo đó nghiêm túc lên, cũng hết sức hài lòng. Người ông ta muốn quy phục chỉ có một mình Trương Vô Kỵ, nếu cuối cùng bước lên Hoàng vị không phải là Trương Vô Kỵ, vậy kết cục của Sử Hỏa Long tất nhiên cũng không thể tốt đẹp gì. Nếu ông ta chỉ có một mình, vậy đi làm bạn với Trương Vô Kỵ cũng coi như trả nợ ân tình, thế nhưng ông còn dìu già dắt trẻ, thật không dám tùy tiện đặt cược.
"Bây giờ ý thức được vấn đề cũng còn kịp. Trên thực tế, nghĩa quân thoát ly tổng bộ Minh Giáo quá lâu, làm theo ý mình, nói không chừng đã có người sinh lòng phản loạn, Trương huynh đệ không thể không phòng." Sử Hỏa Long nhắc nhở Trương Vô Kỵ, làm giáo chủ, quá buông thả binh quyền không phải là chuyện tốt, thuận tiện nghĩ kế cho hắn: "Nếu Trương huynh đệ tin được ta, chờ Sử mỗ xử lý xong chuyện của Cái Bang, sẽ thay Trương huynh đệ nghe ngóng một phen. Luận tin tức linh thông, Cái Bang ta xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất!"
Trương Vô Kỵ thấy dáng vẻ như định liệu trước của Sử Hỏa Long, bỗng nhiên cười khổ nói: "Ông nói không sai, ta nên chú ý nhiều hơn. Ta trước đó làm việc quá không có kết cấu, nghĩ lại thực sự hổ thẹn."
"Đừng tự coi nhẹ mình thế, Trương huynh đệ tuổi còn trẻ, không chu toàn được như đám lão giang hồ chúng ta cũng là lẽ thường." Sử Hỏa Long cười nói: "Huống chi Trương huynh đệ biết người khéo dùng, lại nhân đức khoan hậu. Có một thủ lĩnh như cậu, Sử mỗ mới dám hợp tác với quý giáo, nếu giáo chủ không phải là cậu, Sử mỗ tuyệt đối không bao giờ nhắc tới việc này!"
Trương Vô Kỵ nhân đức khoan hậu, rất có hiệp nghĩa, Sử Hỏa Long mới dám hợp tác với hắn. Không ai là không lo lắng sau khi thành công sẽ bị vắt chanh bỏ vỏ, trong lịch sử có rất nhiều quân vương giết công thần, cũng có rất nhiều quân vương trọng tình trọng nghĩa, Trương Vô Kỵ là loại thứ hai, bởi vậy mới có thể khiến Sử Hỏa Long buông lỏng phòng bị.
Nếu Trương Vô Kỵ là loại người đâm sau lưng người khác, ông ta không bằng về Cái Bang giữ địa bàn sống qua ngày, ít nhất bảo vệ được tính mạng trên dưới toàn bang.
Cứ nhìn Chu Nguyên Chương xem. Trước khi hắn leo lên đế vị bộc lộ bản chất, cũng là dáng vẻ vô cùng nghĩa khí, mới có thể khiến người khác tin tưởng một lòng đi theo.
Trương Vô Kỵ trong lòng cảm khái một phen, nói: "Sử bang chủ đã nói như vậy, tại hạ nhất định không để ông thất vọng."
Sử Hỏa Long cười ha hả, vỗ vỗ vai Trương Vô Kỵ: "Thống khoái! Chỉ tiếc bây giờ thân thể ta không khỏe, nếu không nhất định phải lôi kéo Trương huynh đệ nâng ly một phen! Sau này chúng ta chính là huynh đệ, không cần giấu giếm ta việc gì. Mọi người cùng nhau tham mưu là được!"
Trương Vô Kỵ cũng cười xác nhận, nhưng là trong lòng lại có chút thất thần.
Tiếp tục như vậy, hắn làm sao có thể nói rõ ràng với Tống Thanh Thư? Con đường này quá nguy hiểm, cường địch bủa vây, liệu Tống Thanh Thư có thể chấp nhận để hắn mạo hiểm không? Hơn nữa nếu hắn thật sự thành Hoàng đế, lời hứa trước kia, làm sao có thể thực hiện được?
Hắn tốn bao công sức giả tạo ra thân phận Ân Di Ái này, có thể nói là tiến có thể công, lui có thể thủ. Nếu có một ngày Chu Nguyên Chương lại muốn giết hắn, cùng lắm thì hắn tìm cái cớ xóa đi sự tồn tại của Ân Di Ái trên đời. Cứ để cho Chu Nguyên Chương đi mà tìm, mình thì cùng Tống Thanh Thư ngồi trên Võ Đang xem kịch vui! Đâu ra nhiều phiền phức như vậy?
Nhưng hắn thoát thân thì dễ, đám người Dương Tiêu, Ân Thiên Chính lại không dễ, đến lúc đó vô cùng có khả năng sẽ bị Chu Nguyên Chương tìm cách tính sổ. Hắn không thể nào ngồi nhìn mặc kệ, nhưng khi đó, hắn biết lấy thân phận gì lộ diện?
Trương Vô Kỵ nhất thời lâm vào rối bời.
******************. truyện tiên hiệp hay
(*)Tiên hạ thủ vi cường: Trích trong binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.