Tạ Tốn ngạc nhiên nói: "Ngươi còn cái gì giấu giếm chúng ta?"
Trương Vô Kỵ bước lên hai bước, bỗng nhiên vung vạt áo, thẳng tắp quỳ gối trước mặt Tạ Tốn. Tạ Tốn sắc mặt đại biến, vừa định ngăn cản, lại nghe thấy người trước mặt hô một tiếng:
"Nghĩa phụ!"
"Ngươi gọi ta là gì?!" Tạ Tốn sững sờ, hồi lâu không bình tĩnh nổi, vội vàng nói: "Ngươi gọi ta là cái gì?"
"Nghĩa phụ, là con, Vô Kỵ." Trương Vô Kỵ giơ tay lên ra sức xoa mạnh trên xương lông mày, gỡ xuống mấy khối bột dùng để dịch dung, tiếp đó cầm lấy tay Tạ Tốn đặt lên mặt mình: "Nghĩa phụ, ngươi sờ một cái xem."
Lúc Trương Vô Kỵ và Tạ Tốn chia lìa chỉ mới mười tuổi, hiện tại đã là một thanh niên hai mươi tuổi, cốt tướng sớm đã biến đổi nghiêng trời lệch đất, Tạ Tốn có thể sờ ra được cái gì? Thế nhưng Tạ Tốn vuốt ve mặt Trương Vô Kỵ, trong lòng không hề nghi ngờ: "Vô Kỵ! Là Vô Kỵ hài nhi của ta!"
"Ngươi nói ngươi là Trương Vô Kỵ?" Thuyết Bất Đắc nghẹn họng nhìn trân trối: "Trời ạ! Ngươi không phải ở Võ Đang sao? Tại sao lại chạy đến Minh Giáo thế này?"
"Ta lúc đầu dấn thân vào Võ Đang, không hề có ý tưởng đến Thiên Ưng Giáo với ngoại công. Nhưng ngoại công nói với ta, ở Võ Đang ta không thể thật sự phát huy tài năng của mình, không làm được một phen sự nghiệp, hy vọng ta có thể gia nhập Thiên Ưng Giáo, làm người thừa kế Thiên Ưng Giáo, ta có chút tâm động, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến thanh danh của phụ thân ta, không lập tức đồng ý.
"Sáu năm trước ta tham gia Quần Anh Hội Nga Mi, biết được mưu đồ của lục đại phái với Minh Giáo. Ta biết ngoại công vẫn lòng mang Minh Giáo, nghĩa phụ cũng là Pháp Vương của Minh Giáo, bởi vậy ta không thể ngồi nhìn mặc kệ." Trương Vô Kỵ từ từ kể ra, "Ta nói việc này với ngoại công, hy vọng ông về Minh Giáo triệu tập mọi người chủ trì đại cục, ngoại công lại nói với ta, việc này cực kỳ khó khăn, tuyệt không đơn giản như ta nghĩ, dù lục đại phái thật sự lên Quang Minh Đỉnh, các vị cũng sẽ không dễ dàng giảng hòa.
"Ta không muốn cùng Võ Đang đi vây công Quang Minh Đỉnh, cũng không muốn cùng Thiên Ưng Giáo làm tổn thương các sư thúc bá, lại sợ đến khi đó thế không thể trái. Đúng lúc ấy trên giang hồ, lời đồn liên quan đến ta nổi lên bốn phía, ta không dám tin có thể thoát được tính mạng, thế là ngoại công đề nghị với ta, giúp ta giả tạo thân phận Ân Di Ái này, nếu một ngày kia Trương Vô Kỵ thật sự bị buộc đến bước đường cùng, ta liền thay tên đổi họ sống sót."
"A, khó trách sau khi ngươi dương danh ở Quần Anh Hội Nga Mi liền không còn hành động gì khác, ta còn tưởng lại là một Thương Trọng Vĩnh(*), không ngờ hóa ra là nguyên nhân này." Dương Tiêu gật đầu, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Thuyết Bất Đắc nhớ tới mình từng thảm bại dưới tay Trương Vô Kỵ, dở khóc dở cười: "Ta đã nói người lợi hại như vậy làm sao có thể có đến hai, thì ra là cùng một người! Này, tiểu tử, ngươi giải thích ngươi làm Ân Di Ái, nhưng ngươi còn chưa nói ngươi trà trộn vào đây làm giáo chủ là thế nào?"
Trương Vô Kỵ đáp: "Sau khi ta đi theo ngoại công, võ công càng ngày càng mạnh, dần dần cũng tạo ra vài phần danh hào. Mà ta thường nghe ngoại công nhắc đến chuyện trong Minh Giáo, thần sắc tiếc nuối; lúc còn ở trên Băng Hỏa Đảo, mỗi lần đề cập đến Minh Giáo, nghĩa phụ cũng thần tình kích động; cho nên ta nghĩ, hai vị hẳn là đều cực kỳ tiếc nuối việc Minh Giáo phân liệt. Lúc ấy ta võ công mới thành, niên thiếu tự phụ, liền nảy ra ý định thống nhất."
"Vô Kỵ cũng không giấu giếm ta, thẳng thắn chí hướng của nó với ta." Ân Thiên Chính tiếp lời, "Khi đó ta cũng gần như hiểu rõ, chúng ta ai cũng làm không được giáo chủ, nhưng ta nuốt không trôi một hơi này. Vô Kỵ vừa nói, ta liền cảm thấy đây cũng có thể xem là một phương pháp tốt, bởi vậy ta vui vẻ đáp ứng."
"Đáp ứng dứt khoát như vậy?" Chu Điên kỳ ngạc nhiên nói, "Chậc chậc, ngươi nghĩ cũng quá đơn giản ha?"
Ân Thiên Chính đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ suy nghĩ làm giáo chủ Minh Giáo, chỉ là Trương Vô Kỵ chầm chậm mưu toan, mấy năm liên tục thuyết phục, mới khiến cho Ân Thiên Chính có chút buông lỏng, cảm thấy nếu mình làm không được, để Trương Vô Kỵ làm cũng là chuyện vô cùng thống khoái.
Mà Trương Vô Kỵ sống lại một đời chiếm được tiên cơ, sớm biết trên Quang Minh Đỉnh, các cao thủ Minh Giáo sẽ bởi vì Thành Côn mà mất sức chiến đấu, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc. Bởi vậy hắn như kiếp trước ra tay, chống đỡ tòa nhà cao sắp đổ, khiến các cao thủ tin phục, về sau bất luận là Ân Thiên Chính làm giáo chủ, hay là Trương Vô Kỵ làm giáo chủ, đều có thể hoàn thành kế hoạch của Trương Vô Kỵ.
Lại không ngờ Ân Thiên Chính trong thời khắc sinh tử cũng nhìn thấu rất nhiều điều, vỗ đùi cười nói: "Ta vốn định để mình làm giáo chủ, nếu các ngươi nói cái gì cũng không nghe ta, lại nhường cho Vô Kỵ., các ngươi cũng không thể không phục nó. Nhưng ta nhìn các ngươi nhao nhao thành thế này, chính ta cũng hiểu rõ cân lượng của mình, đành từ bỏ."
Ông dường như vô cùng đắc ý: "Không ngờ các ngươi phối hợp như vậy."
Ân Thiên Chính nói xong, mọi người biết rõ ràng tiền căn hậu quả, cảm thấy trên đời này tìm không ra được người thứ hai làm giáo chủ khiến ai ai cũng vừa ý như vậy, so ra, một chút vấn đề về xuất thân căn bản không đáng là gì, tức khắc vui vẻ ra mặt, lập tức mở miệng xưng hô một tiếng giáo chủ.
Trương Vô Kỵ bộc lộ thân phận, lại bôi thuốc cho Tạ Tốn, thấp giọng nói: "Nghĩa phụ, con không kịp thời cùng cha nhận nhau, thật sự vô cùng xin lỗi.
"Không sao, Ân nhị ca chấp niệm nhiều năm, nhất định đã nhắc nhở con, huống chi ta cũng không chết được, tốn thêm chút thời gian thì đã sao?" Tạ Tốn thần sắc hết sức kích động, ông mặc dù đã sớm theo Đại Ỷ Ti trở về Trung Thổ, nhưng bởi vì tình huống đặc thù, vẫn luôn không có cơ hội gặp lại Trương Vô Kỵ, bây giờ nghĩa tử âu yếm đang ở ngay trước mặt mình, vui vô cùng.
"Nghĩa phụ về Trung Nguyên lúc nào? Sao không cho con biết?" Trương Vô Kỵ hỏi.
Tạ Tốn kể lại đơn giản mấy năm nay trải qua, mới nói: "Ta vốn lo lắng cho tình cảnh của con nên mới trở về, kết quả lại không giúp gì được."
"Nghĩa phụ đừng nói như vậy, nếu nghĩa phụ một mực canh giữ trên Băng Hỏa Đảo, sao có thể có cơ hội chính tay đâm Thành Côn? Hơn nữa Đồ Long Đao của nghĩa phụ cũng giúp con không ít." Tuy Trương Vô Kỵ dự định áp giải Thành Côn về Băng Hỏa Đảo, nhưng sao có thể bằng Tạ Tốn tự tay báo thù?
Bây giờ những chuyện Trương Vô Kỵ vẫn luôn lo lắng từ khi sống lại đến nay, bao gồm đón về Tạ Tốn, giúp Minh Giáo vượt qua kiếp nạn, giết Thành Côn, đều đã hoàn thành, hắn cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, được lợi còn khoe mẽ: "Kỳ thật con vốn cũng không muốn làm giáo chủ, chỉ muốn giúp ngoại công hoàn thành tâm nguyện mà thôi, sau đó nghĩa phụ tới, cảm thấy nghĩa phụ làm giáo chủ cũng tốt."
Đối với Trương Vô Kỵ mà nói, chỉ cần Minh Giáo có thể vượt qua một nạn này, hắn làm giáo chủ hay không không sao cả, chỉ là vì tìm cho mình lý do thích hợp, lại muốn không liên lụy đến thân phận của Tống Thanh Thư, mới biến ra một Ân Di Ái, kết quả vẫn là thành giáo chủ, chỉ có thể nói có những điều thật sự là mệnh trung chú định.
"Mỗi người đều có duyên phận, có thể thấy được con trời sinh là phải làm giáo chủ." Tạ Tốn cũng nghĩ như vậy, nhưng ông lại có chút lo lắng: "Con đến Minh Giáo làm giáo chủ, vị bằng hữu kia của con biết không? Trương chân nhân bọn họ biết không?"
Những người khác trong Minh Giáo đều bởi vì có được một tân giáo chủ kỳ tài ngút trời mà vui sướng, chỉ có Tạ Tốn là còn lo lắng cho tình cảnh của Trương Vô Kỵ sau này, Trương Vô Kỵ trong lòng hết sức cảm động: "Thanh Thư từ trước tới nay đều biết, nhưng thái sư phụ bọn họ không biết."
Tạ Tốn ngạc nhiên: "Tống Thanh Thư biết... cũng mặc kệ con? Không nói cho phụ thân hắn?"
"Khụ khụ!" Trương Vô Kỵ ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Thanh Thư... không giống với những người khác... Nghĩa phụ, con có chuyện muốn nói với cha, cha nghe xong đừng quá kích động."
Tạ Tốn lập tức dâng lên dự cảm không lành: "Cái gì?"
"Thanh Thư... là con dâu của cha, sao lại cáo mật con được?"
Tạ Tốn chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, trước mắt sao vàng bay tán loạn, vết thương toàn thân đau nhức lên: "Con nói cái gì?!"
Dương Bất Hối kinh ngạc che miệng, nhìn Tống Thanh Thư: "Thanh Thư ca ca, huynh nói thật đấy à?"
Tống Thanh Thư gật gật đầu: " Bất Hối, trong lòng ta tin tưởng muội, mới âm thầm nói cho muội, muội đừng nói với người khác."
"Muội làm sao dám nói với người khác?" Dương Bất Hối ra sức lắc đầu, "Chỉ là... chỉ là muội quá kinh ngạc! Nhưng... nhưng muội lại không cảm thấy khó chấp nhận, ngược lại còn cảm thấy rất hợp, rất vui mừng!" Trong ấn tượng của Dương Bất Hối, Tống Thanh Thư và Trương Vô Kỵ đã từng có một thời gian đóng vai cha mẹ của nàng, đối với nàng mà nói, Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư trời sinh đã nên bên nhau.
Vô Kỵ ca ca lợi hại như vậy, Thanh Thư ca ca thông minh như vậy, bọn họ nên ở bên nhau!
Dương Bất Hối còn sợ Tống Thanh Thư không tin, đặc biệt bổ sung: "Thanh Thư ca ca, muội không nghĩ ra được nữ tử thế nào mới xứng với các huynh, nhưng vừa nghĩ tới các huynh đến với nhau, muội liền cảm thấy vô cùng hợp, không gì có thể phù hợp hơn!"
Thấy Dương Bất Hối nói chắc như đinh đóng cột, Tống Thanh Thư cũng không nhịn được cười. Y vẫn luôn một mực che giấu chuyện này, bây giờ rốt cuộc có người có thể nghe y chia sẻ, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít. Lại ôn chuyện với Dương Bất Hối một phen, Tống Thanh Thư cảm giác có người đi tới.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu, thấy Trương Vô Kỵ đỡ Tạ Tốn đến bên cạnh mình ngồi xuống.
Tạ Tốn vừa ngồi đã lập tức nói: "Mấy năm nay nhờ có các ngươi chiếu cố Vô Kỵ lớn lên, Vô Kỵ có làm chuyện gì xấu không?"
Ông vẫn nhớ lúc trước Trương Thúy Sơn rõ ràng đã sớm rễ tình đâm sâu với Ân Tố Tố, nhưng bởi vì hai người lập trường khác biệt mà tình trong như đã mặt ngoài còn e, xoắn xuýt không thôi, nếu không phải bị mình bắt đi Băng Hỏa Đảo, hai người kia căn bản không thể tu thành chính quả. Có thể thấy được đệ tử chính phái như Trương Thúy Sơn hay Tống Thanh Thư đều là đầu óc rối rắm quá nhiều. Thế nhưng Tống Thanh Thư tiếp nhận dứt khoát như vậy, một chút cũng không hề chần chờ, nghĩ thế nào ông cũng cảm thấy không thích hợp.
Ông không thể không hoài nghi Trương Vô Kỵ rắp tâm bất lương lừa gạt Tống Thanh Thư ngây thơ ngốc nghếch, bất chấp rằng đó là nghĩa tử của mình.
Tống Thanh Thư không biết ông đang suy nghĩ gì: "Vô Kỵ rất tốt, điều đó là đương nhiên." Liếc qua thấy ánh mắt Trương Vô Kỵ ra hiệu với mình, đột nhiên hiểu được, vội vàng nói: "Nói ra thật xấu hổ, những năm gần đây vẫn là hắn chiếu cố con nhiều hơn một chút."
Mặc dù nhìn không thấy, nhưng Tạ Tốn cũng có thể đoán được hai đứa nhỏ đang mắt đi mày lại, phân biệt rõ một hồi, cảm thấy mình quản hơi nhiều.
Dù cho tiểu công tử này thật sự đầu óc rối rắm quá nhiều, chỉ cần Vô Kỵ hài nhi thích, ông cũng không ngại bắt người lên Băng Hỏa Đảo lần nữa, vậy thì còn gì mà phải hỏi?