Ân Di Ái và vợ chồng Hà Thái Xung không phải lần đầu tiên giao chiến, trận đấu này không có bất ngờ cũng chẳng có gì đáng xem, bởi vậy Tống Viễn Kiều không chú ý vào trong tràng, mà là hồ nghi nhìn con của mình: "Thanh Thư, con vừa nãy làm gì?"
"Vô Kỵ từng kể cho con nghe chuyện này." Trên mặt Tống Thanh Thư là chân thành hoàn mỹ vô khuyết. "Con cũng cảm thấy loại ngụy quân tử như vậy không xứng làm chưởng môn Hoa Sơn, cho nên mới hỗ trợ vạch trần."
"Chỉ vậy thôi?"
"Đương nhiên ạ."
Dù sao đứa con trai này từ nhỏ đến lớn đều rất không làm cho người khác lo lắng, Tống Viễn Kiều cũng cảm thấy không có gì phải hỏi nữa, thế nên dặn dò: "Có lẽ các con quan hệ cá nhân rất tốt, nhưng bây giờ Ân Di Ái đã đứng về phía Minh Giáo, là đối địch với chúng ta, con vẫn nên chú ý lời nói việc làm, tránh bị người ghi hận."
Lời của Tống Viễn Kiều đều xuất phát tứ ý tốt, Tống Thanh Thư đương nhiên sẽ không phản bác, ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, tiếp tục xem giữa sân so tài.
Qua nửa ngày, Côn Luân, Võ Đang, Thiếu Lâm, Không Động liên tiếp bại trận, mà Trương Vô Kỵ càng đánh càng hăng, không chút nào có vẻ mệt mỏi.
Sắc mặt mọi người lục đại phái đều có chút không tốt, nhưng đã ước định ra, bọn họ mặc dù không cam lòng, lại cũng chỉ có thể đè xuống, chờ kết quả. Mà đám người Minh Giáo lúc này đã là vui mừng hớn hở, vốn tưởng rằng sơn cùng thủy tận, lại là liễu ám hoa minh(*), cảm thụ như vậy, không phải người trong cuộc không thể hiểu được.
Đến bây giờ đã không còn ai cảm thấy kết cục sẽ thay đổi. Dù sao duy nhất Diệt Tuyệt sư thái chưa ra sân sớm đã mất một tay trong lúc quyết đấu với Ân Di Ái, thắng bại đã định, Diệt Tuyệt sư thái thỉnh chiến chẳng qua là chống đỡ chút thể diện cuối cùng, chỉ đánh cho có thôi.
Ngay cả đệ tử là Nga Mi cũng nghĩ như vậy.
"Sư thái, mời." Trương Vô Kỵ duỗi tay hành lễ.
Diệt Tuyệt sư thái tay phải cầm Ỷ Thiên Kiếm, tay áo trái trống rỗng phất phơ, mặt mày buông xuống, thần sắc đờ đẫn, lại ẩn ẩn có một cỗ lệ khí hiển hiện.
Trương Vô Kỵ nhíu nhíu mày, hắn không tiếp xúc nhiều với Diệt Tuyệt sư thái, nhưng bất luận lần nào chạm mặt, Diệt Tuyệt sư thái đều để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Trong lòng hắn biết rõ, Diệt Tuyệt sư thái căm thù Minh Giáo tận xương tủy, vì vậy, bà ta có thể đến mức không từ thủ đoạn.
Hơn nữa Diệt Tuyệt sư thái tâm tính cực kỳ cao ngạo, trong mắt không chứa được một hạt cát, Trương Vô Kỵ trước đó muốn đoạt kiếm trong tay bà ta, với bà ta mà nói không biết là nhục nhã vô cùng đến bực nào, với tính tình cực đoan lại quyết tuyệt của bà, tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Mà sự thật cũng chứng minh, Diệt Tuyệt sư thái đúng là nghĩ mọi cách diệt trừ hắn, trước đó Trương Vô Kỵ lên núi bị ngăn cản, chính là Diệt Tuyệt sư thái đưa ra yêu cầu.
Thế nhưng bà ta vẫn thất bại, đơn đả độc đấu Diệt Tuyệt sư thái không phải đối thủ của Trương Vô Kỵ, gọi người vây công cũng vẫn để Trương Vô Kỵ thoát thân mà ra, nhưng dễ dàng từ bỏ như vậy không phải là Diệt Tuyệt sư thái. Đây chắc hẳn là một trận ác đấu, nếu có cơ hội, Trương Vô Kỵ tin chắc Diệt Tuyệt sư thái sẽ kéo hắn chết chung.
Sẽ đơn giản như vậy sao?
Trương Vô Kỵ thấy Diệt Tuyệt sư thái qua loa hành lễ thăm hỏi hắn, một khắc sau, bà ta rút kiếm, lại không phải chỉ vào Trương Vô Kỵ, mà là hướng Võ Đang đánh tới!
Tống Thanh Thư ngơ ngác nhìn Diệt Tuyệt sư thái đánh về phía mình, nhất thời hoàn toàn mất phản ứng, cả Võ Đang Ngũ Hiệp cũng không kịp chuẩn bị, tình cảnh lập tức đại loạn. Tống Viễn Kiều vội vàng kéo Tống Thanh Thư ra sau bảo vệ, thế nhưng Ỷ Thiên Kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái hàn quang sắc bén, đám người Du Liên Châu buộc phải tản ra che chở đệ tử khác, mà Tống Viễn Kiều cũng gian nan ứng đối.
Diệt Tuyệt sư thái dường như hoàn toàn không quan tâm ảnh hưởng mình tạo thành, kiếm chiêu cực nhanh, thẳng đến Tống Thanh Thư, nhưng cũng không đẩy ra được Tống Viễn Kiều ngăn cản. Tống Thanh Thư không thể nhìn phụ thân vì bảo vệ mình mà bị thương, nhưng võ công của Tống Viễn Kiều cao hơn y rất nhiều, lại khăng khăng bảo vệ, làm y không cách nào thoát ra.
Dưới khoái kiếm, rất nhanh Tống Viễn Kiều rên lên một tiếng, cánh tay phải bị thương, lộ ra sơ hở, Diệt Tuyệt sư thái kiếm trực chỉ Tống Thanh Thư phía sau ông.
Lúc Diệt Tuyệt sư thái nhào về phía Võ Đang, Trương Vô Kỵ cũng đồng thời chạy tới, nhưng giữa cao thủ, thay đổi trong nháy mắt, Diệt Tuyệt sư thái quấy Võ Đang đại loạn, Trương Vô Kỵ bị đệ tử Võ Đang hỗn loạn ngăn cản trong chốc lát. Khi hắn cuốn tay áo đẩy ra người khác chạy đến, Diệt Tuyệt sư thái đã lách qua Tống Viễn Kiều, một kiếm đâm vào Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cánh tay phải bị người giữ chặt, tiếp đó vai trái đau đớn. Người khác còn đang hoảng hốt, Trương Vô Kỵ đã ôm eo y vọt lên, xoay người trở lại chỗ trống, bước chân hắn vừa mới đứng vững, Diệt Tuyệt sư thái đã đuổi đến, Ỷ Thiên Kiếm trong tay vẫn chỉ thẳng vào Tống Thanh Thư.
Trương Vô Kỵ ôm thật chặt eo Tống Thanh Thư, ấn y vào trong ngực, sắc mặt trầm ngưng.
Diệt Tuyệt sư thái đánh cược chính xác. Trong toàn tràng ở đây, người duy nhất hắn tuyệt đối không có khả năng khoanh tay đứng nhìn chính là Tống Thanh Thư. Bà ta cũng không biết quan hệ giữa bọn họ, nhưng chỉ cần Ân Di Ái và Tống Thanh Thư còn gọi nhau là sư huynh đệ, bà ta liền có thể biến Tống Thanh Thư thành công cụ chèn ép Trương Vô Kỵ.
Toàn bộ công kích của Diệt Tuyệt sư thái đều nằm vào Tống Thanh Thư, Trương Vô Kỵ không nỡ để y bị thương, chỉ có thể kiệt lực bảo vệ, nếu tránh lui không kịp, thậm chí muốn lấy thân chịu thay.
Mà Trương Vô Kỵ càng không nghi ngờ, chỉ cần Diệt Tuyệt sư thái có thể nắm được cơ hội, bà ta tuyệt đối không để ý một kiếm giết cả hai người bọn họ.
Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, kiếm trong tay Trương Vô Kỵ bị Ỷ Thiên Kiếm chém đứt rơi xuống đất, Diệt Tuyệt sư thái nhân thể lao thẳng tới, Ỷ Thiên Kiếm từ trên xuống dưới đâm vào đỉnh đầu Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ bước chân xê dịch, thân thể như cá lượn, hiểm hiểm tránh đi, mà Diệt Tuyệt sư thái lắc mũi kiếm một cái, đổi thành đâm vào huyệt thái dương của Tống Thanh Thư, lại bị Trương Vô Kỵ đang trên không trung ngay tại chỗ lăn qua một bên, cuốn lên ống tay áo che lại mặt Tống Thanh Thư, đồng thời kình phong đẩy ra Ỷ Thiên Kiếm, khiến Diệt Tuyệt sư thái bị ép lệch qua.
Trương Vô Kỵ lăn một vòng giữa không trung xong cũng không rơi xuống đất đứng thẳng, chỉ lấy khuỷu tay phải chống đất, hông eo uốn éo, hai chân như roi quét về phía hạ bàn của Diệt Tuyệt sư thái, thấy Diệt Tuyệt sư thái nhảy ra sau tránh né, lập tức thu thế, đồng thời mượn lực cấp tốc bắn lên, hai tay vung ra, Tống Thanh Thư từ trong ngực hắn lăn ra: "Ôm cổ ta, chân kẹp lấy eo của ta."
Tống Thanh Thư nghe thấy Trương Vô Kỵ nói, phản ứng cũng nhanh, vội vàng đưa tay ôm cổ Trương Vô Kỵ, toàn thân dán lên lưng hắn, hai chân quấn chặt eo Trương Vô Kỵ, giúp Trương Vô Kỵ giải phóng đôi tay.
Mặc dù trên lưng cõng nặng, nhưng đổi tư thế xong cũng nhẹ nhàng không ít, chỉ là dù sao Tống Thanh Thư đang ngay bên cạnh mình, Trương Vô Kỵ vẫn chủ yếu là phòng thủ, quyết tâm quán triệt một chữ " Ma"(*).
Diệt Tuyệt sư thái tuy sắc bén, nhưng đánh mất tiên cơ, nhất thời cũng không làm gì được, ngược lại bị ngăn chặn.
Cùng lúc đó, Dương Bất Hối và Tiểu Chiêu một đường xuống núi, muốn tìm Ân Ly cùng đi.
Tiểu Chiêu bỗng nhiên giữ chặt Dương Bất Hối: "Phía trước có người!" Không đợi Dương Bất Hối nói gì, vội kéo nàng vào một lùm cây trốn đi.
Một đám người lén lén lút lút cách họ không xa tụ họp lại với nhau, trên người không có dấu hiệu của lục đại phái, cũng không mặc chế phục của Minh Giáo. Dương Bất Hối cùng Tiểu Chiêu vận phương pháp liễm tức, lại cẩn thận né tránh, nghe bọn họ nói chuyện.
Một tên mập nói: "Lục đại phái trên Quang Minh Đỉnh đã bị Ân Di Ái đánh tơi tả rồi! Trần trưởng lão, ngươi khi đó thề son sắt cam đoan với ta Minh Giáo hôm nay chắc chắn không còn sức đánh trả, vậy Ân Di Ái này là thế nào?"
Trần trưởng lão kia đưa lưng về phía các nàng, bởi vậy Tiểu Chiêu và Dương Bất Hối không thấy được tướng mạo của hắn, nhưng cũng có thể nhìn ra hắn đang bực bội: "Dương Tiêu và Ngũ Tán Nhân không phải đã phế rồi sao? Chỉ là Ân Di Ái kia không nằm trong kế hoạch của chúng ta. Quý Hòa Thái, lúc lục đại phái vây lùng tiểu tử kia ta cho ngươi đi bắn lén, chính ngươi làm không tốt, bây giờ còn có mặt mũi đến chỉ trích ta?"
Quý Hòa Thái mặt đỏ lên, dậm chân mắng to: "Đánh rắm, toàn là đánh rắm! Ngươi khi đó nói thì êm tai lắm, cái gì vây quét Minh Giáo võ lâm thịnh sự, cái gì lục đại phái lên núi nhất định nguyên khí đại thương, cái gì đến lúc đó Kim Sa Bang, Hồng Sơn Môn chúng ta đi theo Cái Bang các ngươi nhặt của hời cũng có thể danh chấn võ lâm. Bây giờ ngươi xem đi! Ngươi xem đi!"
Tiểu Chiêu cùng Dương Bất Hối liếc nhau, trên mặt đều có chút ngạc nhiên. Từ đối thoại của hai người, các nàng có thể biết bây giờ trên Quang Minh Đỉnh xuất hiện biến hóa, Minh Giáo có thể chuyển bại thành thắng. Tiếp theo chính là Trần trưởng lão này là đồng lõa với Thành Côn, kẻ đánh lén Dương Tiêu, là bọn họ cùng nhau âm mưu.
Một lão giả khác thấy bạn đồng hành của mình mắng to một trận, nhưng Trần trưởng lão này vẫn không nói một lời, hừ lạnh một tiếng: "Thành Côn kia đã bị Tạ Tốn chém, ta thấy chuyện hôm nay không thành rồi, chúng ta đã thương lượng, không phụng bồi nữa. Trần trưởng lão, có duyên gặp lại." Lão giả vừa nói xong, bạn đồng hành của lão liên tục gật đầu phụ họa.
Trần trưởng lão rốt cuộc mở miệng: "Chúng ta đã hẹn xong, các vị định lâm trận bỏ chạy, phải chăng không quá phù hợp?"
"Ngươi hứa chỗ tốt rất nhiều, nhưng chúng ta tiểu môn tiểu phái, rơi vào tình huống này cũng không dậy nổi." Một nam tử trung niên cao gầy lắc đầu, "Không cần áp chế, Trần trưởng lão, ngươi là bộ hạ của Sử Hỏa Long, lại có cấu kết với Thành Côn, xem ra lai lịch của ngươi nhất định không sạch sẽ, làm việc chừa lại một đường, chúng ta ngày sau cũng dễ gặp nhau."
Nói cho hết lời, mấy người xoay người bỏ đi, chỉ để lại Trần trưởng lão một mình đứng nguyên tại chỗ nhìn.
Những người kia đi ra vài bước, bỗng nghe thấy phía sau có âm thanh truyền đến, tiếp theo là vài tiếng nổ vang, từ sau lưng đều trước ngực nổ tung mảng lớn huyết hoa, đau đớn kịch liệt đột nhiên truyền đến.
Trần Hữu Lượng thu tay lại, bên trong còn có mấy viên lôi hỏa đạn, âm hiểm nói: "Đừng nhìn ta, các ngươi là chết trong tay Minh Giáo, sư phụ tuy đã chết, nhưng việc này chưa xong đâu... Ân Di Ái, Tạ Tốn, khà khà, chúng ta chờ xem." Nói xong phủi phủi góc áo, không nhanh không chậm rời đi.
Tiểu Chiêu cùng Dương Bất Hối xác định hắn đã đi xa, mới cẩn thận chui ra.
Dương Bất Hối nói: "Chúng ta lên núi lại đi, nói cho bọn họ cẩn thận phía sau còn có người."