Điều mà Trương Vô Kỵ thích vô cùng ở Tống Thanh Thư, đó là y từ nhỏ được Tống Viễn Kiều yêu chiều, tính nết rất tốt, gần như không bao giờ khắc khẩu với người khác, cũng không phải tính cách mẫn cảm, ở chung cực kỳ nhẹ nhàng.
Nhưng tính tính tốt không có nghĩa là không biết giận, phương thức giận dữ của Tống Thanh Thư chính là chiến tranh lạnh, chẳng quan tâm chẳng nói năng gì.
May mà Trương Vô Kỵ làm tay già đời trong tình trường, chưa từng biết da mặt là gì, xum xoe nịnh nọt làm đến thuận buồm xuôi gió, rất nhanh liền có thể dỗ cho người ta mặt mày hớn hở. Hai người kẻ muốn cho người muốn nhận, sống chung rất tốt.
Thế nhưng, lần này không đơn giản như vậy.
Nguyên nhân đương nhiên là ở sự xuất hiện của Triệu Mẫn. Thiếu nữ Mông Cổ nhiệt tình như lửa, đã muốn mời chào Trương Vô Kỵ, lại có thiện cảm, liền thản nhiên buông tư thái đi lấy lòng. Trương Vô Kỵ thái độ kiên quyết cự tuyệt nàng, thế nhưng Triệu Mẫn mẫn cảm, có thể cảm giác được bên dưới vẻ lạnh nhạt, Trương Vô Kỵ dường như có gì đó cố kỵ mình, tuy không biết nguyên do, nhưng nàng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội, càng cản càng hăng.
Trương Vô Kỵ thoát không được nàng, liền không có thời gian ôn tồn với Tống Thanh Thư. Mà Tống Thanh Thư quan sát họ một thời gian, trong đầu cứ thế vẽ ra cảnh kiếp trước Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn tình chàng ý thiếp, chỉ cảm thấy đôi mắt lẫn ngực đều như bị kim đâm, cực kỳ khó chịu.
Còn tiếp tục như vậy, cũng không biết đến tột cùng là đang phạt ai.
Tống Thanh Thư chỉ hận không thể lôi Trương Vô Kỵ ra hung hăng tẩn một trận cho bõ tức, khổ nỗi võ công không đủ, càng nghĩ càng uất ức. Nhưng y hạ quyết tâm một bước cũng không nhường, dứt khoát trốn vào Hoạt tử nhân mộ, nhắm mắt làm ngơ.
Dương Tình nhìn cái dạng này của y vô cùng chướng mắt, cảm thấy Tống Thanh Thư tính tình quá mềm mại, khó mà lập uy: "Vậy là ngươi mặc kệ nha đầu kia chen vào giữa các ngươi làm mưa làm gió, không chỉ không phản kích, còn chủ động chạy đi nhường chỗ cho người ta?"
Tống Thanh Thư toàn thân như cà tím phơi sương, buồn bã ỉu xìu: "Ta có thể làm gì được? Nói với cô ta Trương Vô Kỵ là của ta sao? Về sau chúng ta còn muốn ra ngoài gặp người nữa không?"
"Ngươi không thể giấu cả đời, ít nhất cũng phải để cho cha ngươi biết."
"A, ta biết, nhưng hiện tại chưa được. Ta còn nhỏ, ông ấy sẽ không tin ta nói là thật, sẽ chỉ bức ta và Vô Kỵ tách ra." Tống Thanh Thư nói, "Chờ ta lớn hơn vài năm rồi nói, khi đó ông ấy cũng già rồi, không dễ nổi giận, có thể hiểu được ta."
Dương Tình không đàm luận đề tài này với y nữa, nàng biết Tống Thanh Thư đã có dự định, lại kéo chủ đề về: "Nói chính sự, ngươi cứ thế mặc kệ sao? Không sợ Triệu Mẫn chớp thời cơ cạy góc tường của ngươi à?"
"Vô Kỵ nói sẽ không." Tống Thanh Thư giọng rầu rĩ, "Ta nghe hắn."
"Hắn đã cam đoan với ngươi, ngươi còn tới đây làm gì? Không tin hắn?"
" Ta nhìn phiền lòng."
"Tiền đồ!" Dương Tình vỗ trán y một cái, đứng dậy: "Chính vì ngươi tính tình quá tốt, mới khiến cho Trương Vô Kỵ không kiêng nể gì làm trò trước mặt mình trêu ba ghẹo bốn như thế!"
"Vậy ta phải làm gì chứ? Cãi nhau với hắn sao? Hay là đánh hắn một trận?" Tống Thanh Thư ấm ức, y đã đáng thương vậy rời, Dương Tình không đồng tình với y thì thôi, còn chế giễu y.
"Rất đơn giản." Dương Tình dựng thẳng một ngón tay lên, nói: "Lập quy tắc."
Tống Thanh Thư ngây người.
Lúc hai người sống chung đều vô thức quên mất tuổi của Dương Tình đã có thể làm mẹ của Tống Thanh Thư rồi. Nàng không có con, được Tống Thanh Thư làm đệ tử đã kích phát bản năng bảo vệ con trong tiềm thức của nàng, nắm lấy Tống Thanh Thư tận tâm chỉ bảo: "Ngươi có lòng tin với Trương Vô Kỵ, đúng chứ? Hắn coi ngươi là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, không nỡ để ngươi chịu một chút khổ, đúng hay không?"
Trương Vô Kỵ quả thực chiếu cố Tống Thanh Thư từng li từng tí, sợ y lạnh sợ y nóng, Tống Thanh Thư mấy năm qua đến cả hắt hơi sổ mũi cũng không có, công lao của Trương Vô Kỵ đứng đầu.
Bởi vậy Tống Thanh Thư không chút do dự gật đầu.
"Nhưng hắn vẫn có sơ sẩy. Hắn chăm sóc thân thể ngươi khỏe mạnh, nhưng không chăm sóc tâm tình của ngươi. Đương nhiên, trước đó các ngươi chưa từng gặp phải sự tình như thế này, cho nên không phát hiện được cũng bình thường." Dương Tình chậm rãi nói. "Vì thế, ngươi phải trực tiếp nói cho hắn, ngươi thấy hắn ở cạnh người khác ngươi không vui, ngươi khó chịu, bảo hắn làm sao thì làm."
"Vô Kỵ đã cự tuyệt cô ta rất nhiều lần, nhưng Triệu Mẫn cứ quấn lấy không thả." Tống Thanh Thư cực kỳ chán ghét Triệu Mẫn.
"Ngươi không cần phải để ý chuyện đó, ngươi không vui đã chứng tỏ hắn làm không tốt." Dương Tình lạnh lùng nói: "Ngươi nói thẳng xem ngươi muốn thế nào?"
"Hắn không được phép nói một chữ với Triệu Mẫn!" Tống Thanh Thư buột miệng thốt ra.
Sau đó y nhanh chóng phản ứng lại, ngập ngừng nói: "Nhưng như vậy... có phải là ta quá bá đạo không?"
"Nếu người kia không phải Triệu Mẫn, ngươi sẽ phản ứng kịch liệt như vậy sao?"
"Sẽ không."
"A." Dương Tình cười một tiếng: "Ngươi tốt bụng giúp Triệu Mẫn thoát khỏi nguy hiểm, Triệu Mẫn lại suýt nữa lấy mạng ngươi, bây giờ cô ta còn ngấp nghé người của ngươi, ngươi bài xích cô ta là hiển nhiên, Trương Vô Kỵ cũng phải nên cùng chung mối thù với ngươi."
Tống Thanh Thư cảm thấy Dương Tình nói có lý, chủ yếu là y cũng sắp nhẫn nhịn hết nổi rồi: "Vậy ta phải nói thế nào?"
"Ngươi đi tìm hắn là được." Dương Tình nói, "Đến lúc đó, ngươi tự biết nên nói thế nào."
Trương Vô Kỵ sau khi biết Tống Thanh Thư chạy về cổ mộ liền đi tìm y, kết quả bị sập cửa vào mũi mà về. Tiếp đó mã tặc bắt đầu phái nhóm nhỏ quấy rối tấn công núi, hắn chỉ đành đi xử lý, tạm thời gác lại Tống Thanh Thư lẫn Triệu Mẫn.
Kịch chiến một đêm, mã tặc không chiếm được lợi thế, chật vật rút lui.
Toàn Chân Giáo dọn dẹp tàn cuộc chiến hậu.
Trương Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn trời, trong xanh vạn dặm, thời tiết rất đẹp.
Hy vọng lát nữa tâm trạng của Thanh Thư cũng có thể đẹp như vậy.
Lúc Trương Vô Kỵ thấy Tống Thanh Thư vẻ mặt tươi cười chào đón, nhất thời phản ứng không kịp đã xảy ra chuyện gì.
Tống Thanh Thư cười nói: "Vô Kỵ! Ngươi qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi."
Trương Vô Kỵ còn đang ngơ ngác, nhưng vẫn theo Tống Thanh Thư đến một chỗ hẻo lánh, vừa mới đứng yên, Tống Thanh Thư liền nhào vào lòng hắn, gác cằm lên vai hắn, mềm giọng nói: "Vô Kỵ, ta rất nhớ ngươi."
"Mấy ngày qua ta cũng luôn nghĩ đến ngươi. " Trương Vô Kỵ ôm lại y, tưởng mình đang nằm mơ: "Thanh Thư, ngươi không giận ta nữa sao?"
Tống Thanh Thư hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Triệu cô nương có từng ôm ngươi như vậy không?"
Trương Vô Kỵ nghẹn lại.
"Ta vừa thấy cô ta tìm ngươi nói chuyện, liền không nhịn được nghĩ như vậy, càng nghĩ càng phiền, nhìn thấy ngươi liền bực bội." Tống Thanh Thư cọ cổ Trương Vô Kỵ, đem mặt phình ra thành bánh bao. "Nhưng ta trốn đi không nhìn các ngươi, lại càng dễ suy nghĩ lung tung hơn."
Trương Vô Kỵ trong lòng mềm nhũn, nhưng lại có chút bất đắc dĩ: "Thanh Thư, ta đã giữ khoảng cách với cô ấy, nhưng..."
"Nhưng cô ta nhất định phải bám theo ngươi" Tống Thanh Thư không hề bị dao động, "Ngươi võ công tốt như vậy, muốn hất cô ta ra lại hất không nổi, ngươi nghĩ ta tin à?"
Tống Thanh Thư không cho Trương Vô Kỵ cơ hội giải thích, tiếp tục nói: "Ta suýt nữa bị cô ta hại chết, ngươi lại niệm tình cũ mà cười cười nói nói với cô ta. Trương Vô Kỵ, ngươi cảm thấy ngươi có lý hay là cô ta có lý?"
Trương Vô Kỵ toàn thân chấn động, cười khổ: "Thanh Thư, ta đã trốn tránh cô ấy, nhưng cô ấy bắt Hoàn Nhan Đức Minh điều Khổ Đầu Đà đến bên cạnh ta, ta thật sự không thoát được bọn họ."
Tống Thanh Thư cũng biết chuyện này, nhưng y sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy: "Vô Kỵ, ta biết ngươi không phải là bởi vì còn thích cô ta mới như vậy, ngươi cảm thấy nợ cô ta nên mới dung túng cô ta. Nhưng ngươi trọng tình trọng nghĩa, cô ta lại chưa hẳn! Hừ, cô ta lấy oán trả ơn với ta, lại không có chút nào áy náy, đến cả một tiếng xin lỗi cũng chưa có; biết rõ chúng ta là bằng hữu, lại còn muốn tìm ngươi xum xoe, nếu chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, bị cô ta lăn lộn như vậy, chắc chắn sẽ ly tâm!"
Trương Vô Kỵ thật sự không nghĩ tới một tầng này, nhịn không được nhíu mày, nhưng không phải hắn hoài nghi lời Tống Thanh Thư nói, mà là cẫn thận nhớ lại, chợt toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Các ngươi mấy ngày nay, Triệu cô nương kia trong lòng không biết đắc ý bao nhiêu." Tống Thanh Thư cười lạnh một tiếng, "Chỉ có ngươi váng đầu, bị cô ta lừa gạt thôi."
Chế giễu thì chế giễu, Tống Thanh Thư cũng biết việc này không hoàn toàn trách Trương Vô Kỵ. Trong lòng của hắn, Triệu Mẫn vẫn là người con gái yêu hắn chân thành lại ảm đạm rời đi, cái nhìn khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng. Lại quên hiện tại Triệu Mẫn chẳng qua chỉ mới gặp Trương Vô Kỵ, đâu ra tình sâu như biển, có thể khiến lá ngọc cành vàng như nàng dạng buông tư thái đi lấy lòng vậy?
Nhưng cảm nhận của Tống Thanh Thư với nàng rất ác liệt, biết rõ Triệu Mẫn bản tính ngoan độc xảo trá, nhìn sự tình càng thêm thấu triệt, biết nàng nhiệt tình như vậy tất nhiên có mưu đồ khác.
Trương Vô Kỵ không lên tiếng, hắn không phải kẻ ngốc, bị vạch trần xong nghĩ lại, lập tức hiểu được: "Thanh Thư, là ta hồ đồ." Nói xong, thần sắc hắn cũng trở nên đau buồn. Những điều đã qua đó chung quy chỉ là quá khứ của hắn.
Tống Thanh Thư tất nhiên nhìn ra: "Ngươi tiếc nuối sao?"
Trương Vô Kỵ lắc đầu: "Là ta hồ đồ, ta và Triệu Mẫn có tình, nhưng không phải Triệu Mẫn này." Hắn không nên đem những tình cảm đó đặt trên người Triệu Mẫn hiện tại, "Cũng nhờ ngươi nhắc nhở ta."
"Ta chỉ ngứa mắt cái bộ dạng đơn phương nhiệt tình này của ngươi thôi." Tống Thanh Thư mạnh miệng, nhưng vẫn nhớ kỹ điều mình thật sự muốn nói, "Vô Kỵ, ta vừa nói, ta thấy ngươi và Triệu Mẫn thân thiết sẽ nghĩ đến các ngươi trước kia cũng là như vậy, cảm thấy vô cùng không thoải mái, đây là sự thực."
Trương Vô Kỵ ngay cả Tống Thanh Thư cười với Chu Chỉ Nhược một cái thôi còn chịu không nổi, đương nhiên biết trong lời Tống Thanh Thư cất giấu ý tứ gì, trầm mặc một hồi, nói: "Về sau ta sẽ không phản ứng với cô ấy nữa."
Nói xong, trong lòng đau xót, áy náy tột đỉnh: "Thật xin lỗi, Thanh Thư, mấy ngày qua ta chỉ nghĩ đến mình, lại quên ngươi sẽ khổ sở, thực sự là ta khốn nạn."
Tống Thanh Thư không lên tiếng.
"Sau này ta sẽ không tái phạm nữa, là ta đột nhiên gặp lại nàng, mất đúng mực." Trương Vô Kỵ vỗ vỗ lưng Tống Thanh Thư, dịu dàng nói.
Tống Thanh Thư được bảo đảm, lại không cảm thấy khoan khoái, nhất thời cũng có chút mê mang: "Cũng có thể là ta nghĩ nhiều."
Tốt xấu gì cũng cùng Triệu Mẫn sớm chiều tương đối mười mấy năm, Tống Thanh Thư có phải nghĩ nhiều hay không, Trương Vô Kỵ biết rõ. Nhưng nhìn Tống Thanh Thư dáng vẻ ưu sầu, hắn biết thái độ của mình mấy ngày qua khiến Tống Thanh Thư cũng mất bình tĩnh, vì vậy nói: "Thanh Thư, những chuyện này ta luôn luôn do dự không quyết đoán, không ngờ sống lại một đời, tật cũ vẫn không sửa."
Tống Thanh Thư nhắm mắt lại: "Nếu ngươi không thay đổi, ta sẽ không nhẫn nữa."
"Nhận đánh nhận mắng." Trương Vô Kỵ nói: "Thanh Thư, sau này nếu lại gặp người có ý tứ với ta, ta nhất định sẽ giữ khoảng cách, trốn đi."
Tống Thanh Thư lúc này mới mở mắt ra, lại không nhìn hắn: "Chỉ sợ ngươi đến lúc đó lại mềm lòng."
Cần quyết đoán mà không quyết đoán hậu hoạn vô tận, Trương Vô Kỵ nghĩ đến kết cục kiếp trước, thầm nói nhất định phải ghi sâu bài học mới được: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không như thế."
Tống Thanh Thư nheo lại mắt, nở nụ cười.
Trương Vô Kỵ thở dài: "Suýt chút nữa là mắc mưu rồi."
"Chỉ cần chút tâm tư kia của ngươi đừng tro tàn lại cháy, cô ta chắc chắn uổng công!" Tống Thanh Thư vẫn luôn rất có lòng tin với Trương Vô Kỵ, bây giờ được bảo đảm, chỉ cảm thấy toàn thân đều thoải mái.
Trương Vô Kỵ cũng cười: "Bất quá vẫn là nhờ có ngươi phát hiện."
"Ta vốn không nghĩ nhiều như vậy." Tống Thanh Thư cũng không giành công: "Là Dương tỷ tỷ, tỷ ấy bảo ta tới tìm ngươi nói rõ ràng, nhưng lúc ta tìm ngươi lại cảm thấy tỷ ấy không giống người thích quản loại chuyện này, nghĩ lại mới có cảm giác không đúng." . ngôn tình hoàn
Thực ra Tống Thanh Thư hiểu sai ý, Dương Tình là không thích quản chuyện của người khác, chuyện của Tống Thanh Thư nàng vẫn rất sẵn lòng quản một chút, nhưng cũng chỉ giới hạn trong vài câu nhắc nhở thôi.