Trên núi Võ Đang quanh quẩn tiếng gầm thét của Tống Viễn Kiều, tiếng như sấm sét, thật lâu không thể lắng lại, mọi người nghe được đều né xa ba thước, không dám nhìn thẳng.
Tống Viễn Kiều vẫn luôn là tính tình nho nhã ôn hòa, cảm giác như lửa giận cả đời này đều dùng hết cho hôm nay.
"Đứng lại! Các ngươi đứng lại cho ta!" Tống Viễn Kiều vận khinh công đuổi theo hai người phía trước, gầm thét: "Tống Thanh Thư! Ngươi phản!"
Trương Vô Kỵ ôm Tống Thanh Thư, dưới chân không ngừng, chạy thật nhanh khắp Võ Đang, vừa chạy vừa hô lên với Tống Viễn Kiều đang theo đuổi không bỏ: "Tống đại bá, người đừng trách Thanh Thư! Nói cho cùng Thanh Thư là bởi vì con nên mới tự ý xuống núi, nếu người muốn đánh, không bằng để con nhận thay đi!"
"Ngươi tưởng ta không biết nó hả! Nó có thể giúp ngươi được cái gì? Không thêm phiền phức là tốt lắm rồi!" Tống Viễn Kiều đuổi không kịp Trương Vô Kỵ, cũng không thể thật sự ra tay đánh hắn, chỉ có thể đe dọa Tống Thanh Thư: "Thanh Thư! Ngươi biết sai chưa?"
Tống Thanh Thư khóc không ra nước mắt: "Vô Kỵ, ngươi bỏ ta ra!"
"Không được, Tống đại bá bây giờ đang nổi nóng, không khống chế được sức lực." Trương Vô Kỵ lập tức từ chối: "Chờ ông ấy chạy thêm vài vòng nữa, khí lực hao tổn gần hết rồi hẵng nói."
Tống Viễn Kiều sớm đã trung niên mập ra, đỡ bụng nạm đuổi theo một đường, mặc dù có võ công nên không cảm thấy quá mệt mỏi, cũng biết mình như thế này thực sự khó coi, dừng bước lại, lại nuốt không trôi cục tức này: "Vô Kỵ, ngươi đừng có xen vào chuyện này!"
Trương Vô Kỵ cũng đứng yên, vẫn cứ ôm Tống Thanh Thư không buông tay: "Tống đại bá, con biết người..."
"Ngươi đừng nói chuyện!" Tống Viễn Kiều tức giận, "Thanh Thư, ngươi nói ngươi có lỗi gì?"
Tống Thanh Thư liều mạng giãy dụa từ trong lòng Trương Vô Kỵ nhảy xuống, cúi đầu nói: "Lỗi thứ nhất là tự tác chủ trương, để trưởng bối lo lắng; lỗi thứ hai là không nhận rõ thực lực của mình, tùy hứng làm bậy, để bản thân rơi vào nguy hiểm; lỗi thứ ba là không biết nhìn người, tin tưởng Trần Hữu Lượng, suýt nữa đẩy Vô Kỵ vào tình cảnh lưỡng nan."
Sắc mặt Tống Viễn Kiều đẹp hơn chút: "Chiếu theo thường ngày dạy ngươi, ngươi nên làm như thế nào?"
Tống Thanh Thư thành thật gật đầu: "Con nên ngay lập tức nói cho mọi người biết, sau đó ở lại Võ Đang, bởi vì bây giờ thực lực của con không đủ để giải quyết vấn đề, chỉ có thể đừng để bản thân thành gánh nặng."
Tống Viễn Kiều nói: "Ngươi đã biết, lại vẫn cứ đi, có phải là biết rõ mà còn cố phạm không? Có nên phạt hay không?"
Tống Thanh Thư ngoan ngoãn quỳ xuống: "Con sai rồi."
Trương Vô Kỵ vội vàng bước lên, bị Tống Viễn Kiều hung hăng trừng mắt liếc một cái: "Vô Kỵ! Ngươi lui ra!" Ngừng một lát, Tống Viễn Kiều cũng biết Trương Vô Kỵ đang nghĩ gì, nói: "Vô Kỵ, ngươi biết Thanh Thư lần này không thỏa đáng, phạt ta nhất định phải phạt. Ta không ngăn các ngươi thiếu niên khí phách, nhưng phải biết tự mình gánh chịu hậu quả!"
Trương Vô Kỵ biết Tống Thanh Thư vô luận thế nào không thoát khỏi một kiếp này, thấy Tống Viễn Kiều đã tỉnh táo lại không còn kích động như lúc đầu, đúng lúc công thành lui thân.
Cuối cùng Tống Viễn Kiều cũng không thật sự phạt quá ác, chỉ vụt mấy roi, sau đó để cho Tống Thanh Thư đi cấm túc chép sách.
Tống Viễn Kiều đi ra cửa, thấy Trương Vô Kỵ đang chờ, liền vẫy gọi hắn: "Vô Kỵ, con qua đây."
Trương Vô Kỵ đi theo Tống Viễn Kiều đến một vách núi yên ắng, nhìn cánh rừng dưới chân, ngọn cây chập trùng như sóng biển, gió núi thổi vào mặt, khiến lòng người đột nhiên khoan khoái.
"Thanh Thư vẫn là không phục ta." Tống Viễn Kiều đột nhiên nói: "Ta từ nhỏ đã dạy Thanh Thư, mọi chuyện phải nghĩ trước làm sau, nhất định phải thận trọng, đừng biết không thể mà vẫn làm, phải tự bảo vệ tốt chính mình. Thanh Thư vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, rất nghe lời ta, vẫn luôn làm rất tốt."
Trương Vô Kỵ nói: "Nhưng làm người luôn có lúc xử trí theo cảm tính, Thanh Thư cũng không thể ngoại lệ."
"Đúng vậy." Tống Viễn Kiều thở dài một tiếng: "Thanh Thư rất nghe lời, nhưng ta biết nó cũng có suy nghĩ riêng. Nó làm theo lời ta nói, là bởi vì không muốn phụ lòng ta khổ tâm. Mẹ nó mất sớm, nó không nói ra, kỳ thật trong lòng rất để ý."
Trương Vô Kỵ biết Tống Viễn Kiều đang muốn thổ lộ hết, không tiếp lời, lẳng lặng nghe.
"Nhị đệ bọn họ luôn nói ta nuông chiều nó quá, nhưng ta không biết nuôi nó thế nào mới là đúng, ta không muốn nó chịu khổ chịu thương, thì có gì sai chứ?" Tống Viễn Kiều thở dài: "Nhưng chính Thanh Thư cũng không nghĩ như vậy. Nó lần này lén bỏ đi, có thể thấy được là không tán đồng ta."
"... Thanh Thư đã biết sai rồi."
"Nó biết sai, sau này còn dám tái phạm!" Tống Viễn Kiều hừ cười: "Đâu ra thành thật như vậy! Tưởng ta không biết đứa con trai này chắc!"
Trương Vô Kỵ không phản bác được. Ở một ý nghĩa nào đó, hắn biết Tống Viễn Kiều thực ra có sai, nếu không phải ông quá bảo hộ Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư sẽ không ngây thơ dễ bị lừa như vậy, để rồi bước lên con đường không lối về. Thế nhưng làm cha làm mẹ, ai không muốn bảo vệ tốt con mình? Tống Viễn Kiều quả thực không sai, lại phải nhận cái giá quá lớn.
"Ta cũng không quản được! Thanh Thư cuối cùng cũng phải lớn lên." Tống Viễn Kiều thở dài một tiếng, nói với Trương Vô Kỵ: " Thanh Thư từ trước đến nay tin tưởng con, bản lĩnh của con ta cũng bội phục, về sau con giúp ta chiếu cố Thanh Thư nhiều hơn một chút được chứ?"
Trương Vô Kỵ nói: "Tình cảm giữa con và Thanh Thư, sớm đã không cần Tống đại bá nhắc nhở, con cũng sẽ lấy mạng bảo vệ."
Tống Viễn Kiều nghĩ đến tình cảm của bảy huynh đệ mình, không khỏi cảm khái. Trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói: "Vô Kỵ, lúc Thanh Thư vừa sinh ra thân thể yếu, ta khắp nơi tìm người chữa bệnh, một thầy thuốc có nghiên cứu mệnh lý tướng thuật nói với ta, Thanh Thư có tướng chết yểu."
Trương Vô Kỵ trấn an: "Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, những việc này, tin thì có không tin thì không."
Tống Viễn Kiều vẫn tiếp tục: "Ông ấy nói mệnh của Thanh Thư có hai tử kiếp, một nạn là không biết nhìn người, nạn thứ hai là biết mặt không biết lòng, cuối cùng cùng đường mạt lộ, nhận hết tra tấn mà chết. Ta thấy ông ta nói chắc như đinh đóng cột, không hiểu sao hôm nay lại nhớ đến. Con gửi thư có nhắc tới Trần Hữu Lượng, trong đó có lẽ thật sự có liên hệ gì?"
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm, kiếp trước kết cục của Tống Thanh Thư xác thực ứng với câu này, nhưng bây giờ hắn sống lại, nhất định có thay đổi: "Sự thành do người, luôn có biện pháp giải quyết."
Tống Viễn Kiều cũng nói: "Đúng vậy, Thanh Thư bị người phê dạng mệnh số này, ta vô cùng hoảng loạn, bởi vậy cũng đặc biệt chiếu cố che chở nó, chỉ sợ nó xảy ra gì ngoài ý muốn... Ta tuyệt đối sẽ không để Thanh Thư rơi vào kết cục như vậy!"
Trương Vô Kỵ cũng thở dài một hơi, nhắm mắt lại nghĩ: "Vâng, con cũng tuyệt đối không để Thanh Thư lại rơi vào kết cục này."
Y nhất định sẽ luôn duy trì dáng vẻ như bây giờ, vô lo vô nghĩ, trời quang trăng sáng, xán lạn cả đời.
Đây mới là cuộc đời mà Võ Đang Tống Thanh Thư nên có.
Tống Thanh Thư chép mấy chục lượt Đạo Đức Kinh xong xuất quan, đã thấy Trương Vô Kỵ đeo hai quầng thâm mắt chờ ở cửa, giật nảy mình: "Vô Kỵ, ngươi làm sao thế này?"
Trương Vô Kỵ như hiến bảo vật bước đến: "Thanh Thư, ta biết rất nhiều võ công rất lợi hại, nhưng tuyệt đại đa số trong đó nếu không có đủ nội lực thì không học được, ta hiện tại nội lực không đủ, bởi vậy đã sửa chữa qua. Mấy ngày nay ta lại vì ngươi cố ý sửa chữa lần nữa, ngươi có muốn học không?"
"Vô công bất thụ lộc, Vô Kỵ, ta..."
"Giữa chúng ta, ngươi cần gì phải nói những lời này?" Trương Vô Kỵ không thèm để ý: "Ta dạy cho ngươi, bao dạy bao hiểu!"
Tống Thanh Thư nhịn không được cười, gật đầu nói: "Ta sẽ cố gắng học, đa tạ ngươi!"
Trương Vô Kỵ nói: "Về sau ngươi không cần câu nệ với ta như vậy. Chúng ta là người yêu, ta có cái gì tốt đều sẽ muốn chia sẻ với ngươi, ngươi chỉ cần vô cùng vui vẻ nhận lấy là được! Không cần cảm thấy bởi vậy mà thua thiệt ta, chỉ cần ngươi võ công giỏi hơn, sau này bớt đi mấy phần nguy hiểm, để ta yên tâm hơn một chút, chính là báo đáp ta rồi."
Trương Vô Kỵ nói nhẹ nhàng, nhưng Tống Thanh Thư biết, những bí tịch võ công mà Trương Vô Kỵ có không thứ nào không phải là bảo vật mà người trong giang hồ tranh đoạt, chỉ cần thả ra, gây nên huynh đệ tương tàn, phu thê bất hoà cũng không phải không có khả năng. Nhưng Trương Vô Kỵ hoàn toàn không giấu giếm y, toàn tâm vì y suy xét, khiến y hết sức cảm động.
"Ta biết rối."
Đúng như Trương Vô Kỵ đã nói, y nên tin tưởng hắn.