Trong doanh địa, tiếng ầm ĩ càng lúc càng lớn, Trương Vô Kỵ theo ánh lửa trông thấy khói đặc phóng lên tận trời, nghe thấy tiếng vó ngựa nặng nề cùng tiếng nổ lốp bốp không ngừng, ngọn lửa càng cháy càng mạnh, thậm chí có sóng nhiệt đập vào mặt.
"Không thích hợp, động tĩnh quá lớn."
Trương Vô Kỵ thấp giọng lẩm bẩm, nhảy lên một cái, hướng tới nơi tiếng huyên náo lớn nhất gần đó đánh qua, bắt gặp một con ngựa điên cuồng lao vào doanh địa, đến cả lều vải bị cháy lẫn hàng rào đều không thể dọa lui nó, chỉ một mực xông tới phía trước, binh sĩ thấy thế chỉ có thể chật vật thối lui, tránh bị nó đạp phải.
Mà nơi ngựa điên chạy qua, khói đặc cuồn cuộn bốc lên.
Trương Vô Kỵ tiện tay chụp một khúc gỗ ném ra, nháy mắt xuyên qua đầu ngựa điên, thân ngựa nặng nề cũng bay ra ngoài, ngã xuống đất, bùn đất văng tung tóe.
Binh sĩ thấy ngựa điên cuồng đáng sợ bị giáo chủ của mình hạ gục trong nháy mắt, không hề có chút nào phản kháng giãy giụa, ều kinh ngạc đến ngây người, ngu ngơ trong chớp mắt về sau, mới bộc phát ra một trận tiếng reo hò khen ngợi.
Trương Vô Kỵ không để ý đến binh sĩ lớn tiếng tung hô, chạy thẳng đến xem xét xác ngựa, quả nhiên thấy ở đuôi ngựa có cột pháo trúc và củi gỗ còn chưa hoàn toàn cháy hết. Thì ra Chu Nguyên Chương vì kích phát rối loạn, phá hủy bố phòng của Minh Giáo, triệu tập toàn bộ ngựa của Mẫn Châu, cột pháo lên đuôi ngựa, đưa đến vùng đồi núi gần doanh trại Minh Giáo thì đốt lửa. Ngựa bị tiếng pháo nổ không ngừng cùng lửa đốt đau làm hoảng sợ, điên cuồng bỏ chạy, đồng thời mặt đất bởi vì mấy ngày liền trời mưa mà ướt át, củi đốt kéo qua chỗ ngập nước sinh ra lượng lớn khói đặc, che mờ tầm mắt.
Mà đối mặt với tuyến ngăn chặn này, lòng quân sẽ bị đả kích rất lớn, thậm chí còn bởi vậy mà lâm trận sinh ra lời đồn đại.
Nghĩ đến đây chỗ, Trương Vô Kỵ vận khinh công, ngự gió ngược lên, trong ánh mắt kinh diễm sùng bái của mọi người nhảy lên tháp quan sát mấy ngày trước vừa dựng xong. Tháp quan sát làm bằng gỗ, cũng bị ngựa đên hoảng sợ đụng vào, đã hơi nghiêng, thân tháp cũng bị tia lửa bắn ra bốc cháy, có điều lúc này gỗ đang ướt, phạm vi cháy không lớn, vẫn đứng thẳng. Trương Vô Kỵ nhẹ điểm mũi chân, lách qua mấy chỗ ngọn lửa, trong chớp mắt lên tới đỉnh tháp.
Bây giờ toàn bộ doanh địa đều bị ngựa mang lửa thiêu đốt, khói lửa mịt mù, Trương Vô Kỵ vừa rời khỏi mặt đất, tầm mắt liền trở nên vô cùng rõ ràng.
Quả nhiên cánh trái sau doanh địa bị một đội quân địch chọc thủng, đang chạy như điên vào trong doanh địa, như một thanh kiếm sắc bén phá vỡ đại doanh hỗn loạn.
Đồng thời, Trương Vô Kỵ còn loáng thoáng nghe thấy bọn họ hô hào "Đầu hàng đi!", "Minh Giáo thua rồi!", "Mau chạy đi!",... các thứ linh tinh, dụ dỗ binh sĩ Minh Giáo không phân biệt rõ thế cục tước vũ khí đầu hàng hoặc là bỏ chạy tứ tán.
Không thể không nói, một đòn này thật sự đánh rất hay!
Trương Vô Kỵ hơi hơi cười lạnh, lấy xuống kẻng đồng trên tháp quan sát, trên tay vận nội lực ra sức gõ, âm thanh kim loại va chạm trong trẻo mà chói tai bỗng chốc vang vọng chân trời. Đồng thời, Trương Vô Kỵ vận khí đan điền, từng câu từng chữ hét lớn:
"Duệ Kim Kỳ! Lấy cung tiễn ném lao, bắn chết ngựa điên!"
"Hồng Thủy Kỳ! Dùng súng bắn nước dập lửa phía sau cánh trái!"
"Hậu Thổ Kỳ! Dọn đường!"
"Những người còn lại, Từ Đạt dẫn Thanh Kỳ của Cự Mộc Kỳ, Thường Ngộ Xuân dẫn Hồng Kỳ của Liệt Hỏa Kỳ, trái phải bọc đánh!"
Trương Vô Kỵ nội lực hùng hậu, mặc dù bây giờ hỗn loạn, tiếng người kêu gào, tiếng lều vải cháy đôm đốp, tiếng gió vù vù, tiếng chạy vội, tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa, tiếng vật nặng tiếng rơi xuống đất đồng loạt vang lên, tưởng như Lôi Công trên trời chạy xuống doanh địa đánh trống sấm, loạn như vỡ tổ, nhưng thanh âm của Trương Vô Kỵ vẫn rõ ràng mà vang dội, bao phủ toàn bộ doanh địa.
Binh sĩ Minh Giáo vốn bị thuộc hạ của Chu Nguyên Chương lừa gạt nửa tin nửa ngờ, sinh lòng dao động, nghe thấy Trương Vô Kỵ lên tiếng, lập tức liền có người tâm phúc, bắt đầu chạy bốn phía, ai vào chỗ nấy.
Trương Vô Kỵ kêu gọi xong, vẫn không xuống tháp quan sát, mà tiếp tục theo dõi chiến cuộc biến hóa. Chỉ thấy binh sĩ Minh Giáo mặc dù biết nên làm gì, thế nhưng mới vừa chạy loạn một trận, không ít người đều không thể lập tức phân biệt phương hướng.
Trương Vô Kỵ suy tư một chút, nhặt lên cung tên bên chân, cột vào mấy viên đạn tín hiệu, hướng về phía đám người Chu Nguyên Chương xâm nhập mà bắn. Đạn tín hiệu cháy lên vẽ ra một vệt sáng như sao băng cắt ngang bầu trời đêm, thay binh lính đang hoảng loạn mờ mịt trên mặt đất chỉ rõ phương hướng:
"Kỳ chúng Ngũ Hành Kỳ, tập hợp tới chỗ Chưởng kỳ sứ trước! Sau đó tiến công thro hướng mũi tên của ta!"
Đường Dương vừa nghe thấy tiếng Trương Vô Kỵ liền lập tức tỉnh ngộ, vận khí thét dài: "Hồng Thủy kỳ chúng ở đâu? Nghe mệnh lệnh của giáo chủ!" Cùng lúc đó, Tân Nhiên, Trang Tranh, Nhan Viên, Văn Thương Tùng cũng đồng thời dùng nội lực hét vang. Năm thanh âm đồng loạt vang lên trong doanh địa, Ngũ Hành kỳ chúng vốn đang khắp nơi tìm người như rắn mất đầu sôi nổi chạy về phía Chưởng kỳ sứ của mình.
Mà Chu Nguyên Chương cũng không hề bỏ qua cơ hội này, gần như lùng một lúc, mấy thần xạ thủ trong quân địch đã nhằm thẳng hướng Trương Vô Kỵ cùng năm vị Chưởng kỳ mà bắn tên mang lửa.
Mấy mũi tên lửa đâm vào cột tháp quan sát, ngòi nổ cột trên đó vừa lúc cháy hết, đồng loạt nổ tung, phá sập vọng tháp cao cao.
Tháp quan sát vừa đổ xuống, Trương Vô Kỵ đã vọt lên giữa không trung, vận Thê Vân Tung của Võ Đang, nhẹ nhàng chuyển động trên không, đồng thời ống tay áo đón gió nâng lên, mượn sức gió nhỏ bé điều chỉnh phương hướng giữa không trung, nhìn qua tưởng như một mảnh lông vũ nhẹ nhàng phiêu đãng giữa trời, không hề có trọng lượng.
Một kích không trúng, rất nhanh lại một vòng mưa tên nhất tề hướng tới Trương Vô Kỵ giữa không trung.
Trương Vô Kỵ vận Càn Khôn Đại Na Di cùng Thái Cực Kình, gió từ tay áo cuốn lên phóng tới mũi tên, thay đổi phương hướng mũi tên, ào ào rơi xuống, mà Trương Vô Kỵ đã lao tới chỗ Chu Nguyên Chương như chớp.
Chu Nguyên Chương binh lực không đủ, sau khi đánh mất tiên cơ bị Minh Giáo vây quét sạch sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Lúc này Trương Vô Kỵ muốn làm chính là bắt lấy Chu Nguyên Chương, giết chết hắn ngay tại chỗ, bảo đảm tuyệt đối không còn nỗi lo về sau. Cái gọi là đánh rắn không chết thì ngàn ngày không yên, Trần Hữu Lượng đã cho Trương Vô Kỵ nếm hết khổ ải, tuyệt không thể để việc này tái diễn trên người Chu Nguyên Chương lần nữa.
——
Mà Chu Nguyên Chương trong lòng cũng hiểu rõ, khi vòng mưa tên cuối cùng không thể bắn rơi Trương Vô Kỵ, hắn đã không còn cơ hội đắc thắng.
"Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt(*)!" Chu Nguyên Chương nhìn xem Trương Vô Kỵ lao như bay về phía mình, trong lòng lặp đi lặp lại một câi, vội vàng mang theo thân vệ chạy tới một góc nhỏ đã bị chọc thủng, lặng lẽ trốn vào rừng núi cách đó không xa.
Mà Trương Vô Kỵ đã sớm hết sức chăm chú chú ý tất cả ở đây, đồng tử hơi hơi co rụt lại, lúc này không có khả năng chia binh đuổi theo, huống chi mấy người Chu Nguyên Chương động tác cực kỳ linh hoạt, bởi vậy chỉ có thể để hắn một mình đuổi bắt. Đây không tính là mạo hiểm, lấy võ công của Trương Vô Kỵ, Chu Nguyên Chương cùng thân binh của hắn có thêm mấy lần cũng không phải đối thủ.
Trương Vô Kỵ quyết định, phi thân đuổi theo.
Chu Nguyên Chương sợ ánh lửa dẫn đường, chạy được một đoạn xong liền dập tắt đuốc, bóng đen tối mịt. Mà bước chân của Trương Vô Kỵ không hề phát ra chút tiếng động nào, lại dựa vào nghe âm thanh mà xác định vị trí, khóa chặt chỗ của đám người Chu Nguyên Chương, dần dần đuổi kịp ngựa chạy như bay.
"Tối quá!" Trương Vô Kỵ thầm nhủ: "Chẳng thấy gì cả, nghe tiếng thì có vẻ chúng đã xuống ngựa đi bộ, ừm, bây giờ không giống như giẫm trên bình nguyên, xem ra chúng ta đã vào núi rồi?"
Có núi đá che lấp, đám người đều duỗi tay không thấy được năm ngón.
Trương Vô Kỵ nín thở ngưng thần, leo lên vách đá. Hắn biết Chu Nguyên Chương không giống mình có thể nghe âm thanh mà biết vị trí, tuyệt đối không có khả năng thật sự mò mẫm trong núi.
Quả nhiên Chu Nguyên Chương lần mò một đoạn liền cảm thấy bất lực, lấy ra một mồi lửa nhóm lửa chiếu sáng.
Tia lửa lóe lên, Chu Nguyên Chương còn chưa kịp thả lỏng một hơi, bỗng cảm thấy cổ chợt lạnh, máu tươi lẫn không khí lạnh băng cùng nhau rót vào khí quản, đau nhức kịch liệt theo sau ập tới tới, dây thanh bị phá hỏng, ngay cả nói cũng không nên lời:
"..."
Trương Vô Kỵ trong nháy mắt Chu Nguyên Chương châm lửa liền xuất kích, năm ngón tay thành trảo vặn gãy cổ hắn.
Chu Nguyên Chương trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ một hồi, kịch liệt thở dốc, ngón tay đột nhiên bắt lấy dây leo bên vách đá, nỗ lực bứt xuống. Rõ ràng là ban đêm, hắn lại cảm thấy trước mắt một mảnh rực sáng, vàng son lộng lẫy, xuyên qua quang ảnh đó, hắn phảng phất trông thấy cảnh tượng mình từng bước một bước lên đài cao, long bào thêm thân, Từ Đạt cùng Dương Tiêu đều cúi đầu với hắn...
Minh Thái Tổ, Chu Nguyên Chương.
Không có Trương Vô Kỵ.
Chu Nguyên Chương dường như hiểu ra điều gì, nhưng đã không còn cách nào tiếp tục suy nghĩ, chỉ đột nhiên phóng tới, ôm lấy chân Trương Vô Kỵ muốn kéo hắn lăn xuống cùng.
Trương Vô Kỵ vừa định né tránh, bỗng nhiên dưới chân trượt đi, phát hiện không chỉ là hắn, cả tòa dốc núi đều đang rung lên.
Mấy ngày liền mưa to, đất đá và thảm thực vật trong núi đều sụp đổ.
Ấn tượng cuối cùng trong đầu Trương Vô Kỵ, là tiếng nổ vang trời sập đất nứt.