Ước chừng là biết một khi thành phá mình hẳn phải chết không nghi ngờ, quân coi giữ Dĩnh Châu thủ vững tường thành, một bước ckhông nhường, nhất thời Dát Lực cũng không có chỗ xuống tay với Dĩnh Châu, nhưng hắn thấy Dĩnh Châu đã là vật trong túi, thay vì mất công hao tổn thêm, không bằng từ từ hao tổn, dù sao cũng không kém mấy ngày.
Bóng đêm dần sâu, một thân ảnh lặng lẽ nhảy ra tường thành, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Trong một dãy núi cách Dĩnh Châu không xa, một đội binh mã chừng năm ngàn người đang đóng quân ở đây. Tại doanh trướng trung tâm lúc này, đèn đuốc sáng trưng.
Chu Nguyên Chương đứng ở chủ vị, nhìn bản đồ trên bàn nói: "Chúng ta không thể tới gần Dĩnh Châu hơn nữa, nếu không sẽ bị triều đình phát hiện. Đến lúc đó đừng nói nghĩ cách cứu viện giáo chủ, chính chúng ta cũng sẽ bị diệt trừ!"
"Bị phát hiện thì thế nào? Chúng ta lần này đến đây chẳng phải là vì quyết một trận tử chiến với Thát Tử sao?!" Thường Ngộ Xuân không cho là đúng. "Chu đại ca, Từ đại ca, Thường Ngộ Xuân ta nguyện suất năm trăm nhân mã làm tiên phong, đi thăm dò hư thực đám Thát Tử này trước!"
"Thường huynh đệ, chớ có xúc động!" Chu Nguyên Chương cùng Từ Đạt liền vội vàng giữ chặt Thường Ngộ Xuân, chỉ sợ hắn nhiệt huyết dâng trào gây ra tai họa, cẩn thận giải thích cho hắn.
"Không phải chúng ta không muốn quyết chiến với Thát Tử, mà là Từ Thọ Huy kia bội bạc, lại thêm Hàn Sơn Đồng khốn thủ Dĩnh Châu, đã sớm bị tiêu tốn hơn phân nửa thế lực, dù chúng ta có đi, cũng là lấy trứng chọi đá có đi không về!" Từ Đạt giải thích. " Một khi đã như vậy, vì đại cục suy xét, chúng ta cũng không thể thật sự đối đầu trực diện với Thát Tử!"
"Vậy chúng ta mặc kệ giáo chủ hay sao?" Thường Ngộ Xuân cả giận nói.
"Dĩ nhiên không phải, tuy chúng ta không thể trợ giúp Hàn Sơn Đồng giữ vững Dĩnh Châu, nhưng có thể chờ giáo chủ phá vây, tiếp ứng bọn họ rời khỏi nơi này. Đây mới là mục đích của chúng ta lần này." Chu Nguyên Chương nói. "Giáo chủ tấm thân muôn quý, tuyệt không thể xảy ra chuyện ở Dĩnh Châu!"
Thường Ngộ Xuân sửng sốt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Nói không sai, vẫn là các huynh có biện pháp! Vậy ta đi đưa tin cho giáo chủ, để giáo chủ chuẩn bị phá vây!"
Sắc mặt Chu Nguyên Chương có chút kỳ dị, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
"Chu đại ca?" Từ Đạt hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Chu Nguyên Chương hỏi: "Sao không nói gì nữa vậy? Còn có chuyện gì à?"
"Không... Không có gì! Cứ theo lời các đệ nói mà lo liệu!"
——
Hừng đông, tín sứ Tống Thanh Thư phái ra vừa lúc mang theo tin tức trở về.
"Quả nhiên như thế, Chu Nguyên Chương tuy không đến trợ giúp chúng ta thủ thành, nhưng hắn hiện tại vẫn tự nhận thân phận của mình là tướng lĩnh Minh Giáo, bởi vậy tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Vô Kỵ ở đây thất thủ cùng Dĩnh Châu, mà là tùy thời mà động, muốn cứu viện chúng ta rời đi." Tống Thanh Thư đọc hết thư lại một lượt, thở dài một hơi. "May mà hắn hiện tại lông cánh chưa cứng cáp, nếu không chúng ta lần này thật sự nguy hiểm!"
Trương Vô Kỵ cũng đọc thư lại lần nữa, lắc đầu: "Chỉ tiếc lại cho hắn phần công lao này, về sau muốn diệt trừ hắn càng khó hơn!"
Tống Thanh Thư ánh mắt lưu chuyển, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: "Vô Kỵ, bây giờ nghĩ những chuyện đó còn quá sớm, hiện tại nếu Chu Nguyên Chương đắc dụng, vậy chúng ta dùng hắn có gì phải chần chờ! Vẫn còn nhiều thời gian."
"Ngươi nói không sai, chỉ là ta nghĩ tới giờ đây phải mượn lực lượng của hắn rời khỏi Dĩnh Châu, trong lòng liền khó chịu." Trương Vô Kỵ cau mày nói. Hành vi của Chu Nguyên Chương thời khắc này nhìn như là đang vì đại cục suy xét, nhưng giấu giếm kế hoạch nham hiểm lại không qua được ánh mắt của hắn. "Hơn nữa Chu Nguyên Chương cũng có lòng đề phòng ta, ta chỉ sợ lúc phá vây thì mọi việc thuận lợi, đến lúc rút lui lại bị hắn ám hại!" Kiếp trước Hàn Lâm Nhi chẳng phải cũng chết như vậy đó sao?
"Chúng ta chỉ cần cảnh giác thêm một chút là được. Hiện tại Chu Nguyên Chương vẫn chưa thể làm gì chúng ta đâu." Tống Thanh Thư hết sức tự tin. "Bây giờ thời buổi rối loạn, suy xét hàng đầu của chúng ta, không phải là làm sao đối phó với Chu Nguyên Chương!"
Tin tức Chu Nguyên Chương ở bên ngoài Dĩnh Châu chờ tiếp ứng đám người Trương Vô Kỵ phá vòng vây, cho đến bây giờ chỉ có Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư nắm rõ, chưa nói với Lưu Phúc Thông và Hàn Lâm Nhi, lý do cũng rất đơn giản...
Bọn họ muốn đi, lại không thể không có người thay bọn họ cản hậu, thế nhưng chọn ai ở lại cản hậu mới là thích hợp?
"Cũng không thể không nói." Trương Vô Kỵ nói, "Triệu tập tất cả, chúng ta báo tin này cho mọi người đi!"
Trên mặt Tống Thanh Thư cũng không có cười ý. Trong tình hình này, cản hậu không thể nghi ngờ chính là chịu chết. Mà tác hại của việc Trương Vô Kỵ trước kia không nhúng tay vào quân sự cũng hiện ra: trong Dĩnh Châu hiện giờ, trừ mấy người Hàn Sơn Đồng, Lưu Phúc Thông, không một ai trung thành với hắn, càng đừng nói tới sẵn lòng vì hắn chịu chết! Mà một khi hao tổn đại tướng như Hàn Sơn Đồng hay Lưu Phúc Thông, lại thêm Từ Thọ Huy phản loạn, Chu Nguyên Chương bất trung, không thể nghi ngờ chính là một đòn đả kích cực mạnh vào lực lượng của Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ phái người triệu tập toàn bộ binh mã, Dĩnh Châu bị vây thành tin tức không thông, nhưng cũng không phải không hiểu biết một chút nào, chưa kể Chu Nguyên Chương đã lượn lờ bên ngoài lâu vậy rồi. Thế nhưng Chu Nguyên Chương giả câm giả điếc, hiểu rõ ràng lại làm bộ hồ đồ, không chịu chi viện cho Dĩnh Châu, muốn quang minh chính đại mượn đao triều đình giết người. Tuy trong lòng Trương Vô Kỵ biết rõ, nhưng căn bản bắt không được thóp của hắn.
"Còn nhiều thời gian." Tống Thanh Thư thấp giọng lặp lại câu nói này một lần. Hiện tại Trương Vô Kỵ mới nhập cục còn ở vào thế yếu, nhưng bàn cờ rồi sẽ có chuyển biến, lần này Chu Nguyên Chương có thể được như ý, nhưng ngày sau sẽ không còn như Chu Nguyên Chương mong muốn nữa.
"Ta..." Trương Vô Kỵ lại thở dài một hơi, "Ta nên mở miệng như thế nào đây?"
Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông trung thành tuyệt đối với Trương Vô Kỵ, mà Trương Vô Kỵ lại muốn họ ở lại chịu chết. Chỉ nghĩ đến thôi, Trương Vô Kỵ đã cảm thấy tâm như lửa đốt: "Giáo chủ như ta... thật có lỗi với họ!"
"Đây không phải lỗi của ngươi, chỉ có thể nói thời vậy, mệnh vậy, đã không phải sức người có khả năng thay đổi!" Tống Thanh Thư trong lòng suy tư cục diện này, phát hiện khắp nơi đều là tử lộ, mỗi một bước đều bị bóp chặt, tưởng như chỉ có thể lý giải thành tất cả sớm đã là định mệnh, khiến lòng người sinh ra cảm giác bất lực.
Trương Vô Kỵ nói: "Thiên mệnh như thế! Ta sống lại muốn đấu tranh với ý trời, càng đi tới càng cảm thấy gian nan, không thể có chút lơi lỏng nào. Dù là vậy, ta cũng không thể cứu tất cả mọi người, nhưng ta hy vọng con đường của ta là chính xác, mà không phải vô công vô ích."
Kiếp trước kiếp này hai bên đối chiếu, quỹ đạo vận mệnh cơ bản giống nhau, có thể thấy được bánh xe vận mệnh vẫn cuồn cuộn hướng về phía trước, Trương Vô Kỵ sống lại chỉ có thể nói là một sợi tơ mảnh kéo lại, muốn kéo nó sang một phương hướng khác. Thay đổi cực kỳ nhỏ bé, nhưng họ cũng chỉ có thể hy vọng một chút chếch đi này góp gió thành bão, cuối cùng sẽ dẫn họ đến một tương lai hoàn toàn mới.
"Sẽ không là vô ích!" Tống Thanh Thư hơi hơi cắn chặt răng, nắm chặt tay Trương Vô Kỵ nói: "Nếu không... ông trời tại sao phải cho ngươi cơ hội này?"
Đúng lúc này, Hàn Lâm Nhi nhi gõ cửa: "Giáo chủ! Tống công tử! Cha tôi tỉnh rồi! Chúng ta mau sang thăm ông ấy đi!"
Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư liếc nhau, trong mắt đều toát ra sợ hãi lẫn vui mừng. Suốt mấy ngày qua, đây coi như là tin tức tốt duy nhất.
——
Mọi người vây quanh giường của Hàn Sơn Đồng, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như tờ giấy, nhưng ánh mắt trong trẻo, tốt xấu đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng, có chút sinh khí. Thấy vậy, gánh nặng trong lòng mọi người liền dỡ xuống, trâm trạng áp lực cũng vơi đi phần nào, không gian tràn ngập cảm giác vui mừng.
Mượn chút vui sướng nhàn nhạt này che đậy, Trương Vô Kỵ bình tĩnh tuyên bố tin tức: "Chu Nguyên Chương truyền tin cho ta, nói hắn không thể giúp chúng ta thủ thành, chỉ có thể ở bên ngoài tiếp ứng chúng ta phá vây rút đi."
Tin tức này như một thùng thuốc nổ bất ngờ nổ tung trong nước, trong phòng đột nhiên sôi trào lên, trên mặt mỗi người đều là vui mừng không cách nào che giấu. Đúng vậy, đây hẳn là vui sướng! Mọi người vốn đều tuyệt vọng cho rằng mình sẽ vĩnh viễn chôn chân tại đây, không ngờ vẫn còn một đường thoát, vẫn còn một chút hy vọng sống cuối cùng!
Trương Vô Kỵ nhìn mọi người vui tươi hớn hở ra mặt, không biết mình nên có cảm giác gì.
Hàn Lâm Nhi sững sờ hồi lâu, cơ bắp trên mặt khẽ run lên, hiển nhiên đang chìm sâu vào đấu tranh tâm lý; mà Lưu Phúc Thông và Hàn Sơn Đồng cúi đầu, thần sắc đều có chút nghiêm nghị căng thẳng.
Không biết qua bao lâu, tiếng xôn xao dần lắng lại, Hàn Sơn Đồng bỗng nhiên mở miệng: "Giáo chủ, để thuộc hạ ở lại thay các vị cản hậu!"
Không khí đột ngột ngưng kết, tất cả mọi người nhất thời đều mất phản ứng. Lưu Phúc Thông đột nhiên nhắm nghiền hai mắt, dường như không đành lòng tiếp tục đối mặt. Hàn Sơn Đồng có vẻ như không phát hiện lời này của mình có ý nghĩa gì, nói tiếp: "Giáo chủ! Hàn mỗ không biết nhìn người, tin nhầm Từ Thọ Huy, mới khiến mọi người bây giờ thân lâm tuyệt cảnh, Hàn mỗ nguyện lưu thủ Dĩnh Châu tranh thủ thời gian cho các vị rút lui, lấy việc này tạ tội!"
Trương Vô Kỵ nhìn ánh mắt kiên định của Hàn Sơn Đồng, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc, ngàn vạn suy nghĩ chảy qua trong đầu, cuối cùng vùi lấp dưới bụi bặm. Hắn cảm thấy tâm mình nháy mắt trở nên cứng rắn, mọc ra gai nhọn sắc bén lạnh lẽo: "Được."
Hàn Lâm Nhi dại ra, không thể tin được mình vừa nghe thấy gì, thẳng đến khi Trương Vô Kỵ chấp nhận mới nhảy dựng lên, vung tay hô to: "Ta không đồng ý! Cha ta bị thương như vậy, làm sao cản hậu? Để ta ở lại! Ta thay cha ta..." Lời còn lại bị Lưu Phúc Thông bịt kín trong miệng, Lưu Phúc Thông ra sức đè lại Hàn Lâm Nhi điên cuồng, cứng rắn lên tiếng:
"Hết thảy mặc cho giáo chủ phân phó!"
Hàn Sơn Đồng không tiếp tục nhìn con trai mình, nói với Trương Vô Kỵ: "Thuộc hạ bây giờ thế này, sợ là lên chiến trường không được. Giáo chủ..."
"Ta sẽ điều chế một loại thuốc cho ngươi." Trương Vô Kỵ che dấu ánh mắt, "Sẽ không có đau đớn."