"Em đi cùng tôi." Mặc Bắc Diễm cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người phụ nữ trong lòng.
Nam Cửu Yên bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng giải thích.
"Tôi về đây là có chuyện khác, không thể đi theo anh được."
Bây giờ cô còn rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ nên mới phải quay về đây một chuyến, nếu không có chết Nam Cửu Yên cũng không xuất hiện ở đây. [dauhukhothit]
"Em cho rằng tôi còn có thể tin em sao?" Hắn híp mắt lạnh lùng hỏi.
Lần này tìm được Nam Cửu Yên, hắn nhất định sẽ không cho cô cơ hội nào để có thể chạy trốn nữa.
Đêm trước lễ cưới, Nam Cửu Yên thường ngày thái độ lạnh nhạt bởi vì hắn không muốn hủy bỏ hôn ước, bỗng nhiên nở nụ cười ấm áp với Mặc Bắc Diễm.
Nói nguyện ý gả cho hắn, khiến hắn mềm lòng không hề phòng bị, đồng ý để cô và bạn bè tổ chức tiệc độc thân.
Nhưng đổi lại là kết quả bị Nam Cửu Yên bỏ rơi!
Nam gia giấu diếm tin tức cô mất tích, vào ngày hôn lễ, Mặc Bắc Diễm một mình bước vào lễ đường, chờ đợi cô dâu đến muộn, cuối cùng lại chờ được tin tức vĩnh viễn mất đi cô!
Đối mặt với sự hoài nghi của hắn, Nam Cửu Yên không nói nên lời.
Nhìn vẻ mặt âm trầm đa nghi của Mặc Bắc Diễm lúc này, khiến cô không khỏi nhớ tới chuyện trước hôn lễ bản thân đồng ý gả cho hắn. Nhưng lại đào hôn hôn, lừa dối người ta mà không nói lời nào.
Đột nhiên có cảm giác rất tội lỗi.
"Quên đi, tôi vẫn nên đi bệnh viện với anh trước."
Hướng Tấn hiểu ý, lập tức ra hiệu cho người mở cửa xe.[dauhukhothit]
"Ông chủ, Nam tiểu thư, mời lên xe."
Nam Cửu Yên gật đầu, ngoan ngoãn xoay người lên xe, dưới ánh mắt giám sát của Mặc Bắc Diễm.
Cho đến khi cô ngồi vào trong, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo của người đàn ông mới dịu đi. Trước ánh mắt lo lắng của Hướng Tấn, hắn từ bên kia lên xe, ngồi bên cạnh Nam Cửu Yên.
Mưa nhỏ ở Đông Lục vẫn không ngừng rơi trong suốt đường xe bọn họ chạy đến bệnh viện.
Người đàn ông bị thương dựa vào ghế, áo khoác trên người đã được cởi ra, lộ chiếc áo sơ mi trắng đã bị nhuốm máu.
Cánh tay trái đẫm máu của hắn đặt bên cạnh cô ấy, làm cho máu của người đàn ông không ngừng nhỏ xuống ngón tay cô.
Đôi môi mỏng gợi cảm thường ngày, lúc này đã không còn bao nhiêu huyết sắc, đang mím chặt.
Thoạt nhìn giống như có chút thống khổ.
Ánh mắt của Mặc Bắc Diễm quá nóng bỏng, làm cho Nam Cửu Yên bị nhìn chằm chằm nãy giờ có chút mất tự nhiên muốn di chuyển cơ thể. Rõ ràng vừa rồi bị dính mưa, nhưng lúc này ở trong xe cùng hắn, cô lại cảm thấy có chút nóng.
Nghĩ vậy, Nam Cửu Yên quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ xe, giơ tay muốn nhấn công tắc.
Lúc ngón tay vừa chạm vào công tắc, một bàn tay to bỗng dưng vươn tới, nắm chặt cổ tay cô.
Nam Cửu Yên giật mình, không ngờ sau khi hắn bị thương sức lực vẫn lớn như vậy, cả người bị Mặc Bắc Diễm kéo lại khiến cô không kịp đề phòng ngã vào ngực hắn.
"Em muốn đi đâu?" Người đàn ông tức giận hỏi.
"Tôi chỉ muốn mở cửa sổ xe mà thôi." Vẻ mặt Nam Cửu Yên vô tội ngẩng đầu.
Là hắn quá mức đa nghi.
Cơ thể hiện tại của cô, căn bản không thể nào nhảy khỏi xe chạy trốn được, trừ khi cô không muốn mạng nữa.
Nhưng sau khi nghe Nam Cửu Yên giải thích, sắc mặt người đàn ông vẫn khó coi như trước, hắn híp mắt, biểu tình không vui cảnh cáo cô.[dauhukhothit]
"Ngoan ngoãn ngồi xuống, không có sự cho phép của tôi, em không được phép động."
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô không buông ra, Nam Cửu Yên giãy dụa một lúc, Mặc Bắc Diễm không những không buông tay, ngược lại ánh mắt càng ngày càng đáng sợ.
Sức lực của hắn lớn đến đáng sợ, căn bản không giống như là một người bị thương.
Nam Cửu Yên ngồi yên lại, đành phải ngoan ngoãn phục tùng lời hắn.
Không lâu sau, xe đã đến bệnh viện gần Nam gia nhất.
Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ đang chuẩn bị xử lý vết thương cho Mặc Bắc Diễm.