Vừa nghe lời này, Niệm Nghiễn tức giận đến mức bật người lên, hai mắt đỏ ửng, tên thối Thôi Ân Trạch này, càng ngày càng không coi ai ra gì, tưởng rằng leo lên giường của ta được vài lần thì muốn làm gì thì làm sao?
Niệm Nghiễn chưa trút được cơn giận thì Liễu Thành Thành đã tiếp lời “Vật sở hữu của ngươi? Ngươi chỉ coi hắn như một thứ đồ vật tầm thường, không bằng đem cho ta đi, ta sẽ coi hắn là bảo bối, là ái nhân của ta.”
Niệm Nghiễn thật hận không có cái lỗ nào để mình chui xuống cho bớt xấu hổ, tuy rằng nơi này không có nhiều người – nhưng nhìn ánh mắt mấy tên thuộc hạ của Liễu Thành Thành thì Niệm Nghiễn không khác gì hồ ly tinh chuyên đi mê hoặc nam nhân.
“Người của ngươi? Ha ha, vật sở hữu – đó chẳng qua là cách nói thôi. Đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp hắn không thể lìa xa ta nửa bước, chuyện nên làm ta cũng đã làm cả rồi.” Bỏ lại một câu đầy ý tứ thâm sâu, Thôi Ân Trạch mỉm cười tự mãn.
“Như thế làm sao được, theo tuổi tác mà nói, ta với y mới tương đồng, chỉ có ta mới có thể khiến y thỏa mãn dài lâu a~” Liễu Thành Thành cũng không chịu thua kém.
Hai tên nam nhân cứ cãi qua cãi lại, chẳng coi Niệm Nghiễn ra gì, ánh mắt hai người nhìn nhau như phát ra lửa nóng nhằm tiêu diệt đối phương.
“Các ngươi câm miệng hết cho ta!” Niệm Nghiễn rốt cục nhịn không được, lớn tiếng quở trách.
Lúc này hai người mới bình tĩnh, nhớ lại chuyện quan trọng mình cần phải làm —— Liễu Thành Thành muốn dẫn Niệm Nghiễn đi, còn Thôi Ân Trạch phải đoạt lại bảo bối, vì thế, tình hình trở nên hết sức căng thẳng.
Đương nhiên Thôi Ân Trạch cũng không tác chiến một mình, hắn luôn có ảnh bộ đi theo bên mình, chỉ xét về quân số cũng ăn đứt Liễu Thành Thành. Tình thế này ngày càng bất lợi đối với Liễu Thành Thành.
“Dừng tay!” , Liễu Thành Thành đột nhiên hô to, “Tranh đoạt Niệm Nghiễn là việc riêng giữa hai chúng ta, không liên quan tới kẻ khác. Ngươi có bản lĩnh thì cùng ta giao đấu, ai thắng, kẻ đó sẽ được Niệm Nghiễn.”
“Được!” Thôi Ân Trạch vui vẻ nhận lời khiêu chiến, phất tay vẫy lui ảnh vệ.
Niệm Nghiễn chỉ tức lúc này mình không thể cứ thế mà ngất xỉu đi, hai nam nhân cứ coi y như khúc gỗ mà tùy tiện định đoạt số phận, thậm chí, ngay cả quyền tức giận – Niệm Nghiễn cũng không có.
Liễu Thành Thành đem Niệm Nghiễn giao cho giáo đồ, cởi bớt áo choàng, oai phong mà lâm trận.
Đại cao thủ quyết đấu, không cần phải nhiều lời, mới đầu, hai người chỉ ra chiêu nhẹ nhàng nhằm thăm dò chiêu thức, nội lực của đối phương, không ai tung ra tuyệt chiêu sở học của mình.
Chiêu thức của Thôi Ân Trạch thâm độc, Liễu Thành Thành cũng không hề thua kém, hai người giao tranh kịch liệt, ngươi công ta thủ, người bên ngoài nhìn thấy mà khiếp sợ trong lòng.
Xem ra hai bên quyết sống mái một phen để có được Niệm Nghiễn . . . . . .
Niệm Nghiễn đương nhiên không hy vọng Thôi Ân Trạch sẽ chết trong tay Liễu Thành Thành nhưng cũng không muốn Liễu Thành Thành bị thương, hắn tuy gian xảo nhưng dù sao cũng vì y mà lặn lội ngàn dặm tới đây – một đế vương trẻ tuổi, đầy triển vọng mà phải bỏ mạng tại nơi thâm sơn cùng cốc này quả thật là đáng tiếc.
Nhưng hai người đia đều rất ngoan cố, chỉ chuyên tâm làm sao có thể đả bại đối phương, không hề lo lắng đến an nguy của bản thân.
Niệm Nghiễn lại phát hiện ra một chuyện bất ngờ, bây giờ quan sát kỹ mới phát hiện ra võ công của Liễu Thành Thành còn cao thâm hơn mình nhưng dù sao trước một Thôi Ân Trạch kinh nghiệm lão luyện thì Liễu Thành Thành chỉ đành chịu thế hạ phong. Chỉ tính riêng nội lực, Thôi Ân Trạch cũng đã có vài phần ưu thế. Tuy hiện giờ thắng bại vẫn chưa phân định rõ ràng nhưng Niệm Nghiễn có thể dễ dàng suy đoán người chịu thiệt nhất định là Liễu Thành Thành.
Nhìn thấy từng chiêu của Thôi Ân Trạch đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, Niệm Nghiễn sốt ruột, muốn tìm cách giải vây cho Liễu Thành Thành.
Đúng như dự đoán, sau hơn trăm chiêu, Thôi Ân Trạch đã từng bước, từng bước đưa Liễu Thành Thành vào đường cùng. . . . . .
Không ổn!
Niệm Nghiễn kinh hãi, nhưng lúc này, Thôi Ân Trạch đã chớp lấy thời cơ Liễu Thành Thành thiếu phòng thủ, chuẩn bị tung chưởng quyết định từ phía sau.
Niệm Nghiễn bất đắc dĩ, không còn lựa chọn nào khác, lấy ra dao nhỏ trong ngực áo, kề lên cổ mình, uy hiếp Thôi Ân Trạch: “Không được xuống tay!”
Hai kẻ kia đều sợ ngây người, Liễu Thành Thành không ngờ đến Niệm Nghiễn có thể vì mình mà làm chuyện dại dột đó. Thôi Ân Trạch kinh hãi vì không ngờ bảo bối của mình lại có tình cảm sâu nặng với Liễu Thành Thành đến vậy, ghen tuông nổi lên đùng đùng.
“Liễu Thành Thành, ngươi đi đi, ta cứu ngươi, bởi vì ta không muốn nhìn thấy tân đế của Hách Lạp bỏ mạng tại nơi này.”
Lúc này, Thôi Ân Trạch đã dừng tay, hắn không thế phớt lờ an nguy của Niệm Nghiễn.
Liễu Thành Thành ngây người trong một lát, nở một nụ người ảo não, miệng không ngừng thì thầm : “Thua, ta chung quy là thua . . . . . .”
Sau đó Liễu Thành Thành lại gần Niệm Nghiễn, nhìn y thật lâu, giống như muốn đem hình dáng của y khắc thật thật sâu trong đáy lòng mình thêm một lần nữa “Nhưng không sao, ngươi vì ta mà không màng an nguy của bản thân, không cần biết ngươi xuất phát từ tình yêu hay tình cảm gì khác, đối với ta, chuyến đi lần này, vô cùng —— đáng giá!”
Niệm Nghiễn không còn lời nào để nói, Liễu Thành Thành đã hiểu lầm ý của Niệm Nghiễn, y chỉ nghĩ tới những ngày tháng hai người chung sống với nhau tại Hồi An Thành mà nảy sinh ý định muốn cứu hắn một mạng. Nhìn thấy ánh mắt thâm tình kia – Niệm Nghiễn không nỡ nói ra dụng ý thật sự của bản thân.
Liễu Thành Thành thở dài một hơi, nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ “Lui!”
Chờ mấy thuộc hạ đi khỏi, Liễu Thành Thành nâng cằm Niệm Nghiễn, hắn biết, đây rất có thể sẽ là lần gặp mặt sau cùng giữa hai người. Liễu Thành Thành khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt lên môi Niệm Nghiễn một nụ hôn.
Gió xung quanh thổi tung mái tóc hai người . . . .
Một nụ hôn nhẹ như gió, lướt qua bờ môi Niệm Nghiễn, y muốn kháng cự nhưng lại thôi, dù sao thì trong lòng Niệm Nghiễn thật sự có cảm tình với Liễu Thành Thành. Nhưng cảnh tượng ngọt ngào này lại khiến một kẻ đang đứng bên cạnh tức tới nỗi hộc máu mũi.
Sau khi Liễu Thành Thành ôm chặt Niệm Nghiễn rồi quay đi, Thôi Ân Trạch nghiến răng nghiến lợi nói “Có phải đến lúc chúng ta tính sổ với nhau rồi không?. . . . . .”
Niệm Nghiễn thở dài, không biết vì sao, càng ngày y càng không sợ Thôi Ân Trạch nữa – Trừng phạt? Ta sợ à? Cùng lắm là lại kéo ta lên giường chứ gì?(Tiểu Nam : nhớ nhá, lát anh ý “phạt” thì đừng có mà khóc, lêu lêu~)
“Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?” Giỏi, Niệm, ngươi càng ngày càng to gan, lớn mật – dám chuốc thuốc mê ta rồi bỏ trốn cùng nhân tình. Giỏi, giỏi lắm!
“Ngươi bình tĩnh một chút, ngươi biết thừa là ta không có ý gì với hắn.”
Những lời này làm cho Thôi Ân Trạch tỉnh táo lại một chút. Ha, bảo bối mà đi thích lên tiểu tử kia ư? Không thể nào, không có khả năng!
“Ngươi làm sao mà biết ta dùng mê dược ?”
“Ngươi có thể không để ý rằng hai ngày qua, biểu hiện của ngươi rất khác thường. Đối với người đã am hiểu ngươi như ta, hoàn toàn có thể phát hiện ra ngươi đang có tâm sự giấu diếm – những lúc như thế, ánh mắt ngươi luôn mông lung, mơ hồ. Nhưng ta biết, ngươi sẽ không hại ta, nên khi ngươi trao cho ta nụ hôn ngọt ngào kia – không hề do dự, ta rất vui vẻ mà tiếp nhận. Ai, quả thật mà nói, kỹ thuật của ngươi kém quá, nhưng ta có thể từ từ mà dạy ngươi, Hắc hắc ~~~”
“Biến thái. . . . Nhưng sao ngươi biết nụ hôn của ta có chứa mê dược?”
“Ha hả, dược ngươi dùng tuy vô sắc vô vị nhưng nó sẽ khiến môi của ngươi bị thâm. Bình thường, môi ngươi có màu ửng hồng, đến khi ta hôn – nhất định nó sẽ chuyển sang màu đỏ, không thể sai được. Vì thế khi hôn, ta đã cố gắng không để mê dược tan vào trong việc, ta làm bộ mê man, chỉ để xem ngươi muốn bày trò gì. Không ngờ lại thấy một màn đáng giận như thế!”
Niệm Nghiễn không thể không thán phục sự hiểu biết sâu sắc của nam nhân đối với bản thân mình, hình như y nghĩ cái gì hắn đều có thể dễ dàng đoán biết được, cứ như đi guốc trong bụng Niệm Nghiễn vậy “Vậy ngươi có biết ta muốn làm gì không?”
“Ta cũng không rõ, chỉ đứng một nơi mà quan sát, ta nghĩ – ngươi chỉ muốn đối mặt với chính bản thân mình.”
Ngay cả chuyện này mà hắn cũng đoán ra được, Niệm Nghiễn bật cười sảng khoái.
“Ngươi định làm gì với ta?”
“Ta muốn chấp cánh cho ngươi, để ngươi làm một con chim đại bàng tự do bay lượn, bay đến chân trời góc biển, tự do sống cuộc sống mà ngươi mong muốn. Ta không thể trói buộc ngươi một chỗ – làm vậy ta sẽ rất đau lòng.”
Hừ, nói thật dễ nghe!
“Vậy ngươi thì sao?”
“Ta sẽ bay cùng ngươi!”
Mấy lời tưởng chừng vô ý mà nói ra lại khiến Niệm Nghiễn trợn tròn con mắt. . . . . .
Nụ cười thản nhiên của nam nhân ẩn chứa thật nhiều yêu thương, bao dung che chở – Niệm Nghiễn giật mình khi biết bỗng dưng mình lại muốn ôm hắn vào lòng – lần đầu tiên y cảm thấy thực sự . . . thực sự không muốn rời xa người này . . . ./