Trở lại trang viên, Niệm Nghiễn thấy Thôi Ân Trạch đã về, còn dẫn theo Tiểu Tứ. Nhân Triết vừa nhìn thấy Niệm Nghiễn – không tránh khỏi kích động, vội vàng đứng lên.
“Đại ca ——”
“Tiểu Tứ, ” tuy rằng rất hạnh phúc vì gặp lại đệ đệ mình thương yêu nhưng còn có chuyện quan trọng không thể quên “Đồ ngốc, đại ca sẽ nói chuyện với ngươi sau. Vừa rồi ta —— vừa rồi, mới thấy ——” thân thể chưa khỏe, lại chạy vội trên đường nên lời nói của Niệm Nghiễn bị đứt quãng.
Thôi Ân Trạch bưng trà lại, đẩy Niệm Nghiễn ngồi xuống ghế còn dùng tay vuốt lưng giúp y nhuận khí “Uống nước đã rồi từ từ nói.”
Cảnh tượng mặn nồng trước mắt khiến Tiểu Tứ choáng váng, đây là phụ hoàng của ta sao? Đây là “tiên đế” nắm quyền sinh sát trong tay, luôn độc tài và quyết đoán? Trong ấn tượng của Nhân Triết, phụ hoàng là người luôn ra lệnh cho kẻ khác, luôn dùng quyền thế khiến người khác phải nể sợ, nhiều năm qua, chưa từng thấy Thôi Ân Trạch ân cần với ai như thế bao giờ. Mà cũng phải thôi, làm một hoàng đế ngồi trên ăn trước, làm gì có kẻ nào đáng để hắn phải hạ mình như thế? Hình ảnh trước mắt đúng là khiến người ta phải há miệng ngạc nhiên . . . nhưng điều khiến Nhân Triết không vui chính là – đại ca dường như đã quen với những chuyện thế này.
Không hề phát hiện vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Tứ bên cạnh, Niệm Nghiễn uống trà xong liền nói “Ta vừa mới gặp Liễu Thành Thành !”
Hai người kia không có phản ứng gì, chỉ trầm tư hơn một chút.
“Hách Lạp đế đã tới Đại Đô, Liễu Thành Thành có đi theo thì cũng không có gì là lạ, nhưng, hắn có nhận ra ngươi không?” Thôi Ân Trạch hỏi.
“Hắn chỉ nhìn thấy dáng dấp Bạch Vô Ức, chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của ta.”
“Tốt rồi, nhưng mà. . . . . .” Đang muốn mở miệng, lại bị một giọng nói làm cho gián đoạn.
“Bệ hạ, ” người này là ảnh vệ Thôi Ân Trạch phái đi bảo vệ Niệm Nghiễn ”Vừa rồi có người theo dõi công tử, thuộc hạ đã đánh lạc hướng hắn đi nơi khác.”
“Cái gì?” Niệm Nghiễn kinh ngạc, tới giờ mới biết có chuyện như vậy.
“Thuộc hạ phỏng đoán người này do Liễu Thành Thành phái đi.”
Xem ra. . . . . . Sóng gió bắt đầu nổi lên . . . . .
Ba người cùng nhau thở dài một tiếng.
Hôm nay, Niệm Nghiễn uống xong thang thuốc giải độc thứ ba. Niệm Nghiễn rất hy vọng công lực của mình có thể khôi phục để có thể giúp bọn người Huyền Thiết môn không phải rơi vào phân tranh, ân oán giữa hai quốc gia. . . . . .
Ngày hôm sau, Niệm Nghiễn hết lòng cầu xin Tiểu Tứ mới đồng ý cho y cải trang thành một thị vệ để lẻn vào cung. Mục đích vào cung của Niệm Nghiễn chỉ có một mà thôi —— tế bái mẫu thân.
Cầm lệnh bài của Tiểu Tứ đưa cho, Niệm Nghiễn thuận lợi tiến vào lãnh cung. Nếu không phải bài vị mẫu thân còn đặt tại nơi này, có chết Niệm Nghiễn cũng không muốn quay lại hoàng cung, nhất là phải đi qua Ngự Thấm điện – cái ***g sơn son thiếp vàng từng giam cầm mình.
Lãnh cung từ trước tới giờ vẫn vắng vẻ, từ lúc Thôi Ân Trạch lên ngôi, ngoại trừ mẫu thân của Niệm Nghiễn thì chưa có phi tần nào bị biếm đến nơi này. Như vậy cũng tốt, mẫu thân có thể có không gian tĩnh lặng mà an nghỉ. Dọn ra rượu, nhang, thức ăn, trái cây đã chuẩn bị . . . Niệm Nghiễn còn chuẩn bị một bài vị của Lý Đức – đây là cách duy nhất mà y có thể làm để an ủi vong linh người đã khuất.
Niệm Nghiễn ở lãnh cung ngây người suốt một canh giờ, ngồi một mình trong tiểu viện của mâu thân, kể cho nàng nghe tất cả mọi chuyện xảy ra trong hai năm qua. Y hy vọng mẫu thân trên trời có linh thiêng sẽ nghe được những lời mình nói, có thể tha thứ cho tội bất hiếu cùng mối nghiệt duyên giữa hai người phụ tử họ.
Nhận thấy sắp tới chính ngọ, Niệm Nghiễn nghĩ cũng đã đến lúc nên rời cung, liền đứng dậy đóng cửa phòng, ra khỏi lãnh cung. Ngoảnh đầu nhìn lại, Niệm Nghiễn dường như nhìn thấy một đứa trẻ mười tuổi – vô lo vô nghĩ, đang ngồi ngay ngắn đọc sách bên cửa sổ, xa xa là rừng trúc xào xạc trong gió. . . . . . . . . .
. . . . . . . . . .
Mười lăm năm trôi qua, chuyện xưa giờ chỉ còn là dĩ vàng, không ai có thể ngờ mọi chuyện lại tiến triển theo chiều hướng như vậy. . . . . .
——
Niệm Nghiễn vốn muốn vòng qua chính điện mà đi nhưng nhìn thấy dáng vẻ kích động, sợ hãi của mấy tên thái giám bên ngoài khiến y không thể không dừng bước.
“Không tốt rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện này. . . . . .”
“Đúng vậy, lần này làm sao có thể ký hiệp ước hòa bình đây. . . . . .”
Hiệp ước hòa bình? Niệm Nghiễn đột nhiên nhớ lại chuyện mấy ngày trước. Thôi Ân Trạch từng nói Liễu Thành Thành rất có thể sẽ sát hại Hách Lạp đế rồi kiếm cớ với triều đình Đại Vũ, không lẽ mọi chuyện lại chuyển biến nhanh như vậy sao?
Lúc này, một kế hoạch nảy sinh trong đầu, Niệm Nghiễn bước sát lại cánh cửa chính điện.
Bước qua cửa ngoài, chỉ thấy bên trong có vẻ hỗn loạn, có thể nói đã muốn nổ tung. Muốn vào, thị vệ lại ngăn cản, lấy ra trình thẻ bài của Tiểu Tứ bọn họ mới cho vào. Vào chính điện, Niệm Nghiễn thấy Tiểu Tứ đang đứng cạnh ngai vàng, ở phía dưới có thi thể của một người mặc hoàng bào – chắc hẳn là tên vua bù nhìn của Hách Lạp. Xung quanh có rất nhiều người bu kín, có đại thần đương triều, có cả người Hách Lạp, Niệm Nghiễn nhận ra một người mà y không hề muốn gặp lại—— Liễu Thành Thành.
Đối phương cũng phát hiện y, hiển nhiên chấn động một chút, rồi lại có vẻ nghi hoặc – nhưng ngay lập tức đã đi vào vấn đề chính. Hắn chỉ vào thi thể trên mặt đất nói “Đại Vũ hoàng đế bệ hạ, đại vương của chúng ta gặp chuyện không may trong hoàng cung của ngài, thật sự là bổn quốc bất hạnh, hy vọng bệ hạ có thể giúp Hách Lạp đòi lại công đạo.” Liễu Thành Thành nhìn qua bi thống vạn phần, giống như là than thở khóc lóc.
“Hách Lạp đặc sứ, để chuyện này xảy ra, trẫm rất lấy làm tiếc, trẫm sẽ phái người đi điều tra, dốc toàn bộ lực lượng, nhất định khiến đặc sứ an lòng. Mong các ngài bớt chút thương tâm.”
Đúng rồi, cả Đại Vũ chỉ có Niệm Nghiễn và Thôi Ân Trạch từng gặp mặt Liễu Thành Thành nên hắn mới dám dùng thân phận đặc sứ mà nghênh ngang ở đây.
“Mong hoàng đế bệ hạ trong vòng ba ngày có thể cho chúng ta một giải thích hợp lý. Bằng không —— Hách Lạp sẽ không từ bỏ ý định!” Giọng nói Liễu Thành Thành đầy vẻ uy hiếp.
Nhưng lúc này, một thanh âm phát ra, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người ——
“Không cần !”
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Niệm Nghiễn, ngoài Tiểu Tứ và Liễu Thành Thành, không ai nhận ra người thanh niên này là ai. Tiểu Tứ hoảng hốt – Tại sao đại ca lại ở đây? Y muốn làm gì?
Liễu Thành Thành dáng vẻ nguy hiểm, nheo mắt lại, hắn càng thêm tò mò về thân thế người thanh niên này.
“Người là do ta giết!”
Lời này vừa nói ra, chính điện như bùng nổ, Tiểu Tứ và Liễu Thành Thành cùng trợn to mắt mà nhìn Niệm Nghiễn . . . . . .
Lúc này, Niệm Nghiễn lại mừng thầm, có phần nghĩ bản thân mình thật nhanh trí – cùng lắm là chết chứ gì? Mạng nhỏ của y đâu có đáng, nếu chết mà có thể phá hủy kế hoạch của Liễu Thành Thành, giữ lại sáu châu, huyện cho Đại Vũ, còn có thể giúp Cố Thanh Thương thoát họa diệt môn – tốt quá còn gì?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Kết quả thương nghị cuối cùng của hai bên – trước mắt đem Niệm Nghiễn nhốt vào đại lao chờ điều tra rõ chân tướng sẽ giao cho Hách Lạp xử lý. Niệm Nghiễn cứ khăng khăng nhận mình đã đầu độc chết Hách Lạp đế nên Tiểu Tứ cũng không còn cách nào khác – y còn vẽ ra một câu chuyện như thật – nói rằng phụ mẫu của mình bị binh lính Hách Lạp hại chết nên nhân cơ hội này giết Hách Lạp đế để báo thù cho song thân.
Niệm Nghiễn một mình đứng trong nhà lao – nơi này vừa tối tăm lại dơ bẩn, hoàn toàn không có một chút sức sống. Tiểu Tứ đã căn dặn nên Niệm Nghiễn không bị tra tấn hay dùng hình gì, cũng chẳng phải ăn cơm thừa hay canh cặn.
Không hiểu sao nhà lao này rất yên tĩnh, bốn phía không có tù nhân nào khác, cai ngục cũng không xuất hiện, cảm giác lạnh lẽo khiến Niệm Nghiễn phát run.
Không biết chừng, bây giờ tên kia đang nổi trận lôi đình? Có giận ta hay không?
Niệm Nghiễn lúc này rất muốn gặp mặt Thôi Ân Trạch, chỉ là muốn gặp kẻ khó ưa, dai dẳng nhất trong cuộc đời mình một lần nữa, bởi vì. . . . . . Về sau có thể không còn cơ hội nữa . . . . . .
Két. . . . ——
Tiếng cửa lao được mở, chắc là cai ngục trở lại. Niệm Nghiễn xoay người, thấy luôn cả bóng dáng người kia. . . . . .
“A. . . . . . Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới rồi.”
Đối phương không có phản ứng, chỉ đứng lẳng lặng bên người Niệm Nghiễn, chăm chú mà nhìn vào khuôn mặt y – không hiểu hắn đang suy nghĩ điều gì./