Ngày hôm đó sau khi rời đi, Liễu Thành Thành không hề quay lại gây khó dễ cho Niệm Nghiễn, mà cũng phải, với dã tâm của mình – hắn không phải là loại người có thể suốt ngày quanh quẩn bên Niệm Nghiễn. Nhưng thật may, điều này lại khiến cho Niệm Nghiễn thở dài, nhẹ nhõm được một thời gian, có cơ hội để quan sát mọi thứ xung quanh, tìm cách mà thoát khỏi nơi quái quỷ này.
Nơi này giống như là dinh thự của một phú thương nào đó, cảnh trí khắp nơi đều tinh xảo hoa lệ. Từ cửa sổ mà nhìn ra ngoài sẽ thấy một hoa viên rộng lớn, có một cái hồ rất to, trên hồ còn có mấy cái đình thủy tạ. Liễu Thành Thành bố trí rất nhiều người canh gác tại nơi này, đặc biệt là căn phòng mà Niệm Nghiễn ở – bốn phương tám hướng đều có người canh giữ. Không cần phải như thế chứ—— ta bây giờ có khác gì một người bình thường? Chiêu thức tuy có nhưng lại không thể sử dụng nội lực thì cũng bằng không.
Xem ra, dựa vào tình huống trước mắt của mình, muốn chạy trốn khỏi nơi này thì thật là gian nan, hơn nữa cũng không biết Liễu Thành Thành khi nào trở về. Khó, chứ không phải là không thể —— ngoài võ nghệ, Niệm Nghiễn vô cùng tự tin vào bản lĩnh dịch dung cùng sử dụng dược vật của mình. Vì thế, y bắt đầu quan sát những thủ vệ xung quanh. Tất cả có sáu người, trong đó có một người cao cao, gầy gầy – dáng người rất giống với Niệm Nghiễn – trong đầu liền nảy ra ý hay.
Ngày hôm sau mới chỉ là ngày thứ ba kể từ lúc Liễu Thành Thành rời khỏi nơi này, Niệm Nghiễn vừa yên tâm lại vừa lo lắng. Yên tâm bởi vì, hai ngày qua Niệm Nghiễn đã có cơ hội để cẩn thận quan sát địa hình cùng với mỗi tiếng nói, cử động của những người ở đây. Nhưng lo là lo không biết Liễu Thành Thành đang mưu tính điều gì mà lại vội vàng như vậy. Mấy ngày nay, Niệm Nghiễn chỉ thấy được một người trong số bốn người hộ pháp của Liễu Thành Thành – người này mặc áo xanh, che mặt, thường ngày vẫn đem cơm cho Niệm Nghiễn nhưng tới giờ này vẫn chưa từng mở miệng nói với y một lời nào.
Nhất định phải chọn lựa thời cơ không có người mà trốn đi. Niệm Nghiễn đã quyết định sẽ hành động vào buổi tối ngày thứ tư.
Vì theo lệ, thanh y hộ pháp sau khi đem cơm cho Niệm Nghiễn xong sẽ đi đâu mất dạng, không ở nơi này nữa, từ lúc đó – những kẻ hộ vệ ở đây đều lơi là cảnh giác, thậm chí còn tụ tập lại với nhau để uống rượu, chơi bài. Giọng nói của những người này đều chứa đầy khẩu âm kỳ lạ, không phải là giọng nói của người Đại Vũ, xem ra những gì Thôi Ân Trạch đã điều tra được đúng là sự thật.
Đêm nay, Niệm Nghiễn làm bộ tiêu chảy, hộ vệ cao gầy giữ cửa bước vào – hôm nay chính là phiên trực ban của tiên hộ vệ này, đó cũng chính là một trong những lý do mà Niệm Nghiễn lựa chọn đêm nay để hành sự.
“Ngươi bị làm sao? ” Giọng Đại Vũ của người này còn chưa thành thục, nghe thoáng qua cũng biết là người ngoại quốc.
“Ta đau bụng, a. . . . . .”
Người nọ hiển nhiên có điểm hoảng hốt, quay người muốn đi ra cửa gọi người. Ngay phía sau, Niệm Nghiễn lấy kim châm có tẩm thuốc tê trong lòng ngực ra đâm vào gáy đối phương.
“Mô. . . . . .” Đối phương muốn phát ra tiếng kêu cầu cứu nhưng đã bị Niệm Nghiễn dùng hai tay bịt chặt miệng lại. Không bao lâu sau, tên gác cửa xụi lơ dưới mặt đất. Một tên khác ở ngoài kia thấy động liền hỏi đã xảy ra chuyện gì, Niệm Nghiễn giả dọng kẻ ngất xỉu nói “Không có việc gì.” Niệm Nghiễn nói ra những lời này rất dễ dàng, người bên ngoài nghe xong cũng tưởng là thật, không hề hỏi lại một lần nào nữa. Niệm Nghiễn nhanh chóng lấy ra một cái mặt nạ theo đúng khuôn mặt của tên hộ vệ ra, đội vào – rồi lại đội cho người kia mặt nạ có hình khuôn mặt của y, sau đó trao đổi quần áo của hai người. Niệm Nghiễn phải mau chóng hành động, nếu không nhữn thủ vệ khác sẽ nghi ngờ.
Chỉ một lúc sau, hộ vệ nằm dưới đất đã thành “Niệm Nghiễn” còn Niệm Nghiễn thì thành hộ vệ, tự nhiên mà đi ra ngoài. Gặp người canh cửa bên ngoài, Niệm Nghiễn lấy cớ muốn đi ra ngoài tìm thầy thuốc. Vì trước đó Niệm Nghiễn biết được trong trang viên này có một quản sự chuyên lo việc thuốc men, chỗ của ông ta nằm ở bắc uyển, Niệm Nghiễn hướng bắc uyển tự nhiên mà đi. Trời tối đen như mực, một chút ánh trăng mờ ảo không đủ để cho Niệm Nghiễn người bên ngoài phát hiện chiếc mặt nạ vội vàng chế tác ra kia là thật hay giả.
Mọi thứ diễn tiến khá thuận lợi, dọc theo đường đi có vài người chào hỏi, Niệm Nghiễn cũng dựa vào hành động và lời nói của tên hộ vệ mấy ngày qua mà ứng đối nhuần nhuyễn, không ai nghi ngờ. Chắc là mình vẫn chưa lộ ra dấu vết?—— Niệm Nghiễn có đôi chút bất an, nếu bây giờ nội lực đã được hồi phục thì với khinh công của y, việc rời khỏi nơi này là vô cùng dễ dàng, nhưng độc trên người còn chưa được giải. . . . . .
Thế rồi cũng tới bắc uyển, tất nhiên Niệm Nghiễn không đi tìm viên quản sự kia, nhìn thấy đại môn cách đó không xa, Niệm Nghiễn phấn chấn thêm một lần nữa —— đại sự sắp thành, ngàn vạn lần không thể để chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra!
Chỉ còn lại ước chừng khoảng mười thước, đại môn có hai gã thủ vệ, Niệm Nghiễn định bụng sẽ tiếp tục dùng thuốc mê đối phó với hai tên này.
Lầm bầm vài câu chào hỏi sẽ nói với hai tên thủ vệ, Niệm Nghiễn ưỡn ngực, nói với chính mình – cần phải tỉnh táo hơn.
Tám thước, sáu thước, bảy thước. . . . . . Lời vừa nói, chân cũng cùng bước. . . . . .
Tim Niệm Nghiễn đập thình thịch, hai tên thủ vệ cũng đã thấy y, đang định bước lại phía này mà hỏi thăm.
Đúng lúc này, đại môn đột nhiên xuất hiện một bóng người. . . . . .
Là Liễu Thành Thành!
Tại sao hắn lại quay về nhanh như thế. Không được, phải bình tĩnh, mình hiện tại là một thủ vệ. Hy vọng hắn sẽ không phát hiện.
Đến lúc này đã không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng một phen. Niệm Nghiễn âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Liễu Thành Thành không phát hiện ra.
“Giáo chủ, ” Niệm Nghiễn bắt chước giọng nói của tên thủ vệ đang bất tỉnh trong phòng, sau đó theo lễ nghi của đám người này – đem tay phải đặt lên trên ngực của mình để biểu thị sự tôn kính.
“Miễn lễ.” Liễu Thành Thành cảm thấy rất kỳ quái, thủ vệ canh giữ phía sau của mình sao lại ở chỗ này.
“Tù phạm đau bụng, quản sự nói cần một vị thuốc trong trang không có, lão muốn thuộc hạ ra ngoài mua.” Niệm Nghiễn cúi đầu nói.
“Đau bụng? Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.” Dường như có kỳ tích đã xảy ra, Liễu Thành Thành không hỏi thêm gì nữa, dễ dàng để cho Niệm Nghiễn ra ngoài.
Mặc dù không hiểu hắn đang tính toán cái gì nhưng mà thôi, thoát thân trước đã, Niệm Nghiễn vội vã bước ra phía cửa lớn.
Khi Niệm Nghiễn đi ngang qua Liễu Thành Thành . . . . . .
“A!” Niệm Nghiễn đột nhiên bị Liễu Thành Thành khiêng lên trên vai!
“Giáo. . . . . . Giáo chủ!”
“Ngươi nghĩ ta là một thằng ngốc sao?” Khẩu khí tràn ngập tức giận, Liễu Thành Thành dùng tay xé toạc mặt nạ trên người Niệm Nghiễn “Trò trẻ con này mà cũng muốn dùng để lừa gạt ta? Nhưng thật không ngờ, ngoài võ công, ngươi còn biết cả mấy trò này nữa.” Nói tới đây, Liễu Thành Thành nghiến răng nghiến lợi.
Dưới cái nhìn ngạc nhiên của đám thủ vệ, Niệm Nghiễn bị Liễu Thành Thành bế ngược trên vai, ôm thẳng tới phòng của hắn. Niệm Nghiễn bị đối xử như một nữ nhân bị nam nhân khiên tới khiêng lui, tự tôn của y bị đả kích nghiêm trọng.
Châm một ngọn nến, Liễu Thành Thành thấy Niệm Nghiễn vì xấu hổ và giận dữ mà khuôn mặt trở nên đỏ bừng bừng như quả gấc. Không nghĩ ngợi nhiều, Liễu Thành Thành ôm chặt Niệm Nghiễn – đặt y lên giường, lấy thân mình đè phía trên.
“Ô. . . . . .” Miệng của Niệm Nghiễn bị hắn dùng tay bịt lại, cho dù muốn mắng cũng mắng không nên lời.
“Vốn định đợi thêm hai ngày nữa, ” dục vọng dâng trào khiến thanh âm của Liễu Thành Thành tăng thêm vẻ uy hiếp mà lại gợi cảm “Nhưng ngươi lại không biết điều mà chọc giận ta, cũng may cho ngươi – tâm tình ta hôm nay rất tốt, ta sẽ hảo hảo mà yêu thương ngươi.”
Rẹt. . . . . —— Áo của Niệm Nghiễn tan thành từng mảnh nhỏ. Liễu Thành Thành thực thô bạo, động tác vội vàng, gấp rút dường như muốn ngay lập tức nuốt chửng người dưới thân vào cơ thể chính mình. . . . . .
“Không được!” Niệm Nghiễn giãy dụa như điên, y biết được nam nhân kia muốn làm gì với mình. Niệm Nghiễn không muốn bị sỉ nhục như thế này thêm một lần nào nữa . . . Tay giằng, chân đạp – dù sao Niệm Nghiễn cũng là người nhiều năm tập võ – y đã phản kháng thì ngay cả Liễu Thành Thành cũng khó mà có thể khống chế.
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là Niệm Nghiễn không có nội lực nên đành ngậm ngùi chịu thua, Liễu Thành Thành sợ đối phương tiếp tục giãy dụa nên đã trói tay Niệm Nghiễn ở trên giường.
Chỉ với vài động tác, Liễu Thành Thành đã lột sạch quần áo của Niệm Nghiễn – Niệm Nghiễn hiện giờ không có một mảnh vải che thân – thân thể thon dài, mỹ kiện cứ như vậy mà lọt vào tầm ngắm của người đối diện. Thân thể xinh đẹp của Niệm Nghiễn đối với Liễu Thành Thành có sức quyến rũ, cuốn hút mạnh mẽ. Không thể kiềm chế, Liễu Thành Thành một lần nữa chạm vào thân hình đang run rẩy.
Không được! Niệm Nghiễn đã sợ hãi tới cực điểm, mùi mồ hôi nam tính của Liễu Thành Thành xông thẳng vào mũi, càng khiến cho Niệm Nghiễn thêm khó thở. Chỉ muốn kêu thật to, hy vọng có ai đó có thể cứu mình, nhưng vì quá sợ hãi, đôi môi run cầm cập mà không cất nổi một thanh âm.
“Sao vậy?” Liễu Thành Thành tuy cảm thấy kỳ quái không hiểu tại sao Niệm Nghiễn lại không có phản ứng gì nữa, sắc mặt lại trở nên trắng bệch, hắn chỉ có thể tưởng tượng rằng——
“Loại sự tình này, quả nhiên không phải là lần đầu tiên của ngươi. . . . . .” Tức giận vừa mới bị thay thể bởi dục vọng lại xuất hiện, Liễu Thành Thành bắt đầu thô bạo vuốt ve từng đường nét trên cơ thể người đang bị trói trên giường. . . . . .