Tần Hoài An vừa sáng ra đã rời khỏi biệt thự là vì nhận được điện thoại của cô giáo Hứa.
Đơn xin của cô đã được thông qua rồi, rất nhanh có thể vào phòng thí nghiệm, tham gia nghiên cứu các hạng mục ở trong đó.
Cho nên, cô cần phải có sự chuẩn bị.
Một nguyên nhân khác, chính là không muốn đối mặt với Chử Chấn Phong.
Tối hôm qua, cô thực sự là bị anh dọa cho sợ rồi.
Thế nhưng bây giờ dần tỉnh táo bình tĩnh lại, trái lại lại có chút hối hận.
Tối hôm qua đánh ngất anh ta là một cơ hội hiếm có, cô nên lột quần của anh ra, nghiệm chứng anh có phải là người kia không.
Dù sao, anh ta và người đàn ông kia cho cô cảm giác thực sự là rất giống nhau. Đặc biệt là tối hôm qua, anh ta điên cuồng bá đạo xâm lực, cùng với người kia giống nhau như đúc.
Tần Hoài An lắc đầu, dứt bỏ tâm tư hỗn loạn trong đầu.
Cô bây giờ phải nuôi bố mẹ, lấy kim châm mà bà nội cho cô mang đi.
Nghiên cứu lần này liên quan đến châm cứu và đông y, cũng là hứng thú lớn nhất của Tần Hoài An, bộ kim châm kia, có thể dùng đến.
Nhân tiện cô cũng muốn với Chung Nhật Tâm xác nhận lại một lần nữa, liên quan đến tín vật về thân thế của cô có thật hay không.
Bị người khác gọi là con hoang không có bố mẹ hai mươi năm, rốt cuộc vẫn muốn biết thân thế của chính mình.
Xe đi qua một viện mồ côi, bọn trẻ đang chơi đùa ở trong sân, người già sức khỏe bất tiện ngồi ở dưới gốc cây nói chuyện.
Tần Hoài An trong lòng hơi rung động, bảo tài xe taxi dừng xe.
Cô quét mã thanh toán tiền xe, đội mũ lên xuống xe, đi hướng đến cửa của trại mồ côi.
Bọn trẻ đang chơi đùa dừng lại động tác, tò mò nhìn về phía cô, ánh mắt ngây thơ mang chút mong đợi.
Bọn chúng đều là cô nhi, bé thì một hai tuổi, lớn cũng mười ba mười bốn tuổi, viện mồ côi tuy rằng nhận nuôi bọn chúng nhưng lại không thể cho bọn chúng một ngôi nhà mang ý nghĩa chân chính.
Bảo vệ là một ông già nhìn Tần Hoài An hỏi “Cô gái, cô đến để nhận nuôi sao?”
Tần Hoài An lắc đầu.
Trong mắt những đứa trẻ kia ánh sáng trở nên ảm đạm không còn quan tâm đến Tần Hoài An nữa, tiếp tục ở trong sân chơi đuổi nhau.
Ông già bảo vệ trên mặt nhiệt tình cũng lạnh lùng đi rất nhiều “vậy cô?”
“Tôi muốn tìm hiểu một chút nếu như quyên góp cho viện mồ côi tiền thì phải đi theo quy trình nào.”
Đây cũng là Tần Hoài An vừa mới ở trên xe nhất thời nghĩ ra.
Sau khi nhìn thấy những đứa trẻ chất phác, và những người già tình trạng cơ thể không được tốt, cô càng kiên định hơn ý nghĩ muốn giúp bọn họ.
Nhưng, cô bản thân con đang nợ nần, cũng không có nhiều tiền đem ra để quyên góp.
Mà số tiền hai tỷ tư của Vương Thanh Hà, đang buồn không biết đi tiêu ở đâu.
Vương Thanh Hà muốn dùng số tiền kia bôi nhọ cô, cô cũng không có ý định trả lại nhưng sẽ không dùng nó cho chính mình.
Tần Hoài An đã nói, tiền không nên lấy cô sẽ không lấy.
Vừa vặn quyên góp cho người cần trợ giúp, làm chút việc thiện.
…
Quyên góp xong khoản tiền, Tần Hoài An rời khỏi viện mồ côi.
Cô đi đến bên ngoài của một trung tâm thương mại cỡ lớn, trên một chiếc xe xịn ba người phụ nữ đi xuống.
“Mẹ, con hôm nay cố ý gọi Thanh Hà đến cùng mẹ đi dạo phố, mẹ có vui không? Phía trước chính là trung tâm thương mại, xem có đồ gì muốn mua không/”
Chử Gia Mỹ kéo cánh tay của Liễu Giai Tâm, bên cạnh có một người khác, chính là Vương Thanh Hà.
Vương Thanh Hà đang muốn nói chuyện cùng với Liễu Giai Tâm, ánh mắt xoay một cái nhìn thấy Tần Hoài An.
Tuy rằng Tần Hoài An đội mũ đeo kính đen, thế nhưng bọn họ quen biết lâu như vậy rồi, vẫn là vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Nhìn thấy Tần Hoài An mặc hàng hiệu, cầm núi cao cấp, trong lòng Vương Thanh Hà ít nhiều có chút khó chịu.
Dưới cái nhìn của cô ta, Tần Hoài An nên ăn mặc rẻ tiền một chút mới phù hợp với thân phận “Nhà quê” của cô.
Tự mình tiêu tiền của Chử Chấn Phong là lý do chính đáng, nhưng Tần Hoài An… không chỉ cản trở con đường trở thành con dâu nhà giàu còn danh chính ngôn thuận mà hưởng thụ tất cả của Chử Chấn Phong cho cô.