Nhận thấy sự nhột nhạt, cô khẽ giật mình mở mắt. Lúc cô kịp nhận thức mọi chuyện thì quần áo sớm đã bị cởi sạch.
Cô vỗ nhẹ lên vai anh, giọng mơ ngủ:
-Vũ, đừng mà, em không muốn
Anh không biết nên buồn hay nên vui. Cô, đến cả anh cũng nhầm thành Lam Vũ, nhưng cô lại cự tuyệt Lam Vũ chứng tỏ 2 người chưa từng xảy ra quan hệ.
-Mèo nhỏ của anh, em thế nào lại quên anh vậy?! Anh đau lòng lắm
Cô hoảng hốt nhận ra giọng nói của 1 người đàn ông khác không phải Vũ, nhưng cũng hoang mang. Cô thấy, tiếng nói này xa lạ nhưng lại vô cùng thân thuộc
-Anh là ai?
-Là người duy nhất được sở hữu em!
-Anh mau buông tôi ra, tôi la lên đó
-Em cứ la, người ta nghe được chỉ cho là em đang lên đỉnh thôi
-Anh..
Cô cắn môi, cô gắng không phát ra tiếng động
Cô khóc, khóc rất nhiều, anh cũng biết nhưng anh mặc. Anh vốn biết cô không thích thậm chí hận việc đụng chạm da thịt, nhưng không sao cả, anh thích là được. Chỉ tội cơ thể cô, nó quá nhỏ bé vốn không thể chịu nổi sức mạnh cơ thể anh đè lên.
Hôm nay vừa đúng ngày trăng tròn. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào một ít ánh sáng nhỏ nhoi lên 2 cơ thể trần truồng đang quấn lấy nhau. Chiếc giường lâu lâu lại phát ra tiếng cọt kẹt khó chịu. Còn cô, đôi khi lại rên lên khe khẽ
...
Gió khẽ thổi qua trên guơng mặt yêu kiều. Cô vẫn nhạy cảm như ngày nào, hoàn toàn không biết tí gì về sắc dục nhưng khi làm lại khiến anh hứng thú đến kỳ lạ. 4 năm, vấn đề sinh lý trong 4 năm 1 lần phả hết vào cơ thể yếu ớt. Dĩ nhiên khiến cô chịu không nổi mà ngất đi. Anh nhìn cô, thỏa mãn cắn 2 bên nhũ, rồi áp mặt vào đó ngửi ngửi.
Anh mặc quần áo vào chỉnh tề, khẽ mở tủ áo, chọn tùy ý 1 bộ giúp cô mặc rồi bế cô trèo xuống
Giúp cô thắt dây an toàn, nhìn guơng mặt đỏ ửng đáng yêu đó, anh lại chịu không được mà cắn lấy 1 cái. 1 lúc sau thì xe chuyển bánh rời thành phố Đà Lạt mộng mơ, nhắm thành phố biển Nha Trang thẳng tiến