Cô đưa đôi mắt lạ lẫm hết nhìn khung cảnh quanh mình lại nhìn đến người con trai đẹp như tranh, như tạc đang ân cần cạnh mình. Cô nhìn bộ quần áo với váy đầm xinh xắn không giống như bộ lúc nãy, đầu óc đen tối suy nghĩ những điều bậy bạ liền quay sang mắng
-Anh đã làm gì tôi hả? Anh...
Lam Vũ không khỏi bật cười, biểu cảm này thì quả không sai, cô chính là cô bé Nhật Hạ, còn ánh mắt xa lạ này thì sao? Cô cứ nhìn anh như chưa từng gặp
-Anh nhờ nhân viên nữ thay giùm em đó. Bộ em định vận bộ quần áo bệnh nhân ướt nhẹp đó sao, Hạ?
Cô mở to đôi đồng tử, ngón tay thon dài chỉ vào ngực
-Anh biết tôi
Lam Vũ nhíu mày
-Em vừa nói gì?
-Tôi, đầu óc của tôi trống rỗng, tôi không biết tên mình, không biết ai cả
Lam Vũ ôm cô vào lòng. Cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn của cô cho đến lúc bác sĩ đến
...
-Cô ấy sao rồi?-Lam Vũ hỏi bác sĩ
Bác sĩ Trương khẽ nâng cặp kính, mở giọng khàn khàn
-Có 1 vết thương do đạn bắn ở chân, cổ còn bị 2 vết cắt sức khỏe hiện rất kém lại còn mang thai hơn 10 tuần
-Có thai?
-Đúng, vì vậy cậu cần bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy nhiều hơn
-Tôi biết rồi. Nhưng còn việc cô ấy không nhớ gì cả thì sao?
-Có lẽ do sốc tâm lý. Do vậy, trong tiềm thức cô ấy luôn muốn trốn chạy nên sinh ra mất trí, nhưng chỉ là tạm thời thôi.
-Cảm ơn bác sĩ Trương
-Không có gì
Anh tiễn bác sĩ về. Trong lòng có rất nhiều dấu chấm hỏi, bực dọc và giận hờn.
Lam Vũ thật sự muốn biết, cuối cùng Dương Hạo Phong đã đối xử với cô thế nào lại để cô bị thương, hết 2 vết cắt ở cổ rồi đến vết đạn ở chân? Là đạn đó! Chắc chắn đây không phải việc thường rồi. Còn nữa, bây giờ cô mất trí nhớ rồi, anh phải làm sao đây? Vũ sẽ nói với cô như thế nào khi cô tỉnh lại. Nói cô và cậu từng yêu nhau say đậm, còn đứa bé đó là kết tinh tình yêu giữa 2 người hay nói cho cô biết toàn bộ sự thật?
Vũ bước đến đắp chăn cho cô cẩn thận, hôn nhẹ lên trán cô.
Cô vẫn như ngày nào, xinh đẹp 1 cách thuần khiết
Vũ từng nghe ai đó nói: "Khi yêu chỉ muốn cơ thể 2 người hòa vào thành 1, mãi mãi không thể xa rời" cậu từng nghĩ, yêu là thế quái nào mà lại sến súa như vậy? Yêu không phải là những cuộc vui trên giường với những lần lên đỉnh và những tiếng cọt kẹt khó chịu của giường hay sao? Nhưng bây giờ khác. Cậu thật sự muốn bảo vệ cô, muốn mỗi ngày đều được hôn cô, rất muốn đem cô hòa vào cơ thể mình, bao lấy thân ảnh nhỏ bé ấy mãi mãi.
Cô mở mắt, tay xoa xoa cái bụng
-Lúc nãy nghe nói em có thai, thật sao?
Lam Vũ khẽ gật đầu
-Đứa bé là con của ai? Em đã có chồng hay bạn trai gì chưa?
-Đứa bé là con của anh! Hiện tại bạn trai của em là anh, tương lai chồng của em sẽ là anh
Ừ, đôi khi con người ích kỷ 1 chút cũng đâu có gì sai? Không lẽ bây giờ cậu phải nói cho cô biết sự thật hay sao, không lẽ cậu phải trả cô về bên anh, nơi có 1 con ác quỷ không thể bảo vệ được cô hay sao? Không. Cậu phải giữ cô ở bên, khiến cho cô yêu cậu, cho dù cô có lại trí nhớ thì sao, lúc đó cô đã yêu cậu thì dù cha của đứa bé là ai cô vẫn ở bên cậu
-Anh tên gì? Anh có biết gia đình của em không? Em rốt cuộc là ai, tại sao em lại trở nên như vậy?
Lam Vũ ôm cô vào lòng, áp đầu cô vào ngực mình rồi hôn lên đỉnh đầu cô, ngửi mùi hương trên cơ thể cô
-Anh tên Vũ, Đình Lam Vũ. Còn em tên Giang Nhật Hạ. Quá khứ của em, em quên là tốt, đừng cố nhớ lại. Từ bây giờ, anh sẽ tạo cho em những đoạn ký ức thật vui, thật đẹp.
-Nhưng em vẫn muốn biết em là ai? Gia đình em ở đâu? Và nhiều chuyện lắm
Lam Vũ đỡ cô nằm xuống, kéo chăn đắp cho cô thật cẩn thận
-Nếu em muốn biết, từ từ anh sẽ kể cho em nghe, còn bây giờ em ngủ ngoan có được không?
-Ùm
Vũ cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi nóng bỏng của đối phương, sự trơn mượt, mềm mại khiến cậu muốn cởi phăng áo cô ra đi được. Nhưng hiện tại cô vừa mất trí lại đang mang thai, có lẽ sẽ còn lâu đến ngày có H.