Mọi chuyện rốt cuộc cũng được lôi ra ánh sáng.
Biết được độc xà đang nấp ở đâu, thì cớ sao lại còn sợ nó?
Anh nhặt lấy cây súng trước vẻ mặt thỏa mãn của Khuynh Thất Lục, nhưng thứ anh nhắm không phải là chân mình, không phải là Thất Lục... mà là cô!
Cô mỉm cười, nhắm chặt đôi mi cong chờ đợi 1 kết thúc cho mình
Anh nhếch môi, bóp còi
Đùng 1 tiếng, chân cô lập tức chảy máu, rất nhiều máu...
-Hạ!-Hàn Vũ và Thất Lục chỉ kịp la lên 1 tiếng
Khuynh Thất Lục cùng đồng bọn bất ngờ hoang mang. Trong phút chốc lơ là liền để anh khống chế Khuynh Thất Lục. Hắn lại cười:
-Cậu dám bắn người mà mình yêu nhất để khiến tôi lơ là phòng bị, tôi đánh giá thấp cậu rồi
-Trong trường hợp bất khả kháng, bắn vào chân con tin để kẻ bắt cóc bị vướng víu rồi hoang mang mà thả con tin ra, đây là kỹ năng cơ bản, Lục à!-anh giễu cợt bên tai hắn
-Cậu nghĩ, cậu ra khỏi đây được sao? Tất cả người ở đây toàn bộ đều là người của tôi, cậu giết tôi, thì họ sẽ bắn bỏ hết đám bạn của cậu và cả con nhóc kia nữa
Anh nhìn Hàn vũ với vẻ mặt lo lắng, nhưng Hàn vũ lại ra hiệu bảo anh an tâm rồi lớn tiếng
-Đúng, không ai được rời khỏi đây cả! Vì tôi đã rải 1 ít bom ở vòng vòng đây rồi, nếu như bạn tôi có xảy ra chuyện gì thì không ai được phép rời khỏi đây cả!
Rồi Vũ mỉm cười, tay bấm 1 cái điều khiển
Bên ngoài vang lên 1 tiếng nổ chói tai, khu rừng gần đó lập tức bốc cháy
-Các người được trả bao nhiêu lương? Tôi trả gấp đôi, rời khỏi đây ngay! Bằng không, bắn bỏ từng đứa
Họ lập tức buông súng, nhận vội tấm chi phiếu của Vũ rồi rời khỏi đó ngay
Khuynh Thất Lục khụy người. Hắn mất tất cả rồi. Em gái hắn, hắn không thể bảo vệ. Ngay cả đàn em trung thành của hắn cũng vì tính mạng mà nhận tiền rồi bỏ mặc hắn sống chết. Hắn tự trách Lão Thiên đối với hắn có phải quá bất công rồi không?
Anh bỏ mặc hắn, nâng cơ thể mềm nhũn của Nhật Hạ lên
Thiếu Hạo nhẹ giọng
-Máu chảy nhiều quá
-Còn không mau gọi xe cấp cứu
...
"Hạ, em nhất định phải bình an sống sót cho tôi. Nếu không mẹ em, em gái em, tôi sẽ giết chết từng người một. Em nghe không? Nhật Hạ! Giang Nhật Hạ!"