Hàn Thiên Ma Nữ sau 3 ngày được Vân Linh tận tình chữa trị đã hoàn toàn thoát khỏi độc chất do Miêu Thiên Tường gây nên. Nàng đã lấy là phong độ của một thủ lĩnh, ngay hôm sau liền triệu tập mọi người lên đường đến Bát quái trận.
Đoàn người do Hàn Thiên Ma Nữ dẫn đầu đến nơi thì thấy quần hào đang đổ xô đến rất đông. Xung quanh phạm vi 20 trượng không biết bao nhiêu là người.
Mấy người len vào trong thì thấy một lão nhân thân hình thấp nhỏ, hai mắt sắc như dao, hành động nhanh nhẹn đang tiến nhập vào trận.
Đi theo đằng sau lão nhân nọ là đám người của Hắc Thanh Phái gồm phu thê Hồ Nhất Long, Đường chủ thông tin đường Viên công tăng, Hắc sát nhân Lý Bằng, Nguyệt Luân, Thiết Bối, Mâu Sỹ Đạt và vô số người khác.
Trong khi đó, bên trong Kỳ trận đã có một nhóm người đang đứng. Đám người này ai ai thần khí cũng rất sung túc, võ công không tệ, đặc biệt lại có một cô nương hình dáng xinh đẹp đang đứng cùng với bọn chúng.
Hàn Thiên Ma Nữ và Lạc Băng Băng vừa nhìn thấy vị cô nương kia đều hết sức ngạc nhiên. Nàng đó chính là người của Đào Hoa Cung, tên là Tiêu Ngọc Lệ.
Lúc này Tiêu Ngọc Lệ mặt mày căng thẳng, đang đứng im lìm trong trận. Ở bên cạnh nàng mấy nam nhân kia ai ai cũng đều gươm rút khỏi vỏ, khí thế rất dữ dội.
Nhìn sang đám người Hắc thanh phái, đang được lão nhân kia dắt vào trận, Hàn Thiên Ma Nữ nói:
– Lão già đang dẫn đầu đoàn người Hắc Thanh Phái chính là Thông Thiên Ma. Hẳn nhiên bọn họ cũng đang tìm cách xông qua kỳ trận. Chúng ta nhất thiết cũng không thể đứng đây được.
Nhạn Nhạn nghe Hàn Thiên Ma Nữ nói thế không khỏi lo lắng hỏi:
– Tam tỷ đã có cách nào vượt qua trận pháp kia không ? Chúng ta nếu đi theo bọn họ có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Hàn Thiên Ma Nữ kiên quyết nói:
– Trận pháp này cho dù lợi hại, cũng không vượt ngoài Âm Dương, Ngũ Hành. Nếu chúng ta cứ ỳ ở đây không chịu vào trận, thì làm sao nghĩ ra cách phá trận. Ta đã quyết rồi. Tất cả bọn ta sẽ vào trong trận. Tùy tình hình mà ứng phó. Như vậy mới hy vọng thành công.
Vân Linh và mọi người nghe Hàn Thiên Ma Nữ nói thế, cũng chịu là không còn cách khác.
Trong số mấy người thì chỉ có Vân Linh là hiểu rõ đạo lý này nhất. Chàng đã nghiên cứu thử cách đả phá kỳ trận nhiều lần. Khẳng định là trong trận còn có biến hóa kỳ lạ. Như vậy phi dùng cách của Hàn Thiên Ma Nữ thì không còn cách nào hay hơn nữa.
Thế rồi ngay khi được lệnh của Hàn Thiên Ma Nữ, đám người Hồng Ma Viện cũng tìm cách vào trận.
Hiện thời không hiểu vô tình hay cố ý, hoặc có cùng quan điểm phá trận, mấy người trong 3 phe Hoàng Thiên Giáo, Hắc Thanh Phái và Hồng Ma Viện đều nhập trận từ cửa phía Tây.
Quần hào ở bên ngoài, lại thấy có kẻ nhập trận thì đều nhao nhao cả lên. Ai ai cũng háo hức muốn được chứng kiến và thu thập kỳ bảo bên trong Phúc Tiểu Trạch, nên không hẹn mà cùng mong muốn nhảy vào trong trận kia.
Khi đám người do Hàn Thiên Ma Nữ nhảy vào trận rồi. Đứng ở bên ngoài quần hào chợt có một lão nhân mặc áo đạo sỹ, râu để ba chòm, tướng mạo rất thanh kỳ bước ra nói:
– Tài bảo là của thiên hạ. Ai nhanh chân thì lấy được. Lão thân đây không ham thích tài bảo, nhưng rất thích phá trận. Vậy thì huynh đệ các vị ở đây, nếu ai anh hùng, không sợ nguy hiểm, muốn phá trận thì hãy đi theo lão phu.
Mấy người bên ngoài một số nhận biết lão nhân kia chính là Thanh Vân chân nhân ở núi Trường Bạch, liền tin tưởng hứng khởi đi theo.
Có người dẫn đầu tất có người hưởng ứng. Ban đầu bước lại phía Thanh Vân chân nhân chỉ độ 5,7 hán nhân trẻ tuổi, nhưng chỉ trong không đầy khắc, tập trung mọi người lại cũng được 20 cao thủ võ lâm đủ loại lứa tuổi.
Thế là thành phần thứ 4 tính đến ngày hôm nay, chính là đám người do Thanh Vân Chân Nhân dẫn đầu, lại đi vào kỳ trận bát quái. Qủa thật đây là một ngày kinh động phi thường. Đám người bên ngoài ai ai cũng tỏ ra hồi hộp, vô cùng hứng khởi, kéo đến ngày một đông để chứng kiến biến hóa bên trong.
Vân Linh cùng đám người Hồng Ma Viện vào trận rồi, liền cảm thấy cảnh sắc thay đổi, trước mặt đã thấy xuất hiện một ngọn núi lớn, chắn ngay phía trước.
Hàn Thiên Ma Nữ tự coi mình là người am hiểu kỳ trận nhất, lại đang là thủ lĩnh, nên đi trước dẫn đầu.
Bây giờ nàng thấy trái núi chắn ngang, liền đứng lại suy tư.
Không ngờ đang lúc ấy, lại có tiếng động mạnh ở trên đỉnh núi. Mấy người nghe tiếng đá rơi, đều hết sức ngạc nhiên.
Hàn Thiên Ma Nữ nhìn mấy phiến đá lăn trên mặt đất, không khỏi tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Hừ, kỳ trận này bên ngoài cũng không có gì kỳ. Thế nhưng bên trong lại có chuyện biến hóa phức tạp thật. Rốt cuộc ai đang ở trên núi kia phá phách thế.
Vân Linh thì ngầm vận vô hình thần công lên xem, liền nhận ra núi đá kia thực tế chỉ là một ụ đá nhỏ, không phải to lớn như mắt chàng nhìn thấy, liền biết rằng biến hóa kỳ dị này do kỳ trận bát quái mà ra.
Hơn nữa chàng còn phát giác, phía sau đám đá này, là mấy người thực lực hùng mạnh của Hắc Thanh Phái, đang được sự chỉ bảo của Thông Thiên Ma, phá vỡ kỳ trận kia.
Hàn Thiên Ma Nữ sau phút ngạc nhiên, liền tính toán lại một chút, rồi dẫn mọi người rẽ theo đường khác mà đi, không vượt qua núi đá nữa.
Mấy người cùng đi không ai nói với ai câu nào. Trong lòng hẳn nhiên đang kinh ngạc vì biến hóa của trận.
Riêng một mình Vân Linh thì nhận biết, bản thân nhóm người của chàng đang ở trong cung Chấn. Như vậy, việc Hàn Thiên Ma Nữ dẫn mọi người đi theo hướng Tây Bắc, nghĩa là sẽ tiến đến cung Tốn, trong lòng chàng nghĩ vậy, cũng phục thầm trí tuệ của vị cô nương kia.
Đoàn người đi được một lúc, lại nghe đâu đây có tiếng quát tháo. Rồi tiếng vũ khí va chạm kịch liệt, liền ngừng lại nhìn quanh.
Mọi người nhìn ra nơi thung lũng thì thấy một hán tử mặt đen đang đấu nhau cùng với một cô nương mặc y phục trắng. Hai người vừa đánh vừa đuổi nhau vào khe núi, nhất thời mấy người bên phe Hồng Ma Viện đều kinh ngạc nhìn theo.
Nhạn Nhạn từ đầu vào trận đến giờ nhìn thấy nhiều hiện tượng lạ, lúc này không kìm được nữa liền nói:
– Mọi người có nhận thấy cô nương kia chính là người đã vào trận 3 hôm rồi không ? Còn gã mặt đen nọ là ai ? Sao lúc trước chúng ta ở ngoài trận không thấy nhỉ.
Mấy người nghe nàng nói cũng không ai giải thích được. Chỉ có một mình Vân Linh là chấn động tâm thần, vì chàng đã nhận ra cô nương y phục trắng kia chính là Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao. Nữ nhân đã luyến ái cùng chàng trong căn nhà tiều phu lúc trước.
Hàn Thiên Ma Nữ cười khỉnh nói:
– Bọn người kia vào trận đã lâu nên đã bị trận pháp làm cho mê loạn. Mọi người nhất thời không được vọng động, cần phải tuyệt đối đi theo ta.
Vân Linh nghe Hàn Thiên Ma Nữ nói thế cũng chịu là đúng. Có điều chàng hơi có ý tiếc vì không cách gì gặp được mỹ nhân Tiêu Dao Dao lúc này.
Hàn Thiên Ma Nữ dẫn mọi người đi loanh quanh một hồi, đã vượt qua cung Khảm, cung Cấn và tiến nhập vào cung Khôn. Lúc này Vân Linh chợt nhận ra kỳ trận có điều kỳ quặc. Rõ ràng theo lẽ thì muốn tiến nhập cung Khôn phải đi về hướng đông. Thế nhưng theo như âm thanh của tiếng nói do chàng dùng Vô hình thần công nghe được thì âm thanh giọng nói do người Hắc thanh phái phát ra lại xuất phát ở hướng Đông bắc là hướng của cung Cấn. Như vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.
Vân Linh thấy lạ liền dừng lại không theo bước mấy người Hồng Ma Viện nữa. Lúc này, đám người Hồng Ma Viện do Hàn Thiên Ma Nữ dẫn đầu đã biến mất khỏi tầm mắt chàng, lọt vào vị trí cung Khôn rồi.
Phần Vân Linh đứng lại, nhìn ngó biến chuyển của trận pháp một hồi, mới sực tỉnh ra trận pháp Thiên tiên bát quái đã bị bọn người Hắc Thanh Phái vào trước thay đổi đi chút đỉnh.
Theo đúng trận pháp thì lối ra của trận chính là ở cung Khôn, nhưng hiện nay lối ra đó đã bị bọn người Hắc thanh phái biến đổi, hiện tại nếu đi vào đó thì khẳng định sẽ bí lối, lạc vào kỳ trận ngay.
Vân Linh hiểu ra sự việc thì bọn người Hàn Thiên Ma Nữ đã vào cung Khôn từ lâu. Chàng suy nghĩ một chút rồi quyết định tự mình tiến nhập vào trận không cần quan tâm đến mấy người Hồng Ma Viện nữa.
Vân Linh đi được một lúc đã đuổi kịp bọn người Hắc Thanh Phái, đường hoành thoát khỏi Thiên tiên bát quái trận.
Thế nhưng ở đây kỳ trận này do Bát quái thiên di Bạch Thi lập vốn là trận trong trận, vì vậy, thực tế Vân Linh và mấy người bên phen Hắc thanh phái cũng mới thoát khỏi một trận mà thôi.
Vướng mắc nẩy sinh là kỳ trận bên trong là loại trận pháp gì. Việc này ngay cả lão Thông Thiên Ma cũng chưa tìm ra được.
Bấy giờ phía ngoài trận còn có Hồ Thị Hắc Bà đứng đó. Trong ba ngày qua, không lúc nào Hồ Thị Hắc Bà không chịu khó tìm hiểu. Thế nhưng trận pháp bên trong cực kỳ xa lạ, nhất thời bà ta không biết đường nào mà lần.
Đám người do Thông Thiên Ma dẫn đến cũng đã nhận ra Hồ Thị Hắc Bà đang đứng ngoài trận. Bọn họ ban đầu còn ngạc nhiên không hiểu tại sao Hồ Thị Hắc Bà vào trận lâu thế mà vẫn không đi còn đứng lại đây. Thế nhưng, sau khi nghe Thông Thiên Ma kêu lên kỳ trận quái dị thì cả bọn mới hiểu ra bà già kia không dám vào trận vì thật sự không biết phá trận bằng cách nào.
Phần Hồ Thị Hắc Bà trong 3 ngày ở trong trận lương khô đã hết. Bà ta thấy mấy người mới đến liền vui mừng bước lại đòi lấy thức ăn.
Mâu Sỹ Đạt thấy Hồ Thị Hắc Bà ngang ngược như thế thì trợn mắt lên nhất định không cho.
Hai bên cãi cọ một hồi rồi bắt đầu chuẩn bị động thủ. Đến lúc đó, Thông Thiên Ma mới quát lên, lệnh cho Mâu Sỹ Đạt mang thức ăn ra cho Hồ Thị Hắc Bà.
Hồ Thị Hắc Bà ăn uống xong mới quệt mồm đứng dậy nói:
– Thông Thiên Ma, các hạ xem thử trận này là gì ? Tại sao ta nhìn mãi vẫn không thấy được cửa trận.
Thông Thiên Ma nghe Hồ Thị Hắc Bà nói thế không những không trả lời còn hỏi ngược lại:
– Hồ các hạ đến đây trước, tất đã tìm hiểu được chút ít manh mối. Sao các hạ không chịu nói ra để lão già này biết thêm?
Hồ Thị Hắc Bà nghe lão Thông Thiên Ma nói thế chỉ lắc đầu ngượng ngạo nói:
– Ta quả thật không hiểu được gì. Thật sự đã hết cách để phá trận này.
Thông Thiên Ma nghe Hồ Thị Hắc Bà nói vậy thì không khỏi kinh nghi. Y biết Hồ Thị Song Tiên ai nấy đều rất cao ngạo. Hiện tại Hồ Thị Hắc Bà phải lên tiếng kêu bí thì đủ biết trận pháp này lợi hại vô cùng. Nhất thời lão đưa mắt nhìn vào trận chăm chú.