Ba người kéo nhau đi về phía hậu sơn. Nơi đây cảnh vật trang nhã, khung cảnh tuyệt đẹp. Phía trước có những ngọn núi vươn mình lên cao vút. Bên dưới lại có dòng suối nước chảy qua. Tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn với tiếng gió thổi qua các tàn lá vi vu thật khiến cho người ta mê mẫn tâm thần.
Vân Linh từ từ tản bộ, đôi mắt ngơ ngẫn nhìn cảnh sắc trời mây. Thật sự nơi này cảnh vật đẹp không kém chi Âm Thiên cốc của chàng.
Nhạn Nhạn để ý thấy Lạc Thiên tinh thần say sưa, mê mẫn trong cảnh vật. Thật sự khác lạ rất nhiều. Nàng căn bản vốn rất thù hận gã. Vậy mà bây giờ nhìn vào trong con mắt đó, lòng người xuân nữ lại không khỏi mơ mơ màng màng.
Ai bảo con người xấu xí không có điểm thu hút. Như lúc này đây, dù là Vân Linh đã biến đổi hình dạng thành gã Lạc Thiên xấu xí. Vậy mà con người chàng, đôi mắt chàng, cách đi đứng của chàng lại vẫn toát nên một vẻ nào đó khiến cho nữ nhân nhìn thấy phải xao xuyến.
Nhạn Nhạn đâu biết được kẻ đang đứng trước mặt nàng là người giả. Nàng chỉ cảm thấy con người gã sao khác xa so với những gì nàng vẫn hằng mường tượng. Hắn cơ bản thật là ác độc, xấu xí. Ấy vậy mà bây giờ gặp mặt được gã, nàng lại thấy gã thật là lương thiện, thật gần gũi.
Nhạn Nhạn tự nghĩ. Con người ta cùng với thời gian cũng có thể thay đổi sao?. Tại sao gã tiểu ma tinh này lại có thể có sự thay đổi nhanh chóng như vậy. Ở gần gã bây giờ nàng lại cảm thấy không chút khó chịu. Thậm chí cảm giác còn ngược lại nữa. Thấy như là người thân thiết vô cùng với nàng.
Vân Linh lúc này đang say sưa với cảnh đẹp trước mắt hoàn toàn không để ý gì đến cảm nhận của người thiếu nữ.
Thế nhưng Lạc Vạn đứng kề bên thì lại chú ý đến mỹ nhân Nhạn Nhạn. Hắn thấy nàng cứ chằm chằm nhìn vào mặt gã sư đệ một cách mê say thì ngẩn ngơ cả người. Toàn thân nổi lên một sự đả kích cực mạnh.
Ai cũng biết trong các sư huynh đệ, Vạn Lạc là người được xem là đẹp trai nhất. Còn đệ nhất xấu xí chính thuộc về gã tiểu đệ Lạc Thiên đang đứng ở kia.
Vậy mà nay. Hai anh em họ cùng đi chung với một cô nương. Cái thứ quạ xấu xí đó lại có thể được người đẹp chú ý trong khi con công xinh đẹp thì lại bị coi thường chẳng đáng để mỹ nhân đưa mắt nhìn. Thật đúng là làm cho người ta phải nổi nóng.
Đúng là chẳng ai ngờ được chuyện lạ.
Lạc Vạn bị sự thờ ơ của mỹ nhân Nhạn Nhạn làm cho gã phát sinh nổi tức giận khó kiềm. Trong nhất thời chịu không nổi liền quyết dạy cho gã em trai một bài học.
Lạc Vạn đột nhiên bật cười một tiếng. Tay đưa nhanh ra sau rút lấy thanh “San Linh Kiếm” ra cầm tay miệng nói lớn:
– Lục đệ. Ta nghe nói đệ ở cùng lão Hoạt trúc cũng học được vô số chiêu thức. Khẳng định là thực lực không phải tầm thường. Vậy thì chúng ta ở đây đấu thử một trận.
Cả Nhạn Nhạn lẫn Vân Linh đều không khỏi ngạc nhiên tròn mắt nhìn.
Ai chẳng biết lão Hoạt trúc nổi tiếng với biệt danh Thánh Thủ thần y. Chưa ai bảo lão là một cao thủ võ lâm cả. Vậy thì làm sao có chuyện Lạc Thiên ở với lão lại học được võ công cao cường. Cái chuyện này đúng là hoang đường mà.
Lại nữa. Giữa Lạc Thiên và Lạc Vạn vốn chưa hề xích mích đến mức phải động đao, động kiếm. Qủa thật hành động của Lạc Vạn lúc này là kỳ quái vô cùng.
Trong khi đó, về phía mỹ nhân Nhạn Nhạn cũng thập phần bối rối khó tả. Nàng vốn muốn đưa anh em họ ra đây để Lạc Vạn giáo huấn gã em thay nàng. Ai ngờ nàng chưa kịp thực thi ý định thì bây giờ gã Lạc Vạn kia đã thực hiện rồi.
Mà bản thân trong lòng nàng lại cảm thấy kỳ quái vô tả. Thật sự lại không muốn có chuyện tranh đấu này. Không muốn Lạc Thiên bị gã anh trai làm nhục. Không muốn gã phải chịu xác thân đau đớn, máu me chảy ra làm chi.
Còn Vân Linh thì cũng thập phần lúng túng. Không phải vì chàng sợ không đánh lại gã trai hợm hĩnh kia. Thế nhưng chàng có nên thể hiện bản lĩnh hạ gục gã không. Hay chàng phải chịu để gã làm nhục. Thật sự không biết nên làm thế nào ?
Phần về Lạc Vạn thấy mình rút kiếm ra rồi mà gã em trai vẫn cứ thừ ra đứng đó thì càng nổi giận, cho rằng gã khinh khi mình. Thế rồi hắn bất chấp Lạc Thiên có đồng ý đánh hay không liền tức thời xông đến, kiếm quang chém tới một chiêu hung dữ.
Vân Linh ở vào tình thế không thể đừng được vội vàng di động thân ra xa. May mà chàng ở trong Âm Thiên Cốc đọc được rất nhiều sách võ công, do đó ở vào tình thế hiện tại tuy không dám sử dụng công phu tuyệt học của mình, nhưng nếu phải đối phó với gã Lạc Vạn trong vòng 20 chiêu vẫn không thể bại.
Hai người một lam một trắng (đây là nói về màu áo của 2 người. Màu lam là áo của Lạc Vạn, còn màu trắng là áo của Vân Linh) cuốn lấy nhau, chiêu thức biến hóa, tình thế càng lúc càng gay cấn.
Nhạn Nhạn cô nương thì đứng một bên tròn mắt nhìn vào trận đấu. Không tưởng võ công của Lạc Thiên lại cao cường đến vậy.
Tại sao thiếu nữ này lại nghĩ thế ?
Thực sự rất dễ hiểu. Lạc Vạn là tứ sư huynh của Lạc Thiên. Lại đang nắm giữ chức vụ Phó đường chủ Nội cung đường. Võ công hẳn nhiên cao tuyệt.
Trong khi đó Lạc Thiên, bối phận thấp hơn. Võ công lại không được chuyên luyện. Chỗ này ý nói là võ công của gã toàn là thứ võ công vay mượn. Thực tế, chiêu thức không ra đường lối nào cả. Đây là do Vân Linh tùy tiện sử dụng võ công trong các sách võ mà chàng đọc được. Dùng chiêu chiết chiêu. Do đó, người có võ công cao như Nhạn Nhạn nhìn vào nhận thấy rất dễ.
Còn một điều nữa là Lạc Vạn tay lại cầm kiếm, còn Lạc Thiên lại để tay không. Vậy mà hai người đánh nhau đã được 20 chiêu qua đi mà Lạc Thiên vẫn chưa có dấu hiệu bại.
Hai người đánh nhau càng lúc càng hăng. Lạc Vạn bởi lúc đầu khinh thường gã em, chỉ sử dụng những thế võ bình thường. Nhưng bây giờ sau hơn 20 chiêu qua đi mà gã vẫn chưa chiếm được ưu thế thì bắt đầu dùng đến các chiêu tuyệt học, hiểm độc kinh người.
Vân Linh trong lòng lại càng lo lắng. Võ công chàng cao tuyệt tức nhiên không phải sợ bại. Có điều lúc này gã trai kia lại dùng đến những chiêu thức quỷ dị, áp lực tự nhiên cực lớn. Nếu mà chàng vẫn nhân nhượng không xuất tuyệt học thì tình trạng thảm bại không thể tránh khỏi. Thế mới biết, các đứa con của Lạc Thiên Đạo lợi hại như thế nào. E rằng trong giang hồ không dễ có người chống nổi.
Thiếu nữ Nhạn Nhạn thấy Lạc Vạn khởi động võ công tuyệt học thì kinh hãi trong lòng. Hai tay nắm chặt. Mấy lần muốn kêu lên ngăn cản cuộc đấu mà không sao mở miệng được.
Thật sự là nàng trong lòng yêu, hận bất quyết. Không có được quyết định sau cùng.
Vừa hay sao. Đang lúc hai người Vạn Lạc và Vân Linh quấn lấy nhau trong một chiêu tối hậu thì ở đằng xa bỗng có tiếng thét lớn:
– Dừng tay ! Không được vọng động !
Thế rồi ngay sau đó, một thân ảnh hoàng y đáp xuống cục trường.