Vô Hình Thần Công

Chương 140



Vân Linh được mang về nơi ở của đội 10 cách đại sảnh đường tụ họp lúc nãy khá xa. Chàng nhanh mắt đảo quanh địa thế nơi này thì thấy có mấy ngôi nhà to nhỏ khác nhau được dựng lên giữa một rừng hoa dị thảo. Những thứ hoa đó Vân Linh vừa nhìn đã thấy hoảng kinh vì đó chính là loại mê hồn hương mà chàng từng đã nếm trải.

Đến lúc này Vân Linh dù có nội lực cao bao nhiêu nữa thì cũng không cách gì thoát được mùi hương mê hồn dầy đặc bao quanh khu vực này, huống hồ hiện giờ chàng đã bị thất tán công lực do hít phải hương mê lần trước, do vậy chàng chỉ tỉnh táo được một lúc rồi thì nhanh chóng trở nên mê man không còn biết gì nữa.

Ở đội 10, việc phòng vệ có khác hơn so với những đội kia. Bọn nữ nhân này vì thể lực không được khỏe nên đã tìm cách trồng xung quanh nơi ở những đám hoa mê hồn hương để phòng vệ. Những hương mê này dù là cao thủ tuyệt đỉnh hay ác thú hung bạo cũng không thể nào chịu nổi thứ hương liệu tiêu hồn này nếu không được ăn những trái Thanh dị thảo mọc ở đây.

Và dĩ nhiên, những thiếu nữ sống trong khu vực này cũng phải ăn thật nhiều Thanh dị thảo để trừ hương mê. Tuy nhiên, như đã nói từ trước, thứ Thanh dị thảo này rất khích thích dục tính nữ nhân. Do đó nên đám thiếu nữ kia mới mong muốn xơi tái Vân Linh ngay tắp tự là vậy.

Bọn nữ nhân mang Vân Linh đem bỏ lên một cái giường gỗ trong căn nhà lớn nhất rồi mới quay sang chuẩn bị các vật liệu và vũ khí để xuất hành trong đêm.

Trong căn nhà bên cạnh, đội trưởng đội 10, Thanh Thu Cung đang ngồi nghe mấy nữ nhân đi về kể lại mọi sự. Nàng lúc này tuy thể trạng không được tốt lắm nhưng khi nghe đám nữ nhân kia nói lại đã mang sản phẩm về tới thì cũng không kiềm được chống gậy đi sang phòng bên cạnh để nhìn xem nam tử hán của đội mình được hưởng hình dáng như thế nào.

Nàng đến nơi thì thấy Vân Linh đã bị hương mê làm cho ngất xỉu đang nằm thẳng cẳng trên giường thì lắc đầu nói:

– Tệ quá. Nam nhân này cũng xấu thật.

Nàng nói xong liền bước tới ngồi xuống giường rồi đưa tay vuốt nhẹ má Vân Linh rồi khẽ nói:

– Ưm. Làn da trắng trẻo hơn chúng ta. Xem ra người này cũng không phải là kẻ đi biển chuyên nghiệp.

Mấy thiếu nữ còn lại bu quanh giường người sờ tay, kẻ sờ chân, có người tháo giầy ra khỏi chân Vân Linh rồi chợt kêu lớn:

– Ôi ! Hôi quá. Chân của y sao mà nặng mùi tệ.



Thiếu nữ khác cười khúc khích nói:

– Nặng mùi gì. Cái mùi đó ta ngửi lại thấy hay hay làm sao. Ngươi mau đưa ta chiếc giầy đó coi.

Nàng nọ nói xong liền giằng lại một chiếc giày của Vân Linh đang ở trên tay nàng kia rồi đưa lên mùi hít hà mấy cái ra vẻ thích thú.

Các thiếu nữ khác bật cười nói lớn:

– Kỳ muội đúng là mũi có vấn đề rồi. Ai lại đi ngửi cái mùi kinh khủng đó chớ.

Nói ra thì Vân Linh cũng lười thay giày và rửa chân thật. Chàng ở trên thuyền mấy ngày liền thiếu nước nên việc tắm giặt và rửa chân cũng có phần sao nhãng.

Ấy thế nhưng bọn thiếu nữ ở đây thiếu thốn đàn ông đã lâu nên ngửi mùi trên cơ thể chàng lại sinh ra cảm giác mẫn cảm của một con cái nhận ra con đực.

Bọn họ cứ ở lỳ xung quanh giường sờ nắn ve vuốt khắp người chàng một lúc lâu mà da mặt cứ nóng dần lên. Đến khi Cúc Hương ra lệnh xuất hành mấy lần liền mấy nàng thiếu nữ đó mới chịu cùng nhau bỏ đi.

Đội trưởng Thanh Thu Cung vì bệnh còn chưa khỏi nên được ở lại nhà. Nàng ngồi trên giường đưa mắt liếc xéo, xem chừng mấy người kia vừa đi khuất là bắt đầu tý táy cởi bỏ y phục trên mình Vân Linh ngay.

Lúc này Vân Linh thực tế đã mê man không còn biết gì nữa. Mùi hương đậm đặc lan toả trong không khí khiến chàng không thể nín thở quá lâu đành phải hít vào. Thế rồi từ đó chàng mê đi không còn nhận ra chuyện gì đang xảy tới cho bản thân.

Thanh Thu Cung khuôn mặt đỏ lự như trái đào, hai mắt trợn tròn nhìn nhắm toàn thể hình dáng nam nhân không một tý y phục trước mặt.



Trong lòng nữ nhân hồi hộp khôn tả, trái tim đập nghe thình thịch liên hồi.

Thanh Thu Cung năm nay tuổi chỉ vừa 26, dung nhan cũng khá, đặc biệt là đôi môi của nàng khuyến rủ cực kỳ, nó luôn đỏ hồng và ướt át như sương đêm buổi sáng.

Thanh Thu Cung lúc mới lên đảo chỉ khoảng 17, nàng sống trên đảo cho đến bây giờ mà vẫn chưa từng có cơ hội tận hưởng hương vị trái cấm. Có chăng cũng chỉ là xem trộm người khác động thủ chứ bản thân thì không biết thứ cảm giác luyến ái đó như thế nào.

Không ngờ, nàng chờ đợi bao ngày thì bất ngờ đêm nay lại có cơ hội đạt được. Thế nên nàng không tài nào chịu đựng nỗi sự chờ đợi được hưởng hương vị trái cấm thêm nữa. Thanh Thu Cung đã tự mình thụ hưởng trước thứ tuyệt phẩm kia.

Nàng bắt đầu từ từ lột bỏ thứ đồ che đậy nơi thần bí của mình, hai tay nhẹ nhàng vươn ra ôm lấy thân hình nam nhân, trong khi đó cả người nàng nhanh chóng đổ xuống đè lên người ta.

Vân Linh hiện giờ vẫn trong cơn mê không biết gì cả. Thân thể chàng bị Thanh Thu Cung luyến ái sờ mó vào hôn hít một cách say mê hết mức.

Nàng nọ cảm giác máu nóng sục sôi, hơi thở mỗi lúc một khó khăn, trong khi làn da rám nắng của nàng cũng từ từ đỏ lên thấy rõ.

Đôi mắt Thanh Thu Cung như có lửa đỏ, môi khô cháy một cảm giác khó tả, thân hình liên tục uốn éo, kích thích toàn thân nam nhân đang nằm mê man bên dưới. Cảm giác hiện giờ của nàng như lửa thiêu trong cơ thể, toàn thân nóng rực vô cùng, hai trái đào tiên phía trước dãn nở trở nên cứng ngắt, phần dưới thân thì bứt rức, ngứa ngáy cảm giác như có thứ gì đang từ từ chảy ra, toàn thân thiếu điều run rẩy.

Và rồi trên chiếc giường gỗ chỉ còn lại âm thanh rên rỉ trong đau đớn và khoái sướng của Thanh Thu Cung. Nàng nọ sau cùng đã không thể kìm nén để cho thứ đồ đặc dị đó của nam nhân, hoà nhập vào trong thâm sâu bí động của nàng.

Nước mắt nữ nhân tuôn rơi kèm theo sự đau đớn đầu đời khi thần bí động của nàng lần đầu tiên đón nhận cái thứ đó của hắn. Nhưng cơ thể nàng vẫn không ngừng lại, tiếp tục khám phá tuyệt cùng mùi vị Vu sơn cực lạc lẫn đau khổ trong lần đầu tiên phá thân, cuối cùng là như thế nào ? Có giống như những gì nàng đã tưởng tượng ra khi nhìn ngó bọn nữ nhân Trường Thanh Đảo vùi mình trong sướng khoái với nam nhân hay không ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv