Vô Hình Thần Công

Chương 136



Chiều hôm đó, mọi người tụ tập lại nghe lão Tân Lập tuyên bố. Theo lời nói của lão thì Trường Thanh Đảo vốn gồm hai đảo lớn nhỏ nằm ngăn cách nhau bởi một đầy lầy. Vừa rồi mọi người đã tiến vào đảo nhỏ từ hướng Bắc và gặp nguy hiểm bởi quái thú, bây giờ mọi người sẽ chuyển hướng đi vào đảo lớn từ phía Nam, thử xem mấy người thất tung có ở trên đảo này không.

Toàn bộ môn nhân Hồng Ma Viện ngồi tham dự lúc này nghe lời lão Tân Lập nói mà không hứng thú gì cả. Vừa rồi họ mới thoát khỏi tai nạn nên tâm trạng còn hoang man, chưa muốn tiến nhập Trường Thanh Đảo chút nào.

Tuy nhiên theo ý của Đường chủ Thất Toả Chân thì việc này tất nhiên phải làm. Dù sao mọi người đến Trường Thanh Đảo là để tìm hiểu nguyên nhân thất lạc của Lạc Phá Thiên và mấy người kia, nhân tiện tìm cách cứu cho họ về lại bổn mổn. Do đó không thể vì thấy nguy hiểm mà lùi bước.

Thế rồi theo lệnh của Thất Toả Chân, con thuyền chở đám khách giang hồ lại quay mũi đi vòng qua đảo nhỏ, tiến về phía đảo lớn ở phía Nam.

Chiều ngày kế tiếp, thuyền chở mọi người đã tiến vào gần bờ biển Nam Trường Thanh Đảo.

Bờ biển Nam Trường Thanh Đảo địa thế thuận lợi vô cùng cho việc tiếp cận.

Xung quanh đảo không hề có đá ngầm, lại thông thoáng nhìn rất thích mắt.

Trên bờ biển sạch sẽ, cát vàng trải mịn cùng với một ít đá tảng lớn nhỏ nằm rải rác tạo nên nét nên thơ say lòng người.

Mấy người trên thuyền từ từ cặp bến có thể nhận thấy cây xanh mọc cao rậm rì, gió thổi vi vu tạo nên âm thanh sào sạt, sào sạt. Trên đảo thậm trí còn nhìn thấy khỉ đang đùa giỡn, leo trèo trên những tán cây mà cấu chí lẫn nhau.

Vân Linh chỉ tay lên đảo nói với Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng:

– Muội xem. Cảnh vật trên đảo này cũng đẹp đó chứ.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng gật đầu:

– Muội chỉ mong trên đảo không có quái thú gì cả. Như vậy sẽ an toàn hơn.

Vân Linh cười khì, chọc ghẹo:

– Làm gì mà muội trở nên nhút nhát vậy ? Dù gì muội cũng là Tiểu ma tiên cơ mà, kiểu gì mà không có cách thoát nạn chứ.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng tức mình đập vào vai Vân Linh miệng nói:

– Huynh chỉ giỏi nói sàm. Người ta vừa rồi bị bọn quái thú làm cho một trận chết khiếp, còn chưa hoàn hồn được đây.

Nàng nói xong liền ngẩn đầu nhìn ra phía xa xa, thì thấy thấp thoáng nơi đó hình như có khói bếp bốc lên thì rất ngạc nhiên nói lớn:

– Ủa ! Ở đây cũng có người sống sao mà có khói lửa bốc lên thế kia.



Mọi người nghe Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nói đều không khỏi nhìn ra xa. Qủa nhiên khói bốc lên đúng là sự thực. Ai nấy nhìn thấy đều không khỏi hoang mang, không hiểu khói này rốt cuộc là từ nguyên nhân gì ?

Đường chủ Thất Toả Chân ra hiệu cho thuyền cặp bờ, rồi nhanh nhẹn nhảy xuống trước. Lần này vì địa thế bờ biển thuận lợi nên chiếc thuyền của Tân Lập đã tiến lại gần sát bờ.

Mọi người theo nhau nhảy xuống mặt cát nơi bờ biển, rồi lục tục đi theo Đường chủ Thất Tỏa Chân vào bờ.

Đoàn người vừa đi vừa cảnh giác xung quanh, nếu ai thấy chút động tĩnh thì sẽ lập tức la lên cho người khác biết.

Mục tiêu lúc này của mọi người chính là chỗ khói tỏa ra khi nãy. Bây giờ cột khói đó đã mờ đi nhưng vẫn còn để lại những lằn chỉ nhỏ bay bỗng lên trời.

Vân Linh đi sau lưng Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, âm thầm vận dụng Vô hình tâm pháp lên để dò xét xung quanh. Cảm nhận của chàng là nơi này có người, nhưng hiện thời chưa thấy họ xuất hiện thôi.

Đột nhiên ngay khi ấy, đoàn người thấy trước mặt một rừng những cây hoa kỳ dị, mùi thơm dìu dịu. Rừng cây này lúc trước bị cây lớn phía ngoài bờ đảo che phủ nên không thấy được. Bây giờ mọi người đi xuyên qua đám cây lớn tiến vào gần trung tâm đảo mới nhìn thấy bọn chúng.

Đám hoa thơm này cây nào cây nấy cao chừng 1 xích, cành lá màu tía mà bông hoa thì màu đỏ nhìn rất ấn tượng.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nhìn thấy cây hoa đẹp liền không kiềm được trên đường đi hái một ít mang theo. Không ngờ, khi mọi người đi qua khu rừng hoa chỉ dài chừng 1 dặm thì lần lượt hoa mắt, chóng mặt rồi lăn ra đất.

Người bị ngã đầu tiên chính là Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, kế bên là các cao thủ đi gần với nàng. Những người khác còn đang kinh ngạc, hoang man thì phía trước bỗng vang lên những âm thanh cheng cheng liên tục. Rồi ngay lúc đó xuất hiện một đám nữ nhân y trang mát mẻ, lộ thể toàn bộ phần thượng đẳng, hạ thể chỉ được che đậy sơ sài phần bí hiểm nhất, tay cầm đủ loại vũ khí xông tới đánh.

Đám khách nhân giang hồ có người chưa kịp rút vũ khí ra cầm tay thì đã bị choáng váng đầu óc ngã lăn ra. Một số người khác như Đường chủ Thất Toả Chân, Lãnh kiếm khách Độc Cô Tinh và phó đường chủ Chấn Ngọc Đường Du Thiên Mao Tô Tán thì còn đứng vững đã bạt vũ khí lên chống đỡ.

Vân Linh lần này đi sau lưng Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng lại là người gánh chịu hậu quả nhiều nhất. Cái đám hoa mà Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng hái được đem theo lại là một loại mê dược kỳ lạ. Khi nàng hái đám hoa đó cầm trên tay thì mùi hương của nó xộc vào mũi nàng nhiều nhất, kế đến là những kẻ đi bên cạnh nàng, và một số theo gió bay ngược vào mũi Vân Linh đang đi đằng sau.

Thế nên lúc này khi có chiến sự xảy ra thì chàng nọ cũng bị hương mê của đám hoa kia làm cho ngã ra nằm yên trên đất.

Tuy nhiên Vân Linh võ công cao tuyệt nên thứ mê hương nọ cũng không thể làm chàng bị bất tỉnh như người bình thường. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chàng cố gắng tìm cách vận dụng thần công lên để giải toả đám mê hương kia.

Thế nhưng mọi chuyện xảy ra bất ngờ đến mức không ai kịp tìm hiểu cả. Mấy cao thủ võ công cao siêu trong Hồng Ma Viện lần lượt bị gục ngã. Bọn họ vừa bị ngã do mê hương, vừa bị ngã do võ công kỳ quái của đám nữ nhân kỳ lạ này.

Nữ nhân trẻ tuổi có đôi mắt bồ câu đen nháy dường như là thủ lĩnh của đám nữ nhân tập kích này liền ra lệnh cho thủ hạ trói gô mấy người bị ngã lại, rồi lần lượt khiêng họ về.

Vân Linh hiện giờ không đủ thời gian giải trừ mê dược của đám hoa tồn tại trong người nên cũng bị bọn nữ nhân kia bắt được. Chàng nằm trên lưng một nữ nhân mà trong lòng không khỏi kỳ quái.

Vừa rồi, Vân Linh thấy mấy người bị bắt ai nấy đều mê mệt, không ai tỉnh táo cả nên cũng giả vờ nhắm mắt nằm im, để kệ cho bọn nữ nhân lôi đi.



Hiện giờ chàng nằm trên lưng một ả nữ nhân, cảm thấy da thịt nàng nọ mát rượi, mà mùi thơm trên thân thể nàng lại khích thích chàng vô cùng.

Thiếu nữ kia không biết Vân Linh chỉ là kẻ giả mê, nàng mở miệng càu nhàu nho nhỏ:

– Thanh Thanh tam vương nữ thật là không công bình. A Tú, A Lan và mấy người kia được gần gũi người đẹp, chỉ có ta là xúi quẩy phải mang vác cái tên mặt như quỷ sứ này.

Nàng nói vậy bởi vì trong đoàn người Hồng Ma Viện ra đi chuyến này, Vân Linh trong vai gã Lạc Thiên là người xấu xí hơn cả.

Cô nương đi cạnh thiếu nữ nọ nghe thấy liền nói:

– Cúc Hương tỷ không thích gã đó thì nhường lại cho muội đi. Tỷ hãy cõng vị cô nương xinh đẹp này nè.

Vân Linh nằm im nghe hai người nói chuyện với nhau thì biết rằng người đang được cõng theo chính là Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, vì trong đoàn người ra đi lần này chỉ có nàng là thiếu nữ thôi, người còn lại là Thất Toả Chân thì đã lớn tuổi rồi, không thể là “vị cô nương” như lời cô gái kia nói.

Thiếu nữ Cúc Hương đang cõng Vân Linh trên vai nghe vậy liền xì một tiếng nói:

– Hì ! Song Song ngươi lần trước được hưởng dụng vô cùng trên người gã nam tử anh tuấn rồi. Giờ ngươi lại còn định giành cái món hàng xấu xí này của ta sao. Không dễ đâu nhé.

Cô nương tên Song Song cười khì mơn trớn:

– Lần trước muội cũng định chia phần cho tỷ, nhưng mà gã trai đó nhìn thì khỏe mạnh mà công phu trên giường lại tệ cực kỳ. Muội mới ở với gã mấy hôm mà gã đã sụi lơ mất rồi.

Cúc Hương cười:

– Cái đó không phải là lỗi của gã. Lần đó nghe nói gã đã được Tam vị đại vương chiếu cố suốt 7 ngày liền, sau đó thấy gã hết sức Tam vị đại vương mới đẩy lại cho muội, như thế thì gã khỏe thế nào được.

Song Song than khẽ:

– Thảo nào mà muội hì hục với gã cả ngày trời, mà chỉ cảm thấy trong người khó chịu thêm, muội thì chịu không nổi rồi mà gã thì vẫn không có chuyển biến chi hết, thật tệ quá.

Cúc Hương thì thầm:

– Song muội này. Tên nam nhân trên lưng tỷ hình dung xấu xí, chắc là Tam vị đại vương sẽ không ngó ngàng đến, có khi tỷ muội chúng ta lại được một phen khoái lạc đây. Chỉ cần Tam vị đại tỷ chưa dùng qua, hàng như vậy cũng có thể gọi là cực phẩm.

Hai thiếu nữ nọ không biết có người nghe trộm nên vừa bàn tán vừa cười khì có vẻ rất khoái chí.

Còn Vân Linh sau khi nghe bọn họ nói xong thì hết sức ngạc nhiên. Chàng không ngờ bọn nữ nhân ở trên đảo này lại điếm đàng đến thế. Thật không sao hiểu được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv