Hồng Ma Viện hiện giờ so với trước đây khi Vân Linh ra đi cũng không khác gì nhau lắm. Trước cổng lớn vẫn là 12 vị võ lâm thanh niên cao thủ cầm gươm sáng quắc đứng gác, ở lối vào môn là hai con sư tử đá ngồi chầu chực, quang cảnh uy nghi với nhà cửa san sát được xây dựng bên trong.
Bên cạnh lối đi lại có thêm một số chậu hoa được đặt ở đó để tăng thêm phần đẹp mắt, lại thấy xuất hiện trên sảnh đường nhỏ là 4 cao thủ đứng túc trực, phía bên ngoài sân khi đoàn người Thích Hàn Tùng bước vào đã thấy không ít người đứng chào đón.
Vân Linh lần thứ hai quay lại Hồng Ma Viện cảm giác khá thoải mái. Hiện giờ chàng đã thâm nhập rất tốt vào vai gã Lạc Thiên. Mọi việc ở Hồng Ma Viện chàng đã có nhiều thời giờ quan sát, tìm hiểu nên không quá lo lắng như lần trước mới đặt chân đến nơi này.
Ở đại sảnh người đầu tiên nhìn thấy Vân Linh liền chạy ngay lại chính là Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng ba ngày trước được tin do bọn môn nhân bên ngoài Hồng Ma Viện báo về là Lạc Thiên đã được Thích Hàn Tùng đại hộ pháp tìm được. Hiện giờ mọi người đang trên đường về Hồng Ma Viện và sẽ về đến trong vòng 7 ngày tới. Nàng ngay khi nghe được tin đó thì hết sức mừng rỡ, mấy lần định xin phép phụ thân cho đi đón Lục ca nhưng lại sợ phụ thân nghiêm khắc nên đành cho qua. Hiện giờ nàng gặp được mặt gã anh trai Tiểu ma tinh kia thì trong lòng nhất thời cao hứng, phi thân đến trước mặt Vân Linh nói lớn:
– Lục ca ! Mừng ca ca đã trở về. Mau chịu trước muội một quyền nào ?
Vân Linh đứng ở trong đám người vừa vào, thấy Lạc Băng Băng vừa nói vừa xông thẳng tới đánh chàng thì không khỏi tức cười nói lớn:
– Hi hi … tiểu muội dám đánh Lục ca của mình ư ? Có Thích bá phụ và mọi người ở đây làm chứng, rõ ràng Lạc Thiên ta bị tiểu muội bắt nạt nè.
Chàng nói xong, liền đứng yên ở đó, mặc cho quả đấm của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đang dứ tới đánh thẳng vào ngực mình.
Vân Linh làm vậy quả là cao minh. Ai chẳng biết Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng có môn công phu U hồn khinh pháp cực kỳ lợi hại về sự nhanh nhẹn. Ngay cả lão già Thông Thiên Ma võ công cao cường là thế mà còn phải bị nàng chọc tức đến phát khùng lên huống chi là Vân Linh hiện nay đang trong vai trò gã Lạc Thiên thì làm sao đối phó cho nổi.
Hơn nữa Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng tính tình nghịch ngợm và hiếu thắng, nếu chàng mà né được quả đấm của nàng đi nữa thì nhất định nàng sẽ không chịu để yên mà không đấm thêm vài quyền nữa. Khi đó mới thực sự là nhức đầu đây.
Nhưng hiện tại, Tiểu ma Tiên Lạc Băng Băng thấy Vân Linh không trả đòn cũng chẳng né tránh gì cả thì hết hứng, mặt mày phụng phịu thu tay về nói:
– Lục ca chẳng chịu chơi với muội. Ít ra Lục ca cũng nên né tránh một chút, như vậy còn để cho muội có tý thể hiện. Đằng này Lục ca lại coi thường người ta, đến né tránh hay phản ứng cũng chẳng thèm nữa. Chán thật.
Nàng nói xong thoắt cái đã nhảy vào đại đường, nắm tay một phu nhân mặt mày xinh đẹp đang đi cùng với phụ thân dẫn đầu đoàn người bước ra.
Phụ nhận này chính là mẫu thân của Lạc Thiên, lần này Lục phu nhân tin đứa con yêu đã về tới nên mới cùng phu quân là Lạc Thiên Đạo ra đón mừng.
Mấy tháng trước khi bà nghe nói con của sư tỷ là Hàn Thiên Ma Nữ Lạc Hoàn bị rơi xuống vực tuyệt tình chết mất xác còn con mình là Lạc Thiên thì cũng không thấy bóng dáng ở đâu thì rất lo âu, trong lòng chỉ khóc thầm những lúc vắng người.
May mà chỉ qua chưa đầy mấy tháng thì tin tức từ chỗ Thích Hàn Tùng báo về là lão đã gặp Lạc Thiên ở trong buổi tiệc tại Đào Hoa Cung. Có thể nói trong lòng Lục phu nhân lúc đó rất lấy làm vui sướng. Bà đã bao đêm trằn trọc khó ngủ vì nhớ con nhưng sau khi nghe tin vừa rồi thì mới bắt đầu có thể an giấc. Có lẽ đó cũng là tình cảm thông thường của các bậc phụ, mẫu sinh thành luôn mong muốn con được mạnh giỏi.
Lạc Thiên Đạo hôm nay dẫn đầu đoàn người, mình mặc áo hoàng bào màu xanh, đai lưng màu đỏ, thân hình lực lưỡng nhưng rất rắn chắc, khỏe mạnh. Lão tiến lên phía trước lên tiếng chào mọi người trong khi phu nhân lão, Lục phu nhân đang mở miệng tươi cười nói chuyện cùng Vân Linh và mấy nữ tử trẻ tuổi.
Kết thúc phần chào hỏi bình thường mọi người quay trở vào đại sảnh bàn chuyện. Lạc Thiên Đạo sau khi hay tin thảm biến xảy ra ở Đào Hoa Cung thì khẽ nhíu mày nói:
– Thật không ngờ Bát bộ thần xà Cửu Thiên Cương sau bao nhiêu năm vắng bóng, thì bây giờ lại xuất hiện ở Đào Hoa Cung. Qua chuyện vừa rồi chứng tỏ lão già đó đã có tham vọng từ lâu. Việc mọi người bị lạc vào trong trận và bị Ma tiêu của lão tấn công chứng tỏ là do bàn tay sắp xếp của lão. May mà đến phút cuối lại có chuyện kỳ diệu xảy ra, nếu không thì mọi người hẳn đã nguy rồi.
Đường chủ Hoả Long Đường Thất Toả Chân mỉm cười nói:
– Cũng may trong đoàn chúng ta có Nhạn nhi. Chính nhờ vào trí tuệ của Nhạn nhi mà đoàn người Hồng Ma Viện chúng ta không bị nguy hiểm. Cô bé này xứng đáng được thưởng công lắm.
Thích Nhạn Nhạn đứng ở phía sau lưng cha nghe Thất Tỏa Chân cô cô khen ngợi mình và còn đưa ra ý kiến đề nghị môn chủ thưởng công cho mình thì khoái trí mặt mày đỏ bừng lên.
Nàng liếc nhanh sang phía Vân Linh đang đứng nói chuyện với Lục phu nhân xem chàng có để ý đến chuyện này không thì thấy chàng ta dửng dưng không quan tâm gì hết thì mất hứng hừ nhẹ một tiếng thầm rủa: Đồ chết dịch … chẳng coi trọng người ta gì cả …
Thích Hàn Tùng nghe Thất Tỏa Chân khen ngợi con gái thì khoái trí cười khà khà, đoạn nói:
– Con gái lão phu vẫn chỉ là trẻ con. Nếu ở trong trận không được Chân đường chủ hỗ trợ thì có khi bị bẫy độc của bọn người Đào Hoa Cung ám hại rồi. Lần này công lớn phải là của Đường chủ Hỏa Long đường mới đúng.
Thất Tỏa Chân vội nói:
– Tiểu muội chỉ hỗ trợ Nhạn nhi giải phá bẫy rập thôi. Còn việc phá trận đưa mọi người ra khỏi chỗ nguy hiểm chính là công lao của nó. Muội không muốn tranh công đâu.
Thích Hàn Tùng xua tay nói:
– Không thể được. Cái gì cũng phải có cân lượng trước sau. Việc này lão phu nhất định không thể để công lao lớn đó cho tiểu nữ của mình được.
Hai người đôi co, đùn đẩy cho nhau mãi đến khi lão môn chủ Lạc Thiên Đạo lên tiếng can ngăn thì mới ngừng hẳn. Lạc Thiên Đạo nói:
– Mọi người đi lần này ai ai cũng đều lập được công trạng cả. Lão phu sẽ tùy vào cống hiến của mỗi người trong chuyến công cán này mà luận công ban thưởng. Những chuyện như vậy hôm nay khoan hãy bàn đến. Bây giờ mọi người mới về, còn mệt mỏi, nên tốt nhất nên nghỉ ngơi trước đã rồi mai sẽ định liệu.
Vân Linh được đưa về căn phòng gần chỗ ở của mẫu thân. Căn phòng này cũng chính là căn phòng lần trước chàng đã cư ngụ. Nhìn chung mọi vật đều không thay đổi lắm so với lúc trước.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng theo Vân Linh vào tận trong phòng, buộc chàng phải kể cho nàng nghe tất cả những chuyện đã qua từ lúc chàng đuổi theo tam tỷ Hàn Thiên Ma Nữ Lạc Hoàn và bị thất lạc khỏi mọi người.
Vân Linh trong lòng vốn đã dự tính trước việc thế nào cũng có người hỏi chàng những chuyện như vậy. Nhưng chàng không ngờ người đầu tiên hỏi đến chuyện của chàng lại chính là Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng. Chàng ngồi nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tỏ rõ sự háo hức và tò mò chuẩn bị nghe chàng kể chuyện thì không khỏi cười phì nói:
– Chuyện của Lục huynh có gì mà hay. Huynh bị người ta đánh trúng thương chạy trối chết. Sau đó lạc đường đi mất mấy ngày trời mà không sao tìm được chỗ mọi người bị tập kích. Huynh về sau chán nản quá liền đi vào thị tứ kiếm thức ăn và dò hỏi tin tức. Rồi biết được việc Đào Hoa Cung mở thịnh yến, liền đi theo bọn người giang hồ. Cuối cùng là gặp lão bá Thích Hàn Tùng cùng mọi người ở đó. Mọi chuyện chỉ có thế thôi.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nghe xong kêu lên nói:
– Huynh thật là ngu ngốc. Lúc đó sao huynh không chịu chạy trở lại báo cho mọi người là tam tỷ đã lâm nạn. Huynh làm cho bọn muội mong ngóng mãi, không dám dời đi nên mới bị bọn người Hắc thanh phái vây công suýt chết. Cũng may, Thích lão bá đã dẫn người tới kịp, đánh tan bọn ác tặc đó, không thì hôm nay làm gì còn muội ngồi ở đây.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nói xong khuôn mặt chợt buồn nói:
– Lần đó Thành thành tứ tú đều bị địch giết hại. Tam tỷ thì tan thân dưới Vực, huynh lại thất tung. Muội thật sự đã đau khổ rất nhiều.
Nàng nói rồi đôi mắt hoen đỏ. Mỗi khi nhớ lại chuyện cũ thì tâm tính người thiếu nữ không khỏi đau thương, nhất là hình ảnh tam tỷ xinh đẹp, lạnh lùng, cứ như vẫn còn sống hiện lên trước mắt nàng.
Vân Linh thấy vậy vội tìm lời an ủi Lạc Băng Băng. Chàng nói mãi mới khiến cho Tiểu ma tiên nín khóc. Cô nàng sau khi được vỗ về an ủi mới chịu rời khỏi phòng. Trước khi đi, tiểu ma tiên Lạc Băng Băng lại một phen làm cho Vân Linh chấn động khi nàng nọ đột ngột ôm lấy chàng mà nói nhỏ:
– Lục huynh. Muội mừng huynh đã trở về.
Vân Linh thấy nàng tình cảm như vậy thì cũng xúc động nói:
– Được rồi. Muội hãy bớt xúc động đi. Chúng ta vẫn là huynh muội tốt mà.