Leng keng!
Đánh chết một gã thổ phỉ nhận được 200 điểm kinh nghiệm!
Đạt được 2 điểm công đức!
Đạt được 1 điểm nhân quả!
Đánh chết bốn gã thổ phỉ Giang Trần nhận được 800 điểm kinh nghiệm, tương đương với khiêu chiến tám gã đệ tử bách cường, hiện tại Giang Trần đang có một vạn ba nghìn năm trăm điểm kinh nghiệm, công thêm tám trăm điểm này tổng cộng là có một vạn bốn nghìn ba trăm điểm.
Không thể không nói, phần thưởng khi giết chết địch thủ nhiều hơn quá nhiều so với phần thưởng khi tỷ võ.
Mà đây cũng chỉ là Hậu Thiên nhất trọng, nếu là nhị trong hay tam trọng có lẽ Giang Trần lấy được kinh nghiệm sẽ nhiều hơn.
Trên đường đi, Giang Trần nói cho hai người biết là kiếm pháp mình đã đạt đến cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh trung kỳ, mặc dù là che giấu một phần, nhưng điều đó cũng làm cho hai người cảm thấy yên tâm hơn.
Lô Hỏa Thuần Thanh trung kỳ, hơn nữa còn là Hậu Thiên nhất trọng tùy lúc có thể bước vào Hậu Thiên nhị trọng, nếu gặp phải Hậu Thiên tứ trọng ít ra vẫn có năng lực chống lại.
Khi đến bên ngoài Bạch Dương Thôn, mùi máu tươi nồng đậm truyền đến, những tiếng hét chói tai, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng kêu cứu mạng từng trận vang lên.
Cạnh tâm bia đá trước của thôn, một ông lão ngã gục xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ, cầu xin đối phương tha mạng, trong ngực vẫn còn ôm một đứa trẻ đang nằm trong tã, phát ra tiếng khóc chói tai.
Đối phương là một tên thổ phỉ tầm ba mươi tuổi, trong tay cầm một thanh đại đao, khuôn mặt dữ tợn.
Thổ phỉ tiêu diệt các thôn xóm, một là đệ phát tiết, hai là thông cáo.
Bọn họ bị Triều Đình cùng Võ Lâm tông môn đuổi giết quá lâu, toàn sống cuộc sống nay đây mai đó, cho nên nội tâm tràn đầy oán khí, vì thế mới chém giết để phát tiết.
Mà giết người càng nhiều, càng tạo được thêm danh tiếng, rồng có đường của rồng, chuột có đường của chuột. Đem chém giết làm vinh dự, như thế sẽ có nhiều người gia nhập, chuyện như thế đã sớm trở thành thói quen.
Mà nhưng năm gần đây thổ phỉ cùng lưu phỉ hoạt động mạnh như vậy, thật ra là có liên quan đến Triều Đình cùng Ma Giáo, chẳng qua liên quan thế nào Giang Trần cũng không biết, chỉ biết rằng những việc như này là dấu hiệu cho lần loạn thế sắp tới.
"Động thủ."
Giang Trần không chút do dự, cầm trong tay trường kiếm, nhờ thân pháp nhanh nhẹn mà chưa đến ba hơi thở đã đi tới trước của thôn.
Bá!
Xuất ra Tịch Tà Kiếm Pháp, một kiếm xuyên thủng ngực đối phương, máu tươi văng đầy trên mặt ông lão.
"Lão nhân gia, chúng ta là đệ tử phái Võ đang, lão nhân gia ngài mau đi về hướng Bắc, hướng đấy không có người, còn nơi này cứ giao cho chúng ta."
Giang Trần nhỏ giọng nói một câu, rồi lập tức dẫn đầu giết vào trong thôn.
Ông lão sững sờ một lúc, sau đó mặt tràn đầy nước mắt, vô cùng kích động nói:" Tới, tới, rốt cuộc cứu binh cũng đã tới, nếu mà có thể tới sớm hơn một nén nhang thì thậ tốt, con trai ta, thê tử ta, con dâu ta, các ngươi sẽ không phải chết!"
Ông lão gào khóc, sau đó ôm đưa trẻ nhanh chóng chạy đi.
Trong thôn đã một mảnh tán loạn, thi thể đầy đất, khắp các gian nhà vang lên tiếng hét của phụ nữa, tiếng nam nhân cầu cứu, còn có xen vào đó là tiếng cười đầy trụy lạc.
"Giết!"
Giang Trần hét lớn, lao lên như một đạo bạch quang, trường kiếm trong tay, nhìn thấy thổ phỉ là trực tiếp chém giết!
Leng keng!
Đánh chết một gã thổ phỉ, đạt được 200 điểm kinh nghiệm!
Đạt được 2 điểm công đức!
Đạt được 1 điểm nhân quả!
Giang Trần nổi giận, Trương Trữ cùng Từ Tử Lộ hai người tả hữu đi theo, những sơn phỉ này phần lớn đều là Hậu Thiên nhất trọng, thậm chí còn có người chưa đạt tới Hậu Thiên, rất ít khi nhìn thấy Hậu Thiên nhị trọng. Có một Đại Đương Gia là Hậu Thiên tứ trọng, như vậy nhiều nhất chỉ có một hoặc hai gã thuộc hạ là Hậu Thiên tam trọng. Ở thế giới này cũng chỉ có Giang Trần mới có thể nhờ Hệ Thống tăng lên cảnh giới, những người còn lại đều phải thôn khí thổ nạp, rèn luyện thân thể, từng bước phát triển, cũng chỉ có những môn phái lớn như Võ Đang mới có thể đào tạo được ra nhiều Hậu Thiên võ giả như vậy.
Một ít sơn phỉ, có thể đào tạo được ra bao nhiêu võ giả?
Cho nên kiếm thuật cơ sở Giang Trần đã đạt tới Liễu Nhiên Vu Hung, còn Tịch Tà Kiếm Pháp đạt đến Tiệm Nhập Giai Cảnh, hoàn toàn giống như một cỗ máy chém giết.
Cách đó không xa, mười mấy tên sơn phỉ đang bao vây một đám thôn dân phản kháng, cả bọn lăm lăm vũ khí trong tay gương mặt thì lạnh lùng còn đám thôn dân sắc mặt hoảng hốt, không ai dám xông lên.
Phốc!
Một nam tử lấy can đảm xông lên, nhất thời bị đại đao chặt đứt nửa đầu, ánh mắt mở to rồi nằm xuống, máu tươi bắn ra đầy đất.
"Ha ha ha ha!"
"Lại đến a! Lại đến tiếp a!"
"Một đám phế vật, vậy mà còn dám phản kháng?"
"Các huynh đệ đừng đùa nữa, nam thì giết, nữ lưu lại mang về sơn trại, muốn chơi thế nào thì chơi."
Lũ sơn phỉ lớn tiếng nói, còn đám thôn dân thì càng ngày càng run sợ, một ít nữ nhân thì ôm nhau khóc, thậm chí có người lấy ra cây kéo, nếu những thôn dân này không thể chống cự được, liền sẽ tự kết liễu mình!
"Chết hết cho ta."
Ngay lúc này, Giang Trần hét lớn, trong nháy mắt trường kiếm đánh tới, một tên sơn phỉ quay đầu lại nhìn, bị một kiếm này đâm thủng cổ họng, cả người run rẩy, máu tươi bắn ra ướt đẫm áo Giang Trần.
"Chết!"
Giang Trần rút kiếm ra, không chút do dự, nhờ kiếm pháp siêu quần, trực tiếp giết vào trong.
"Tên khốn khiếp nào dám giết người của chúng ta?"
"Đệ tử Võ Đang."
"Hắn là đệ tử Võ Đang."
"Cái gì, đệ tử Võ Đang tới."
Phái Võ Đang là đại tông môn, không phải một đám ô hợp như bọn họ có thể so sánh, nhưng rất nhanh có người lên tiếng nói.
"Không phải sợ, chúng ta lần này tấn công bất ngờ, tuyệt đối sẽ không phải là cường giả Võ Đang, người trước mắt nhìn trẻ tuổi như vậy chắc cũng không lợi hại lắm, các huynh đệ giết hắn, mỗi một đầu đệ tử Võ Đang, thưởng một trăm lượng bạch ngân."
Có người hét lớn, lấy lại khí thế, dưới sức hấp dẫn của phần thưởng lớn như thế, kiểu gì cũng chả có vài dũng phỉ, một số tên thổ phỉ gan lớn, trực tiếp rút đao đánh tới.
"Hừ! Một đám ô hợp." Giang Trần đứng đó, khuông mặt tràn đầy vẻ khinh miệt!
Xuất kiếm!
Một người ngã xuống!
Đâm kiếm!
Một người ngã xuống!
Giết!
Giết!
Giết!
Kiếm pháp Giang Trần hết sức quỷ dị, cho dù là cao thủ tới cũng không nhất định có thể nhìn thấu, đây chính là chỗ tinh túy của Tịch Tà Kiếm Pháp, nếu Giang Trần nắm giữ thêm tâm pháp, cắn răng tự cung, Tịch Tà Kiếm Pháp vừa xuất ra, một chiêu có thể đem toàn bộ mọi người giết chết!
Chẳng qua Giang Trần tất nhiên sẽ không tự cung! Mà cũng không thể nào có được tâm pháp! Bởi vì theo trò chơi dự tính, đây chính là Bug lớn, nếu Giang Trần lựa chọn con đường này. Trừ khi tu luyện bản đầy đủ của Cửu Dương Thần Công, cùng với Độc Cô Cửu Kiếm, không thì trên đời này không ai có thể đánh bại Giang Trần.
Đến lúc đó, Giang Trần là ma, thiên hạ tất cả sẽ là ma! Giang Trần là đạo, thiên hạ sẽ thịnh vượng!
Mười mấy sơn phỉ trước mặt Giang Trần, mỗi người đều không chịu nổi một kích, tuy đây là lần đầu tiên hắn chính thức giết người, tâm tình có thể nói là có chút khó chịu, sợ hãi, nhưng vì giận mà sát tâm nổi lên, Giang Trần rất nhanh lấy lại tinh thần, suy nghĩ của hắn bây giờ chính là phải giết chết những sơn phỉ này!
Thi thể một lần nữa lại chất thành đống, không tên sơn phỉ nào có thể chạy thoát, bởi vì những người bỏ chạy đã bị Trương Trữ cùng Từ Tử Lộ liên kết chém giết.
Giết xong những người này, Giang Trần nhìn những người dân vẫn còn chưa hoàn hồn, lập tức nói:" Mau rời khỏi nơi này, nhắm hướng Bắc mà đi, nơi đó sẽ có đệ tử Võ Đang tiếp ứng, không được chần chừ, nơi này cứ giao cho ta."
"Đa tạ thiếu hiệp cứu mạng."
"Đa tạ đại hiệp cứu mạng."
"Đi nhanh một chút!"
"Đa tạ đại hiệp cứu mạng."
Đám thôn dân vô cùng kích động, vội vàng dìu nhau nhằm hướng Bắc mà chạy.
Sau đó Giang Trần tiếp tục di chuyển, nơi nào có sơn phỉ là nơi đó có Giang Trần, một chiêu một kiếm là có thêm một tên nằm xuống, cho dù là Hậu Thiên nhị trọng cũng chết dưới kiếm Giang Trần.
Một bộ áo xanh đã sớm loang lổ vết máu.
Trên một ngọn tiễn tháp trong thôn, một gã nam tử mặc trường bào màu tím, đang nhìn về phía xa xa!
"Đại Đương Gia, người này võ công rất cao, hơn nữa nhìn quần áo thì chính là đệ tử Võ Đang, chúng ta có nên thu binh hay không?" Một người đứng sau cúi đầu nói.
"Không! Nếu lần này thu binh về thì nhiệm vụ cấp trên giao cho không thể hoàn thành, lần này chúng ta chính là phải giết chết tên đệ tử Võ Đang này."
Nam tử mặc trường bào tím, chậm rãi mở miệng, thần sắc hững hờ nhìn Giang Trần.
"Nếu thật sự giết đệ tử Võ Đang, chỉ sợ chúng ta gặp rắc rối lớn, danh tiếng chấp pháp đội Võ Đang bên ngoài, chúng ta...." Người đứng sau có chút chần chừ nói.
"Chỉ cần làm sạch sẽ lưu loát một chút, Võ Đang thì sao? Tập hợp tất cả huynh đệ, tiêu diệt người này, thực lực người này chỉ ở tầm Hậu Thiên nhị trọng hoặc tam trọng mà thôi, tuy kiếm thuật rất cao, chẳng qua ta không tin hắn có thể đối mặt với hơn bốn trăm người? Võ Đang? Hừ!"
Hắn nói rất lạnh lùng, nhất là câu hừ cuối cùng, càng tỏ ra vẻ tràn đầy sự khinh miệt!
"Tuân lệnh!"
Không bao lâu, sơn phỉ ở khắp nơi đều nhận được lệnh cần phải tiêu diệt Giang Trần, từng người từng người đua nhau xông tới.
Vừa chém giết xong ba gã sơn phỉ, Giang Trần nhận ra có chút gì đó không đúng lắm, sơn phỉ từ bốn phương tám hướng xông đến, lúc trước bởi vì quá tức giận mà Giang Trần quên không hỏi đối phương có bao nhiêu người, bây giờ nhìn tình huống trước mắt, chị sợ người đối phương tuyệt đối không ít.
Hơn nữa Giang Trần có cảm giác như đối phương vì mình mà tới.
Bọn họ biết chắc chắn Võ Đang sẽ phái người tới, mà vẫn dám làm như vậy cho nên việc này chỉ sợ là một cái bẫy, chính là nhằm vào đệ tử Võ Đang!
Nghĩ đến đây Giang Trần lập tức nói với hai người Từ Tử Lộ, Trương Trữ:" Hai người các ngươi phá vòng vây ra ngoài, ta tới ngăn cản bọn họ."
"Được!"
"Ngươi phải cẩn thận."
Hai người dạn dò một tiếng, cùng nhau mà chạy, tình huống trước mắt không quá lạc quan, hai người cũng không lề mề như phụ nữ, nên đi thì phải đi!
"Các huynh đệ, giết người này được trọng thưởng năm trăm ngân!" Có người hét lớn!
Một trăm ngân tương đương với năm vạn tiền đồng, năm trăm ngân chính là hai mươi năm vạn, đây tuyệt đối không phải số tiền nhỏ, tiền tài là vật mà ai chả thèm muốn, kết quả là mười mấy người đều nhìn về Giang Trần, trong mắt lộ ra đầy vẻ tham lam.
Giết!
Có người không kiếm chế được, trực tiếp đánh tới, Giang Trần cũng không nói nhiều, trường kiếm liền đánh ra.
Một người!
Ba người!
Năm người!
Mười người!
Mười lăm người!
Hai mươi người!
Dưới chân Giang Trần thi thể chất thành đống, máu tươi chảy xuống tràn đầy mặt đất, tản ra mùi tanh khó ngửi, nhưng ánh mắt Giang Trần vẫn lạnh lùng, đối với những người không bằng cầm thú này hắn không có bất kỳ một chút nhân từ hay nương tay!