– Hứa Tấn Giang, m* nó mày đang nói cái gì…
Sài Lập Tân không hiểu gì cả.
Chưa kịp mở miệng hỏi, Hứa Tấn Giang trên người hắn hình như bỗng mất đi sức lực, bịch một tiếng, mềm nhũn nằm trên người hắn.
– Này, này!
Sài Lập Tân vỗ y.
Hứa Tấn Giang không hề phản ứng, xem ra đã ngất đi rồi.
Nhưng mặc dù không có ý thức, tay y vẫn nắm chặt Sài Lập Tân như sợ hắn chạy vậy.
Sài Lập Tân hao chút sức mới ôm y ngồi dậy lên. TênHứa Tấn Giang này nặng y heo, cho dù có thuốc giúp đỡ, Sài Lập Tân vẫn cảm giác xương ngực bắt đầu âm ỷ đau.
M*.
Đưa tay sờ soạng trên tường cả buổi, Sài Lập Tân tìm được công tắc, ấn xuống.
Đèn trên đầu hai người nháy hai lần.
Trong căn phòng vốn toàn bóng tối lúc này tỏa sáng.
Sài Lập Tân quay đầu, nheo mắt lại.
Đợi thật vất vả thích ứng, hắn rốt cuộc thấy rõ thảm trạng lúc này của Hứa Tấn Giang, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi. Vừa rồi trong phòng thật sự tối quá, dù Sài Lập Tân đã cảm giác không thích hợp, bởi vì không thấy nên hắn không biết tình huống rốt cuộc tệ đến thế nào.
Giờ ánh đèn làm mọi thứ không chỗ nào che thân, vô cùng rõ ràng.
Hứa Tấn Giang ngồi trong lòng Sài Lập Tân, đôi mắt nhắm chặt, lông mi ướt sũng.
Trên trán tuyết trắng của y sưng lên cục u, Sài Lập Tân rốt cuộc rõ tiếng “thùng thùng” vừa rồi là từ đâu ra.
Hứa Tấn Giang lúc này, quả thực thương tích mình đầy.
Trừ nửa bên mặt là bị Sài Lập Tân đánh sưng ra thì gần hai phần ba diện tích sau lưng Hứa Tấn Giang đều có vết bỏng nghiêm trọng không đồng đều. Sơ mi của y đã rách tơi tả, trên cánh tay mang vài vòng gạc nhiễm máu, không biết là bị lỏng hay xé ra, bên dưới đều là những vết thương vừa sâu vừa dài. Mười ngón tay y đầy vết thương nhỏ, có đã đóng vảy, có vài chỗ vẫn đang rướm máu. Móng tay vốn chỉnh tề sạch sẽ hầu như đều dập bật móng ra, lộ ra thịt đỏ bên dưới.
Tay đứt ruột xót, chỉ nhìn đã đau.
Sài Lập Tân nghĩ không ra, Hứa Tấn Giang từ đâu ra nghị lực dùng đôi tay máu tươi đầm đìa, vết thương chồng chất như vậy ôm chặt hắn không buông tay.
Mà lúc này trên tay phải Hứa Tấn Giang thậm chí còn dính thứ Sài Lập Tân vừa bắn ra.
Bắp thịt hai má Sài Lập Tân hơi hơi run, hắn định mở miệng, cuống họng lại như bị bóp nghẹt không phát ra tiếng được.
Hắn cứ vậy bình tĩnh nhìn, con ngươi không động đậy, không chớp mắt một cái.
Một lúc sau hắn mới động tác nhẹ nhàng, cởi cái áo sạch sẽ mình vừa thay không lâu vo tròn, cẩn thận lau máy trên mặt và tay cho Hứa Tấn Giang.
Hứa Tấn Giang thích sạch sẽ đến vậy, sao có thể nhịn được mình bẩn như ăn mày chứ.
……
Có lẽ năm phút hay mười phút.
Cánh cửa phía sau Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang bị mở ra một khe hở, mặt mũi bầm dập Cyril duỗi cổ, đang ngó dáo dác.
Nhìn thấy Hứa Tấn Giang nhắm mắt lại không nhúc nhích, gã nhẹ nhàng thở ra từ đáy lòng.
– Tạ ơn Chúa, hắn rốt cuộc yên tĩnh lại!
Cyril lại cẩn thận len vào hơn nửa thân thể, hình như gã đã chứa đầy bụng bực tức, bắt đầu than thở không ngừng.
– Sài, mày làm thế nào vậy? Mấy người bọn tao không khống chế hắn ta được, cậu công tử xinh đẹp này, hắn quả thực là quái vật! Bọn tao cho hắn liều an thần đủ gục một con voi, nhưng chẳng có tác dụng với hắn…
– Câm miệng.
Sài Lập Tân giọng trầm thấp.
Hắn không muốn nghe gã lảm nhảm, ánh mắt lạnh băng như dã thú nhìn con mồi nói với Cyril:
– Mày nghe cho kỹ, nếu cậu ấy có chuyện gì, tao sẽ không bỏ qua bất cứ ai trong tụi mày.
Giọng Sài Lập Tân không thấy lên xuống, máy móc mà lạnh lẽo.
Cyril nhịn không được rùng mình.
Gã ý thức được đây là chọc tức Sài Lập Tân thật, nhanh chóng biện giải nói:
– Hê hê! Sau khi mang hai người về, tao không làm gì cả! Sài, tao thậm chí còn sai người xử lý vết thương cho tụi mày, là “Người đẹp ngủ say” của mày tỉnh lại đột nhiên phát điên, làm mình thành như vậy. Trời mới biết, cái đó không liên quan một cọng lông gì tới tao!
Cyril vừa như con quạ đen ầm ĩ, vừa lui về phía sau một bước.
Không phải gã lo lắng Sài Lập Tân sẽ đột nhiên nổi bão mà là nghĩ đến vài giờ trước, bộ dáng điên cuồng của Hứa Tấn Giang mà sợ hãi không thôi.
Trong tình trạng bị tiêm mấy mũi thuốc mê mạnh sau lưng, Hứa Tấn Giang vẫn đánh người gã bị thương nặng, cuối cùng chỉ có thể nhốt y riêng một mình mới coi như xong việc.
Nghe xong Cyril oán giận, Sài Lập Tân không nói một lời. Hơn nửa ngày hắn mới ngẩng đầu nhìn thẳng mắt gã hỏi:
– Cyril, mày muốn cái gì? Diệp Nhiên biết hành động lần này của mày sao?
Nghe vậy, đôi mắt xanh Cyril xẹt qua ánh sáng, vẻ mặt cũng có chút trốn tránh.
Cái này không thể gạt được đôi mắt Sài Lập Tân.
Hắn cong khóe môi hừ cười nói:
– Sọ Đỏ, mày không phải đến vì nhiệm vụ. Nói đi, đối phương là ai? Bọn họ ra cái giá gì mới làm mày tình nguyện liều lĩnh cả đời bị truy nã, quyết định phản bội?
Sài Lập Tân gọi thẳng biệt hiệu Cyril mà không phải tên, tuy hắn đang hỏi giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Việc đã đến nước này, gã tóc vàng đứng ở bên cửa nhún vai xòe tay, nói:
– Aiz, xem ra không thể gạt được mày, Sài.
Gã thở dài, trên mặt xanh tím càng thoải mái chút.
– Thân phận khách hàng tạm thời không thể tiết lộ cho mày. Phải biết là, chúng ta chú ý đạo đức nghề nghiệp. – Cyril dùng tiếng Trung làn điệu quái lạ của gã nói rồi chớp mắt với Sài Lập Tân.
– Nhưng tao có thể nói cho mày, đó là số tiền mày không thể tin được! Thế nào, Sài? Lời mời tao nói với mày vẫn còn hữu hiệu, không bằng mày suy nghĩ một chút chúng ta hợp tác? Bán mạng cho mấy người Cửu Thiên nhiều năm như vậy, tao mày nhận được cái gì? Không bằng thoải mái làm một vố lớn!
Lúc này Sài Lập Tân rất bình tĩnh.
Hắn không lập tức đồng ý cũng không cự tuyệt, trầm giọng lần nữa hỏi:
– Cyril, mày muốn cái gì?
Thấy thái độ Sài Lập Tân có chút buông lỏng, trong lòng Cyril vui mừng, gã lập tức đáp:
– Sài, mày biết rõ, tao cần có được điểm dừng chân chính xác của tốp hàng đó. Hiện giờ giá quặng titan đã “bão giá” lên tới một triệu dollar một kg, tao được tin tức đáng tin cậy, tốp hàng này của Hứa gia giá trị ít nhất phải hơn chục triệu!
Sài Lập Tân lẳng lặng nghe, khóe môi nhếch thành nụ cười lạnh lùng.
Ánh mắt hắn sắc bén như lưỡi dao lóe sáng đâm thẳng Cyril ở cửa.
– Chỉ vì cái này? M* mày cho tao là con nít ba tuổi à?!
Hai người cộng sự bốn năm, ít nhất Sài Lập Tân hiểu dù là mấy chục triệu còn không thể xúi giục Cyril phản bội Cửu Thiên.
Bị Sài Lập Tân lại không chút lưu tình vạch trần, Cyril gãi đầu cười khổ.
Gã không giấu diếm nữa, rõ ràng mười mươi nói:
– Nếu có được danh sách người nắm giữ bảo quản quặng của Hứa gia thì quá tốt rồi.
Nghe được hai chữ “Danh sách”, sắc mặt Sài Lập Tân âm trầm lạnh lẽo.
Cyril tùy mặt gửi lời, gã thấy Sài Lập Tân bình tĩnh không nói lời nào lại không có nổi trận lôi đình, cho rằng chuyện còn thể thương lượng. Vì thế lại thử nói:
– Sài, mày đã ở bên cạnh người thừa kế Hứa gia bốn năm, Diệp Nhiên năm đó đưa ra điều kiện, yêu cầu mày có được danh sách đó, chúng ta đều cho rằng đây gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng giờ…
Cyril tạm dừng một chút, ánh mắt gã lại ném về phía Hứa Tấn Giang bị Sài Lập Tân ôm vào lòng, im lặng như ngủ vậy.
Rối rắm tìm từ nửa ngày, Cyril lúng túng nói:
– Trông hắn có vẻ… rất tin tưởng mày.