Ở phía tây hòn đảo, nhóm người của nhân vật chính mới có thể quan sát được cỗ bí cảnh này, bao bọc xung quanh nó là vô số ngọn núi cao khoảng nghìn trượng thấu tận mây xanh, linh khí trong thiên địa cũng nồng đậm so với nơi khác rất nhiều, đặt biệt nhất là dược liệu ở nơi đây cũng rất nhiều, đa số đều là hạ cấp.
Lúc này trời cũng đã tối rồi, đoàn người Vũ Thiên cũng bắt đầu dựng trại cách lỗi vào thứ hai của bí cảnh tầm một trăm mét, sau đó đốt một đóng lửa thật to, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho tất cả.
Tay nghề của Cơ Hạ khiến tất cả mọi người phải thán phục a, mỗi món ăn của nàng làm ra, món nào cũng đều thơm ngon hấp dẫn, ngửi thấy mùi của chúng thôi là đã muốn ăn rồi, hơn nữa chúng còn được bàn tay khéo léo của càng trang trí tỉ mỉ vô cùng.
Sau khi dùng bữa tối, nhân vật chính lấy ra bản đồ của bí cảnh để mọi người cùng nghiên cứu, cũng như bố trí đội hình tiến vào trong đó, xem được một lúc Ái Hoa mới cất tiếng nói:
“Dựa theo những gì được ghi chép trong bản đồ, chúng ta biết được cái kiến trúc được vẻ trong đó chính là bảo khố của gia tộc kia.
Muốn đến được đó, chúng ta phải vượt qua một khu rừng lớn, một con sông rộng, còn phải đồng thời tránh né những cạm bẩy, trận pháp được ấn giấu và yêu thú tập kích.
Được rồi thông tin hiện tại chúng ta biết là như vậy, Ái Hoa mạn phép sắp xếp đội hình một tí…
Đi đầu và cuối sẽ lần lượt là hai vị cung phụng cường giả, ta và La chấp sự sẽ phân biệt ở phía sau mấy vị cung phụng, Tố Tố, Vũ Thiên, Uyển Nhi và đệ tử trong tông của đệ ấy sẽ được chúng ta bảo hộ ở trung tâm”.
Bốn vị cường giả và La Lão ngay lập tức đồng ý với đề nghị của Tiên Tử, chỉ cón Vũ Thiên hiện đang hướng mắt nhìn mọi người một vòng, rồi mới cất tiếng hỏi:
“Trong mọi người chúng ta có tu vi của ai đạt đến Chuyển Cảnh Thiên Phú Tiên hay không?”
Một vị cung phụng lên tiếng hỏi lại:
“Tại sao Vũ Thiên tiểu hữu lại muốn biết điều này”.
Nhân vật chính cũng thẳng thắng đáp:
“Trong người vãn bối có mang dị hỏa, cảm nhận được bên trong bí cảnh cũng có một loại dị hỏa (hắn không quên nội dung của nhiệm vụ chia sẻ a), nếu trong nhóm người chúng ta không có ai đạt đến cảnh giới đó, tiểu bối đề nghị chúng ta vào sớm hơn một ngày, dù sao ngày mai, trận pháp phong ấn tu vi của cổ bí cảnh này cũng đã rất yếu rồi thấp hơn Chuyển Cảnh Thiên Phú Tiên là có thể vào trong rồi (Tiểu Loli nói cho chủ nhân của mình biết)”.
Nghe những gì Vũ Thiên giảng, La chấp sự ngay lập tức trả lời nghi vấn cho hắn:
“Như vậy cũng được, tiến vào sớm hơn vậy, nhóm chúng ta người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Đại Thiên Phú Tổ đỉnh phong (90Lv) kém cảnh giới kia một chút mà thôi…”
Bốn vị cung phụng cũng tỏ ý tán thành đề nghị này của nhân vật chính (họ sẳn sàng giúp Vũ Thiên, vì nhìn thấy sự coi trọng của Tố Tố dành cho hắn, là cung phụng của thương hội, họ cũng biết một chút da lông rằng thân phận của Tố Nhi khủng bố vô cùng).
Bàn bạc xong mọi người phân biệt tiến về liều trại của mình, đánh một giấc thật tốt, chuẩn bị tinh khí thần hoàn hảo để ngày mai bắt đầu khám phá bí cảnh.
“---”
Bên chỗ Tôn gia, Tôn Quyền đang hướng con trai nuôi của mình giảng:
“Tôn Ảnh hết hôm nay và ngày mai nữa, bí cảnh sẽ mở ra, theo như thông tin mà Kinh Thiên Thương Hội cung cấp, muốn tiến sâu vào trong bí cảnh chúng ta nhất định phải đụng độ với loài yêu thú khủng bố Thôn Thiên Thần Long.
Một cuộc chiến với chúng nó là không thể tránh khỏi rồi, trong quá trình chiến đấu này, ta sẽ tận sức tạo ra cơ hội cho con, Ảnh Nhi con lựa thời điểm thích hợp mà ra tay.
Được rồi không còn gì nữa con trở về nghỉ ngơi đi”.
“Vâng thưa phụ thân”.
Sau một cái cúi đầu Tôn Ảnh đã biến mất vào không gian.
“---”
Trong liều trại của mình, trong đây hiện tại đang có năm người, lúc này Độc Cô Yên Lan đang giảng:
“Cổ bí cảnh này ngoài những thông tin do Kinh Thiên Thương Hội cung cấp ra, chúng ta không có thêm bất kỳ đầu mối nào cả, theo cảm nhận của ta cuộc khám phá lần này nguy hiểm vạn phần.
Vì vậy khi vào trong đó, Đại Sư Huynh phiền huynh đi ở phía trước nhất mở đường (đại sư thúc của Thảo Vân và Mỹ Dung, cũng là vị hiệu trưởng còn lại của Thiên Phú Học Viện, tên là Độc Cô Vô Tình).
Nhị sư huynh, huynh ở phía sau cùng, đề phòng những hung hiểm đến từ phía sau (sư phụ của Dung Nhi, nhị sư thúc của Thảo Nhi).
Còn muội sẽ ở cạnh hai tiểu nha đầu này, để đề phòng bất trắc cho chúng, và đi giữa hai huynh”.
Vô Tình lên tiếng trả lời:
“Được, chúng ta cứ nghe theo những gì Yên Lan an bài, khi bí cảnh mở ra hoàn toàn, theo đội hình đó mà tiến vào, đặc biệt là hai tiểu nha đầu các ngươi (ngữ điệu nghiêm khắc), phi thường cẩn thận cho ta, khi có hung hiểm sảy ra tuyệt đối, không được rời xa ba người chúng ta nửa bước”.
Thảo Vân và Mỹ Dung đồng thanh đáp:
“Chúng con biết rồi (trong lòng hai nữ cảm kích vô cùng, hai nàng biết người đại sư thúc này lo lắng cho bản thân mình nên mới nghiêm khắc như vậy)”
Độc Cô Vô Tình tiếp tục nói:
“Mọi việc coi như tạm ổn, được rồi không còn gì nữa, ta đi trước đây”.
Vừa dứt lời ông ấy đã biến mất rồi, Độc Cô Tuyệt cũng tiếp lời:
“Huynh cũng về liều của mình làm một giấc đây, Mỹ Dung ta giao lại cho muội đó”.
Nói xong cũng đã biến mất vào không gian rồi, chỉ còn để lại ba người nữ nhân trong cái trại này thôi.
Độc Cô Yên Lan ôn nhu nói:
“Đi đường ôm nay chắc hai con cũng đã mệt rồi, đi nghỉ sớm đi”.
Nói xong nàng cũng đã làm tắt ngọn nến trong trại rồi, sau đó cũng yên giấc cùng hai tiểu nha đầu.
“---”
Trở lại phía tây hòn đảo, lúc này trời cũng đã sáng rồi, Vũ Thiên cũng vừa bị tiếng thông báo hoàn thành việc luyện đan của hệ thống làm cho thức giấc. Dựa vào mười phần dược liệu mua được từ Thương Hội, hệ thống đã giúp hắn luyện ra một trăm viên Giải Độc Đan, to tròn bóng loáng kích thước đều nhau.
Khoảng một giời sau, tất cả mọi người cũng đã thức dậy rồi, sau khi thu lại liều trại và dùng bữa sáng xong.
Tất cả mọi người theo chân Vũ Thiên tiến về một ngọn núi gần đó, chờ đợi hắn mở ra lối vào thứ hai của bí cảnh.
Khi gia gia của Nhã Nhi, giao cho hắn tấm bản đồ này cũng đã hướng dẫn cho hắn cách mở ra rồi, không để mọi người đợi lâu, nhân vật chính tiến về phía chân núi, chạm tay vào một điểm nhọn rất phổ thông, sau đó tám mươi mốt phiến đã nhỏ ra.
Những phiến đá này được xếp vuông vức trên một mặt bằng phải của ngọn núi, Vũ Thiên nhanh tay ấn vào bốn cái trong số tám mươi mốt phiến đá.
Một cái truyền tống trận ngay lập tức được mở ra, nhân vật chính là người ở lại sau cùng, để mọi người tiến vào hết rồi, Vũ Thiên mới bước vào, sau khi toàn bộ đoàn người của hắn vào trong hết rồi, ba mươi giây sau cái truyền tống trận này lập tức tiêu biến.