Trong phòng chờ Vũ Thiên và hai nàng Tố Tố, Uyển Nhi cũng đã chứng kiến được toàn bộ trận chiến giữa yêu tộc và xà nhân tộc. Cả ba không khỏi hít lấy từng ngụm lãnh khí thầm than trong lòng:
“Không ngờ thánh nữ gì gì đó đại diện cho tầng hai lại mạnh như thế a”.
Bất chợt Tố Nhi nhỏ giọng lên tiếng nói vào tai của nhân vật chính:
“Thiếp định cho chàng bất ngờ, nhưng vì thắng lợi muội cho chàng biết sớm vậy…
Thật ra trong lần song tu ấy thiên phú huynh giúp muội thức tỉnh là phong hệ và cũng đạt đến cửu cấp, bây giờ thiếp cũng giống chàng nha có được hai cái lĩnh vực đó”.
Nhân vật chính cũng không có bất ngờ, vì tiểu Loli đã sớm cho hắn biết rồi, rồi cũng nhanh chóng đáp khẽ vào tai nàng:
“Chuyện đó ta biết rồi, một lát nữa khi trận đấu bắt đầu chúng ta toàn lực ứng phó là được”.
Sau đó Vũ Thiên cũng quay sang hướng Phương Uyển động viên:
“Không sao đâu chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng”.
“----”
Lúc này tại một khu rừng của Công Nghệ Đảo, trong một hang động sâu, Hắc Diện Thương Sinh đang không ngừng thở hổn hễn, lẫm bẫm nói:
“Không ngờ cuộc đời ta cũng gặp phải tình cảnh này, một con yêu thú yếu nhược như thế cũng có thể đuổi tay chạy bán sống bán chết…
Tiếp tục như thế này không phải là cách a, một thế trước ta thân cô thế cô, không có nhiều bằng hữu và thế lực, chỉ có Dạ Nguyệt là sớm tối ở cùng ta.
Nhưng một đời này, ta còn phải phục sinh nàng ấy, trả thù toàn bộ những người và thế lực đưa ta vào tính cảnh ngày hôm nay…
Được rồi trở về gia tộc của chủ cổ thân thế này trước kia vậy, dù sao Tôn gia cũng là một gia tộc, chắc chắn ta sẽ có nhiều tư nguyên tu luyện hơn, còn cái tên đại trưỡng lão chết tiệc đó, dám đụng đến bản tôn, ta sẽ cho hắn không còn tồn tại trên cỏi đời này nữa”.
Suy nghĩ đã thông, Hắc Diện rời khỏi khu rừng bắt đầu lên đường trở lại tôn gia”.
“----”
Vào thời điểm này, trong phòng hiểu trưởng của Thiên Phú Học Viện, một lão nhân vừa ném cho một tiểu cô nương cái lọ gì đó, rồi lên tiếng giảng:
“Mỹ Dung đây là thiên thú thức tỉnh dịch, hôm nay ta đưa cho con, sau khi về phòng con hãy phục dụng đi.
Như vậy sư phụ đã hoàn thành với con một việc, là giúp tiểu nha đầu ngươi có được song tuyệt thiên phú, để tránh việc người xuốt ngày nói ta ba hoa.
Còn về việc giúp con sở hữu cửu cấp thiên phú, sư phụ cần một khoảng thời gian thu thập nguyên liệu nữa mới được.
Được rồi thứ cần đưa cũng đã đưa Dung Nhi con về phòng bắt đầu tu luyện đi, ta cần nghỉ ngơi một thoàng”.
Sát Mỹ Dung vội vồi vàng vàng đáp:
“Đệ tử cảm ơn sư phụ rất nhiều, vậy con xin phép đi trước…”
Nói xong nàng đã như một cơn gió chay ra ngoài, cũng không quên giúp sư phụ đóng chặc cửa phòng lại.
Thấy đệ tử của mình đã rời đi, Độc Cô Tuyệt thở dài tự nói với bản thân:
“Haiz… Còn mười năm nữa là ta phải phi thăng rồi, mong sao tiểu nha đầu ngươi đến lúc đó sẽ có được thực lực báo thù, lão phu chỉ có thể trong khả năng nghiêng hết tư nguyên cho Dung Nhi nhà ngươi, còn thành hay bại tùy thuộc vào sự cố gắng của nha đầu ngươi vậy…”
Nói xong lão nhân này uống một ngụm rượu, rồi lăn ra ngáy:
“Khò khò zzz”.
Còn Mỹ Dung lúc này đang rất vui mừng vì nhận được món quà quý trọng từ sư phụ của mình, vội vàng chạy thật nhanh đến phòng Thảo Vân để khoe…
Khi đến phòng của Âu Dương Thảo Vân, Tiểu Dung cũng không có gõ cửa phòng, mà trực tiếp đẩy cửa xong vào, hét ầm lên:
“Vân Tỷ, Vân Tỷ người có ở đây không a?”
Thảo Vân đang câu cá ở sau tiểu viện, nghe thấy tiếng gọi của Dung Nhi, cố gắng to giọng nhất có thể đáp:
“Tỷ ở phía này nè”.
Từ khi vào Thiên Phú Học Viện, Mỹ Dung và Âu Dương Thảo Vân đã lập tức thân nhau như tỷ muội một nhà, nên có chuyện vui buồn gì Dung Nhi đều muốn kể cho Thảo Vân nghe.
Khi tìm được Vân Tỷ ở bên cạnh bờ hồ, Tiểu Dung đã có chút thở hổn hễn rồi (vì chạy nhanh quá), nhưng sự vui mừng trên mặt vẫn không mất đi, háo hức nói:
“Thảo Vân tỷ, tỷ xem nè, sư phụ vừa mới cho muội thiên phú thức tỉnh dịch, uống nó xong muội cũng sẽ giống tỷ có được song tuyệt thiên phú”.
Nhìn thấy cái lọ trong tay của Dung Nhi, Thảo Vân một lần nữa có chút buồn và lo lắng nhớ đến Vũ Thiên, nhưng nàng vẫn cố gắng mỉm cười trả lời lời Mỹ Dung:
“Chúc mừng muội nhé, mau đến mật thất của tỷ, phục dụng nó và giác tỉnh thiên phú thứ hai co mình đi”.
“Vâng, vậy tỷ tiếp tục câu cá, muội đi một thoáng rồi sẽ quay lại nha”
Nói xong, Tiểu Dung cũng không khách sáo chạy vội về hướng mật thất của Vân Tỷ.
Khi Dung Nhi đi rồi, Thảo Vân nhìn về phương xa thầm than:
“Vũ Thiên, không biết giờ này chàng đang ở nơi nào, có được khỏe không, muội rất là rất là nhớ đến huynh, không biết ở phương xa huynh có nhớ đến muội như muội nhớ huynh hay không…”
“----”
Trở lại Hoang Vu Đại Đấu Tràng, lúc này một canh giờ cũng đã trôi qua, lúc này giọng nói cao vút của Mi Mi lại được cất lên:
“Xin mời tiểu đội đại diện tầng một và tầng hai tiến vào đấu tràng sân, tiến hành trận chiến cuối cùng của cuộc quyết đấu tháng lần này”.
Một truyền tống trận lại xuất hiện trong phòng chờ của hai phe, thánh nữ và hai tỷ muội song sinh rất nhanh bước vào đó, nhân vật chính và hai nữ nhân của mình cũng chỉ tiến vào đó sau một giây so với tầng hai.
Đợi hai tiểu tổ tiến vào sân đấu xong, Mi Mi lại tiếp tục cao giọng nói:
“Thông tin của hai tiểu tổ chắc mọi người cũng đã biết, bình luận viên sẽ không cung cấp thêm gì nữa, nhưng lần này là cuộc so tài của hai tiểu đội có thành viên sở hữu tam tuyệt thiên phú.
Nên Hoang Vu Đại Đấu Tràng chúng tôi, quyết định mở ra thêm một bàn cược thưởng nữa, tỉ lệ của hai phe điều sẽ là một bồi hai.
Tất cả mọi người sẽ có thêm năm phút để tham gia bàn cược mới, sau đó trận đấu sẽ bắt đầu”.
Trên không cách mặt sân đấu bên mươi mét, lại xuất hiện thêm hai cái hộp đặt cược nữa, một cái có màu lục sắc trên đó ghi hai chữ tầng một, cái còn lại là lam sắc trên đó có hai chữ là tầng hai.
Lời nói của bình luận viên vừa dứt, lại có thêm một trận mưa nhẫn trử vật xuất hiện, phân biệt được ném vào chiếc hộp của mỗi bên.
Nhân vật chính cũng nghe thấy những lời này của Mi Mi, vội hướng ánh mắt về phía của nàng, rồi lên tiếng:
“Tỷ tỷ bình luận viên, tỷ có thể lấy giúp đệ một cái nhẫn trữ vật được không? Đệ cũng muốn cược a”.
Mi Mi không biết Vũ Thiên sở hữu bao nhiêu linh thạch, lên tiếng hỏi lại:
“Vũ Thiên Đấu Sĩ, người thật sự muốn đạt cược, phải biết trong mỗi chiếc nhẫn đánh cược của ngày hôm nay đều chứa tối thiểu mười nghìn vạn linh thạch đó, người có đủ hay không”.
Vũ Thiên vui vẻ trả lời:
“Tỷ yên tâm đi lấy nhẫn trữ vật cho đệ đi, đệ muốn cược bốn mươi nghìn vạn linh thạch cho bản thân nha”.