Nghỉ đến vợ của mình, khóe mắt Thương Sinh đã ngấn lệ quang rồi, hắn hận bản thân quá vô năng, chỉ bởi vì bản thân quá vô năng nên không thể chở che cho nàng.
Hắn Diện Thương Sinh hận bản thân mình một, thì hận Âm Tà Đế Tôn và Vô Pháp Đế Tông là mười. Chính tên này và cái tông môn kia đã để cho bản thân hắn và thê tử không thể tiếp tục ở bên nhau.
Hắn cũng minh bạch, một đời này khi bản thân trở lại không thể như trước được là một giới tán tu, nhất định phải có thế lực của riêng mình nếu như không muốn tình huống tương tự lập lại trên bản thân thêm lần nào nữa.
Lúc đầu Thương Sinh có ý định bồi dưỡng Tôn gia thành thế lực cho riêng mình, nhưng qua một thời gian quan sát cái gia tộc này. Hắn đành phải bỏ cái suy nghĩ này đi, vì Tôn gia đã thực sự quá mục nát rồi, người trong cùng một cái gia tộc vậy mà minh tranh ám đấu khắp nơi.
Lần này đột phá Thiên Phú Vương, Thương Sinh biết bản thân không thể cứ một mực ở trong gia tộc mà tu luyện lên nữa rồi. Tu vi mặc dù là quan trọng đó nhưng nó chỉ là một phần của chiến lực mà thôi. Đạt đến cảnh giới này rồi Hắc Diện Thương Sinh định ra ngoài lịch luyện thêm một lần nữa.
Hắn dự định sau khi chuyến khám phá bí cảnh này kết thúc, trở lại Công Nghệ Đảo sẽ nói với Tôn Nho, xin phép ra ngoài rèn luyện một thời gian.
Trong lúc Thương Sinh đang suy nghĩ ở trong lều, thì ở bên ngoài Tôn gia chủ và mấy vị trưởng lão đã đứng ngồi không yên rồi. Vì đã mấy canh giờ trôi qua rồi tại sao bên trong không truyền ra bất kỳ động tỉnh nào hết.
Bọn họ cũng đã từng hấp thu yêu thú kỹ năng thạch đột phá Thiên Phú Vương qua rồi, cũng đâu có mất nhiều thời gian đến vậy đâu.
Thêm nửa canh giờ trôi qua, có một số vị trưởng lão đã đợi không được nữa dự định xông vào rồi. Đúng lúc này cửa lều chợt mở, Thương Sinh khí thế trên người nội liễm từ bên trong bước ra.
Vừa thấy nhân ảnh của con trai mình xuất hiện, lo lắng trong lòng Tôn Nho đã vơi bớt phần nào, vội hướng Tiểu Thuần hỏi:
“Con đột phá có thuận lợi không? Vì sao tiêu tốn nhiều thời gian như vậy”
Cảm nhận được sự quan tâm lo lắng chân thật từ trong câu hỏi này, Thương Sinh rất là cảm động hướng phụ thân của mình cung kính đáp:
“Quá trình đột phá rất thuận lợi thưa phụ thân, còn việc tiêu tốn nhiều thời gian, chắc là tại con ở trong lều thêm hai canh giờ để quen thuộc với lực lượng mà cảnh giới mới mang lại”.
Nghe lời này xong, tảng đá trong lòng mấy vị trưởng lão và Tôn gia chủ đã được ném xuống rồi. Mọi người một lần nữa xôn xao chúc mừng Thương Sinh.
Trong số những trưởng lão ở đây, đã có không ít vị tỏ ra ý định đứng về phe của thiếu gia rồi.
Điều này khiến Tôn gia chủ rất là vui mừng, con trai của mình lấy được càng nhiều sự ủng hộ, thì sau này tiếp nhận vị trí gia chủ sẽ vững vàng gót chân hơn rất nhiều, người làm phụ thân như hắn cũng đỡ lo hơn một chút.
Sau khi chúc mừng xong một vòng, tất cả các vị trưởng lão và Tôn gia chủ cũng đã rời đi, chỉ để lại một mình Thương Sinh ở trước của liều. Chờ bóng lưng của mọi người khuất dạng, hắn cũng một lần nữa tiến vào bên trong tiếp tục việc tu luyện của bản thân.
“----”
Trở lại Kinh Thiên Thương Hội.
Lúc này tại trong phòng khách La chấp sự đang mỉm cười thật tươi hướng về một vị mỹ nhân đang ngồi ở phía đối diện hỏi:
“Không biết ngọn gió nào đã thổi Yên Lan Viện Trưởng đến tận chinh nhánh này của thương hội chúng ta vậy?”
Hiện tại Độc Cô Yên Lan cũng không đánh giá ông lão đang họi chuyện mình, có chút nghi hoặc hỏi ngược lại:
“Nếu Yên Lan nhớ không nhầm, thì người đứng đầu Kinh Thiên Thương Hội ở Hoang Mạc Đảo phải là Ái Hoa Tiên Tử đi, hôm nay làm sao đổi thành cái lão nhân rồi?
Kỳ thật hôm nay Yên Lan đến nơi đây cũng không có việc trọng đại gì, chỉ muốn hỏi viện quân của thương hội khi nào đến thôi.
Đồng thời vãn bối cũng xin được phép biết tên tiền bối (với thực lực của nàng, cũng không nhìn ra tu vi cảnh giới của đối phương nên mới xưng một tiếng tiền bối), để tiện việc xưng hô”.
Nghe xong những lời này, La tiền bối càng cười tươi hơn, không nhanh không chậm trả lời:
“Lão phu họ La là một cái chấp sự của Kinh Thiên Thương Hội, viện trưởng cứ gọi ta La chấp sự hay La Lão là được rồi.
Còn về Ái Hoa, nàng đúng là người đứng đầu của thương hội ở nơi đây, nhưng hiện tại tiên tử đang bận một chút việc, nên lão phu thay thế tiếp chuyện với viện trưởng một lát.
Về phần viện quân thì đã đến rồi, hiện tại đang nghĩ ngơi trong thương hội một thoáng, khi nào chiến đấu diễn ra sẽ xuất hiện thôi”.
Nghe được mấy chữ viện quân đến rồi, Yên Lan đã vui mừng ra mặt rồi, vội hướng La Lão hỏi:
“La chấp sự người có thể cho vãn bối biết viện quân mà Kinh Thiên Thương Hội cử đến có bao nhiêu vị hay không? Để khi về Yên Lan còn tiện báo cáo cho các vị nguyên lão”.
Nhận được câu hỏi đến từ Yên Lan Viện Trưởng, La lão ngay lập tức đưa ngon chỏ và ngón giữa trên bàn tay trái của mình ra, hướng về nàng nói:
“Viên quân mà thương hội phái đến có hai cái a”.
La chấp sự đáp xong, Độc Cô Yên Lan vẫn chưa hiểu vấn đề và có chút không tin vào tai mình, vội hướng La chấp sự hỏi lại:
“Bao nhiêu người?”
La lão vấn giữ y nguyên bộ dáng lúc trước, đáp thêm một lần nữa:
“Hai người”.
Nghe xong, vị viện trưởng này đã choáng váng mặt mày rồi, có chút tức giận hét lên:
“La chấp sự, Kinh Thiên Thương Hôi của ngài cũng là một thế lực cự đầu ở Thiên Phú Vị Diện, vì sao trong lúc nhân loại và sinh linh trong cái vị diện này gặp nguy khốn mà chỉ cứ ra có hai cái Thiên Phú Tiên vậy?”
Lúc này một vệt tiếu ý xuất hiện trong mắt La Lão, tiếp đó ông ấy mỉm cười hướng Yên Lan nói:
“Lão phu có nói qua hai vị ấy có tu vi Thiên Phú Tiên sao?”
La chấp sự nói xong lời này, Yên Lan đã lập tức rơi vào chấn kinh rồi, có một ít không tin vào những gì mình nghe được, vội nhìn về phía La Lão hỏi lại:
“Vậy ý của ngài là hai vị kia đang ở vô hạn cảnh giới sao?”
“Vô hạn cảnh giới là cái gì?”
La chấp sự có chút không hiểu, hướng vị viện trưởng này nghi vấn:
Nhận được câu hỏi từ La chấp sự, Yên Lan nhanh chóng đáp:
“Vô hạn cảnh giới là từ sinh linh của Thiên Phú Vị Diện dùng để chỉ những cá thể có tu vi vượt qua Thiên Phú Tiên, vì không biết tên cụ thể của các cảnh giới phía trên, nên mới gọi là như thế”.
Sau khi nghe Độc Cô Yên Lan giảng xong, La chấp sự hướng nàng gật đầu, tỏ ý mình đã minh bạch, rồi mới lên tiếng đáp:
“Đúng như lời viện trưởng nới, hai vị kia chính là đang ở Vô Hạn Cảnh Giới”.
Nhận được xác nhận của La lão, Yên Lan lập tức có chút hiếu kỳ hướng ông ấy hỏi:
“La chấp sự có thể cho vãn bối biết những cảnh giới phía trên Thiên Phú Tiên được hay không?”
Nghe xong, La lão cười khổ đáp:
“Chuyện này thứ cho lão phu không thể tiết lộ, những cảnh giới phía trên, khi nào viện trưởng vũ hóa phi thăng đến vị diện cao hơn ắt sẽ biết thôi…”