Bị trúng một kích này, đám Phệ Thiên Thần Long sợ mất hồn rồi, vội vội vàng vàng chạy ngược vào bí cảnh, bọn hắn cũng không quên cứu ra những cá thể thập nhị cấp thuộc bày đàn của mình.
Phe nhân loại cũng không dám truy theo, bọn họ biết nếu không có sự phụ trợ Độc Cô Hân, đuổi theo vào trong chỉ là chịu chết mà thôi.
Qua một đêm chiến đấu thảm khóc phe nhân loại, cũng đã có hơn một nghìn người phải bỏ mạng trong trận chiến này, thi thể của những người tử trận hầu như đã không còn, vì tất cả đã bị bọn yêu thú này cắn nuốt hết rồi.
Trải qua trận giao phong này, phía nhân loại lại phải đánh giá thực lực của đám Phệ Thiên Thần Long này lại. Bởi vì dựa theo tràng cảnh của chiến trường, vậy mà đám yêu thú kia chỉ có tám mươi tám con lục cấp và mười hai con thất cấp bỏ mạng tại đây. Phần lớn số còn lại đã thành công trở vào trong bí cảnh.
Sau một hồi thương lượng, phe nhân loại quyết đinh để lại mười cái cường giả Chuyển Cảnh Thiên Phú Tiên, trấn giữ tại nơi đây đề phòng lũ yêu thú kia đánh ra một lần nữa.
Tiếp đó bốn ngàn tu sĩ còn lại, gấp gáp trở lại lều trại của mình, cấp tốc không phục lại trạng thái chiến đấu tốt nhất, đồng thời cũng để chữa trị cho những người bị thương trong trận chiến này.
Trong khu nghĩ ngơi của Thiên Phú Học Viện, lúc này Thảo Vân đang đi đi lại lại, trong lòng tràn đầy lo lắng, chờ đợi chiến quả…
Mỹ Dung thì đang vô âu vô lo, đánh một giấc trong thật là ngon lành, có lẻ vì đây là hôm đầu tiên Dung Nhi không còn phải ngủ trong liều trại nữa mới thế.
Bỗng nhiên cửa của nơi này được mở ra, khi Vân Nhi thấy sư phụ mình đang bế đại nguyên lão dẫn đầu đoàn người tiến vào.
Nàng vội vàng sửa lại chăn đệm nơi giường của đại nguyên lão, sau đó Yên Lan tiến đến bên cạnh đệ tử của mình gật đầu một cái, rồi nhẹ nhàng đặt Hân nguyên lão xuống giường.
Sau đó Thảo Vân theo chân sư phụ cùng hai vị sư thúc và bốn vị nguyên lão còn lại tiến về khu nghị sự của nơi nghĩ ngơi.
Để mọi người ngồi xuống xong (Thảo Vân chỉ có thể đứng sau lưng sư phụ của mình, vì nơi đây không có chỗ ngồi cho nàng), nhị nguyên lão Độc Cô Hàn mới cất tiếng hỏi:
“Có ai biết cái thứ công kích cuối cùng Hân nguyên lão đánh ra là cái gì không? Tại sao vì đánh ra nó đại nguyên lão đã trọng thương rồi, mạch đập cũng rất không ổn định?”
Trong số người có mặt tại đây, cũng chỉ có Độc Cô Yên Lan mơi biết được câu trả lời cho những câu hỏi mà Hàn nguyên lão đặt ra, nàng hít sâu một cái, rồi mới lên tiếng đáp:
“Mọi người chắc ai cũng biết đệ thập kỹ năng của đại nguyên lão, nếu sử dụng xong, thì phải chờ một tháng sau mới tiếp tục sử dụng được nữa”.
Thấy hai sư huynh và bốn vị nguyên lão gật đầu, Yên Lan mới nói tiếp:
“Cái đòn cuối cùng mà Hân nguyên lão đánh ra, là sát chiêu cuối cùng của người, đại nguyên lão chỉ định sử dụng nó khi học viện gặp nguy cấp mà thôi, nhưng hôm nay tình huống phe nhân loại quá mức xấu, nền ngài ấy bất đắc dĩ phải sử dụng.
Nó là, là một cái hiệu ứng đến từ đệ thập kỹ năng của đại nguyên lão, có tên là {Cao Trào Nhất Kích}”
Nếu kích phát ra đòn công kích của hiệu ứng này, trong thương là điều không thể tránh khỏi, và cái giá phải bỏ thêm là Hân nguyên lão phải hôn mê trong một tháng tới”.
Nhưng mọi người yên tâm đi, chỉ cần qua một tháng, khi đại nguyên lão tỉnh lại, ngài ấy sẽ ngay lập tức khôi phục chiến lực đỉnh phong”.
Thấy sắc mặt bốn vị nguyên lão vẫn ngưng trong y nguyên như lúc tiến vào, Yên Lan không hiểu hỏi:
“Sao mọi người vẫn có vẻ nghiêm trọng như vậy?”
Nghe được câu hỏi của Tam viện trưởng, nhị nguyên lão cười khổ đáp:
“Đại nguyên lão như thế, kêu chúng ta làm sao yên lòng đây…
Còn một vấn đề nữa, tuy một kích cuối cùng của Hân nguyên lão làm lũ Phệ Thiên Thần Long đều bị thương.
Nhưng theo quan sát của ta, chút thương thế ấy bọn chúng chỉ cần nghỉ ngơi năm bảy ngày, là có thế tiếp tục xông ra đánh chúng ta rồi.
Đến lúc đó chúng ta không còn sự phụ trợ đến từ đệ thập kỹ năng của đại nguyên lão, làm sao đánh đây?”
Nghe đến đây mọi người trong nơi nghị sự, lập tức rơi vào im lặng, đúng như lời nhị nguyên lão nói, không có cái kỹ năng < Hùng Tráng Thần Khúc > bọn họ chắc chắn sẻ không có phần thắng.
Không khí này duy trì được một lúc, bỗng nhiên người ít nói nhất trong năm vị nguyên lão lên tiếng chấm dứt bầu không khí này. Người cất lời chính là tam nguyên lão Độc Cô Vy:
“Ta có ý này, mọi người nghe xem có ổn không, chẳng phải đại nguyên lão đã nói sẽ tặng mỗi người một món pháp bảo có cấp bậc ngang bằng tu vi của họ, khi giành được thắng lợi cuối cùng sao”
Hiện tại ta đề nghị trong thời gian này, để con thỏ vô dụng của Yên Lan chạy về học viện một chuyến nữa, cầm pháp bảo đến đưa cho mọi người trước, như vậy chiến phe nhân loại của ta sẽ được đề thăng một cái cấp bậc, mấy ngày sau cũng có sức liều mạng với bọn chúng một chuyến”.
Nghe thấy đề nghị này của Vy nguyên lão, Thảo Vân mạn phép nói:
“Thưa tam nguyên lão, Vân Nhi cảm thấy cách này không quá ổn, sợ rằng sẽ có một số cá nhân nhận pháp bảo rồi rời đi không tham chiến nữa”.
Độc Cô Hàn là người đưa ra quyết định, ông ấy ôn tồn bảo:
“Lời của Tiểu Vân nói không sai, nhưng cách tốt nhất bây giờ, chỉ có thể làm theo những gì tam nguyên lão nói mà thôi.
Long người thâm sâu khó dò, chắc chắn sẽ tồn tại những con sâu như lời Vân Nhi nói, nhưng ta tin số đông cường giả sẽ hết lòng mà chiến đấu tiêu diệt đám yêu thú tàn bạo này.
Yên Lan, sáng mai làm phiền tam viện trưởng đi thêm một chuyến nữa, thống kê xem mọi người cần pháp bảo loại gì, rồi lập một cái danh sách để cho con thỏ ngốc kia, về học viện giao cho lục nguyên lão.
Bảo rằng năm người chúng ta đã thông qua rồi, để ông ta mở ra bảo khố của học viện, lấy ra pháp bảo có trong danh sách”.
Nói xong Hàn nguyên lão cũng lấy ra một cái thú sủng túi ném cho Độc Cô Yên Lan nói:
“Tâm Nhi ở trong đó, nó mang Cực Phẩm Pháp Bảo đến đây, lão phu đã tiện tay nhốt lại… Nó mà ở bên ngoài, mấy nguyên lão chúng ta chịu không nỗi a…”
Nàng biết cái thú sủng này của mình nghịch ngợm vô cùng, nên cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu với nhị nguyên lão mà thôi. Yên Lan cũng biết con thỏ này của mình đã trôm không biết bao nhiêu là cực phẩm linh thạch từ chỗ mấy vị nguyên lão này để ăn, lão nhân gia người ta rộng lượng nên mới không nói gì, nếu là người khác chắn đã báo khống khiến nàng đền chết rồi.
Lúc này tam nguyên lão Độc Cô Vy tiếp tục lên tiếng hỏi:
“Tam viện trưởng, bên phía Kinh Thiên Thương Hội đã có hồi âm gì chưa?”
Nghe câu hỏi của Vy nguyên lão, Độc Cô Yên Lan ngay thẳng đáp:
“Thưa nguyên lão, Yên Lan nghe Dương Lão nói, bản thân đã thông tri đến cao tầng rồi, cường giả của thương hội đang gấp rút đến Hoang Mạc Đảo chi viện cho chúng ta”.