Nghe những gì Long Nhị nói, Long Tam không kiềm chế được bảo:
“Nhị ca đừng giảng nữa, tiếp tục như thế muội sẽ không tiếp tục công kích trận pháp này được mất.
Bị nhốt trong bí cảnh này vô số năm, muội cũng đã rất rất muốn thử máu thịt của nhân loại rồi.
Để kiểm chứng xem nó có thật sự mỹ vị không”.
Long Đại lúc này cũng lên tiếng nói:
“Được rồi, nhị đệ, tam muội đừng nó chuyện nữa, tập trung phá nát thứ này đi”
Kết thúc cuộc trò chuyện, cả ba trong cơn hưng phấn kịch liệt ra sức đập nát cái trận pháp này.
“----”
Trận pháp sư của Kinh Thiên Thương Hội khi nhận thấy cái tiên cấp trận pháp mình bố trí sắp vỡ, đã ngay lập tức chạy đến chỗ cường giả dẫn đầu (đến nơi nghĩ ngơi của các nguyên lão đến từ Thiên Phú Học Viện) để thông tri việc này.
Nghe được thông tin này, sắc mặt đại nguyên lão ngay lập tức nghiêm lại hướng Độc Cô Yên Lan nói:
“Yên Lan con lập tức đi đến lều trại các đạo hữu Thiên Phú Tiên được mời đến, nói với họ hãy sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào”.
Nhận được phân phó từ đại nguyên lão, vị tam viện trướng này không dám chậm một giây phút nào, ngay lập tức tiến ra ngoài, đi thông báo với mọi người.
Thấy Yên Lan đã rời đi rồi, Độc Cô Hân mới nhìn về Độc Cô Vô Tình tiếp tục nói:
“Đại viện trưởng, tuy thiên phú của ngươi cực kỳ nghiêng về thiên hướng phòng thủ, nhưng một khi chiến đấu bắt đầu, khi cảm thấy chống đỡ không được phải lập tức lui về sau có rõ chưa.
Nếu tên Vô Tình nhà ngươi bị thương quá nặng không thể tiếp tục tham gia chiến đấu, trận chiến này phe nhân loại của chúng ta sẽ rất khó đánh”.
Độc Cô Vô Tình nghe những gì đại nguyên lão nói, cũng không có chỗ nào phản bác, vội vàng đáp:
“Ta rõ thưa nguyên lão”
Sau đó đại nguyên lão hướng về nhị nguyên lão hỏi:
“Con thỏ ngọc vô dụng của Yên Lan đã về đến đây chưa?”
Nhận được câu hỏi này, Độc Cô Hàn trả lời rất nhanh:
“Tâm Nhi vừa mới đến”.
Độc Cô Hân tiếp tục hỏi:
“Đồ vật đã cầm đến rồi chứ?”
Nhị nguyên lão gật đầu đáp:
“Đã cầm đến hệt rồi”.
Lúc này Độc Cô Yên Lan đã trở lại nơi đây sau khi hoàn tất thông tri cho mọi người, nhìn thấy phe mình đã tập hợp đầy đủ, đại nguyên lão tiếp tục cất lời:
“Được rồi, trước mắt là như thế, bây giờ chúng ta tiến về lối vào bí cảnh, chuẩn bị quyết một phen sống mái với bọn Phệ Thiên Thần Long này”.
Sau đó trong đêm khuya, năm nghìn cái nhân loại tu vi thấp nhất là Thiên Phú Thánh, một lần nữa tiến đến lối vào bí cảnh.
Nhưng lần này lại khác so với lần trước, bọn họ không có hùng hùng hổ hổ xông vào trong nữa, mà chỉ là thủ ở lối ra không cho đám yêu thú trong kia đánh ra ngoài mà thôi.
Vừa mới đến nơi, Độc Cô Vô Tình đã ngay lập tức vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu rồi, ngay lập tức hét lên:
“Ngưng tụ < Cực Nham Sáu Trang >, ngưng tụ < Cực Nham Thần Khiên >”.
Sau tiếng hét này, vậy mà thổ nguyên tố trong không khí ngay lập tức tập trung về xung quanh người đại viện trưởng, tiếp đó chúng nó ngay lập tức ngưng tụ thành chiến ngoa, chiến quần, chiến giáp, chiến găng, chiến mũ và một cái đại khiên cao ba thước rộng một thước tám, được đại viện trưởng cầm trong tay trái.
Đây là đệ thập và đệ cửu kỹ năng đến từ thiên phú Cực Hạn Nham Thạch Cửu Cấp của Độc Cô Vô Tình, kế tiếp Vô Tình lấy ra Pháp Bảo Tiên Cấp Cực Phẩm Lưu Tinh Chùy Gai, do tâm nhi mang đến cầm bên tay phải.
Sau cùng là tiến về phía trước mở ra phòng ngự lĩnh vực của mình, chờ đợi đám Phệ Thiên Thần Long phá trận pháp xông ra.
Thây cảnh này, một số tu sĩ ở phía sau không ngừng nghị luận, một tên Thiên Phú Thánh đặt ra nghi vấn:
“Ta nghe nói Đại Viện Trưởng của Thiên Phú Học Viện còn có cái ngoại hiệu là Tuyệt Đối Phòng Ngự, có ai có thể nó cho ta biết vì sau ông ấy có cái ngoại hiệu này không?”
Một kẻ có tu vi Thiên Phú Tổ biết đáp án của vấn đề này lên tiếng trả lời:
“Bởi vì tác dụng của đệ thập kỹ năng của ông ấy, nên được trao tặng cái ngoại hiệu này?”
Tu sĩ Thiên Phú Thánh này tiếp tục nói:
“Vị huynh đài này có thể nói rõ hơn một chút có được hay không?”
Cường giả Thiên Phú Tổ thấy ánh mắt chờ mong của mọi người, đành lên tiếng giải thích:
“Mọi người chú ý sẽ thấy trước khi hét lên, trên người Vô Tình tiền bối đã trang bị trước sáu món tiên cấp cực phẩm pháp bảo, tương ứng với sáu thứ mà đệ thập kỹ năng của ông ấy ngưng tụ.
Mọi người có biết vì sao không, bởi vì cái kỹ năng < Cực Nham Sáu Trang > này sẽ gia tăng năm lần toàn bộ thuộc tính cho pháp bảo cùng vị trí mà ông ấy trang bị.
Cộng thêm đệ cửu kỹ năng < Cực Nham Thần Khiên > nữa, nên Vô Tình tiền bối được tất cả những cường giả đồng cấp trao tặng ngoại hiệu Tuyệt Đối Phòng Ngự, bởi vì trong cùng cấp nếu tay đôi một đấu một không ai phá được phòng thủ của Độc Cô Vô Tình”.
Tên Thiên Phú Thánh này lại đặt ra nghi vấn:
“Nếu tiền bối ấy tập chung quá nhiều vào phòng thủ, thì làm sao có sức công kích được?”
Nghe thế, cường giải Thiên Phú Tổ này tiếp tục giảng giải:
“Mọi người có biết tại sao Vô Tình tiền bối chỉ có một thiên phú duy nhất, lại có thể là Đại Viện Trưởng Của Thiên Phú Học Viện Không.
Bởi vì ngoài có tu vi Thiên Phú Tiên ra, ông ấy còn là một cái thể tu duy nhất của Thiên Phú Vị Diện đạt đến thập nhị cấp.
Cường giả cùng giai nếu không cẩn thận ăn phải một đập, từ Tiên Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo Lưu Tinh Chùy gai của ông ấy, chắc chắn sẽ phải từ chết đến trọng thương”.
Nghe xong, tên Thiên Phú Thánh này, hít một hơi lãnh khí nói:
“Chiến lực của Vô Tình tiền bối vậy mà, nghịch, nghịch thiên như thế”.
Đúng lúc này ba âm thanh:
“Rắc rắc rắc”
Thật to, truyền vào tay của mỗi người, làm bọn ho ngay lập tức không dám nói chuyện nữa tập chung cao độ.
Tất cả mọi người đều biết cái âm thanh này từ đâu mà truyền ra, bởi vì đưa mắt là đã nhìn thấy trên trận pháp đã xuất hiện ba cái vết nứt thật lớn rồi.
Phe nhân loại cũng đã sớm bàn tốt với nhau, chỉ cần trận pháp vừa vỡ sẽ ngay lập tức tung ra kỹ năng mạnh nhất của mọi cá nhân, về phía lối ra đánh phủ đầu bọn yêu thú này.
Lúc này dưới sự phân phó của đại nguyên lão, Độc Cô Yên Lan đã dùng linh lực gia cường cho giọng nói của mình, thật to hét lên cổ vũ sĩ khí toàn trường:
“Mọi người hãy cố gắng tập chung, ra hết sức mình đánh một trận này, chỉ cần giành được thắng lợi cuối cùng, Thiên Phú Học Viện sẽ tặng cho mọi người tham gia một món pháp bảo cùng cấp với tu vi của mọi người”.
Với uy vọng của học viện tại Thiên Phú Vị Diện, sau khi nghe những lời này của Yên Lan, chiến ý của toàn trường đã ngay lập tức sôi trào rồi.
Có được cái khí thế này, cũng phải nói đến sự thấu triệt nhân tính đến tận cùng của Độc Cô Hân, nàng hiểu chỉ chần có được lợi ích xứng đáng, tu chân giả sẽ sẵn sàng liều cả tính mạng của mình.
Hơn năm nghìn cái pháp bảo từ thánh cấp đến tiên cấp, đối với Thiên Phú Học Viện cũng là một khoảng chi rất lớn, nhưng vì thắng lợi chung cho phe nhân loại, đai nguyên lão nàng cũng đành phải cắn răng bỏ ra.