Vô Hạn Sủng Ái

Chương 9



" Lão công, thấy thế nào?! Cảm nhận được đi. " Nam nhân hơi thở dần trở nên thô nặng, nhìn thanh niên hai má trắng nõn nhiễm một mạt hồng sắc, đôi môi mê người lúc đóng lúc mở, còn cả đôi mắt ngập tràn hơi nước bên trong. Nam nhân cố gắng bình đạm lại hơi thở, mặc tay thanh niên du tẩu trên hai chân của hắn, lắc đầu. Hắn điên rồi sao?!! Hắn có cảm giác với thanh niên.

" Vậy bây giờ cảm nhận được sao?! " Thanh niên không hề phát giác điểm lạ thường của nam nhân. Chuyên tâm nghiên cứu xoa bóp hai chân của hắn. Ấn chỗ này, ấn chỗ kia. Hắn muốn xác định rõ tình trạng của nam nhân.

Vì có thể chạm vào chân của nam nhân, Lâm Tử Thanh hắn làm nhiều không ít sự. Chẳng hạn sẽ làm bữa sáng, pha trà, soát độ hảo cảm công việc này nọ. Nơi nào có Hoắc Tinh Tuyền, nơi đó sẽ có hắn. Còn kém xông vào phòng ngủ chính, nhìn hắn đi vệ sinh.

Hoắc Tinh Tuyền thấy hắn phiền phức, nghiến răng nghiến lợi đáp ứng rồi. Đến khi nhìn hai chân của nam nhân, hắn mới biết tình hình nghiêm trọng như thế nào. Khắp nơi toàn là xanh xanh tím tím vết bầm, hắn hít một ngụm khí lạnh. Trong tâm nói, chắc chắn sẽ rất đau.

Nếu chỉ tổn thương ở bên ngoài da, mọi chuyện đã có thể giải quyết. Nhưng mà, nam nhân tổn thương là ở xương cốt bên trong, đụng đến gân. Các sợi dây thần kinh hoàn toàn bị tê liệt, hoặc là đã chết, nặng nhất vẫn là gân chân, nó gần như bị chặt đứt. Lâm Tử Thanh càng nhìn càng đau lòng. Nam nhân của hắn phải chịu đau đớn lớn như vậy.

Hoắc Tinh Tuyền quan sát thanh niên nhìn không thấy sự chán ghét cùng miệt thị trong ánh mắt của hắn, tất cả chỉ là đau lòng và đau lòng mà thôi. Hắn chịu thua trước thái độ kiên quyết của thanh niên, không biết làm sao đồng ý. Hắn cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, đón nhận thanh niên sẽ chán ghét khi nhìn thấy chân của hắn. Chính hắn cũng ghét bỏ chính bản thân mình.

" Lão công, ta sẽ giúp ngươi chữa trị. Tuy không thể chắc chắn 100%, nhưng 80% là có thể. " Hoắc Tinh Tuyền tất nhiên không tin. Ngay cả bác sĩ giỏi nhất cũng nói đôi chân này không thể bình phục. Một thanh niên vừa tròn đôi mươi như hắn có thể làm gì. Nam nhân không đả kích hắn, im lặng gật đầu. Hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều. Hắn đã không còn muốn hi vọng.

Lâm Tử Thanh nhiều ít lần nhìn thấy ông ngoại chữa trị xương cốt cho bệnh nhân. Thật sự có thể chữa khỏi người bị tật mười năm đi lại bình thường. Hắn trí nhớ không phải là tốt, nhưng không lập tức quên ngay. Hắn có lòng tin bản thân sẽ làm nam nhân đứng lên lần nữa.

" Lão công, ta có một yêu cầu. " Hắn nhìn nam nhân. Đôi mắt chân thành long lanh đến cực điểm, không cho người chối từ.

" Ngươi nói. " Hoắc Tinh Tuyền ăn không nổi bộ dạng lấy lòng này của thanh niên, gật đầu. Lâm Tử Thanh nhoẻn miệng cười, nói ra yêu cầu.

" Ngươi ai a?! " Bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, thanh niên khó chịu tiếp điện thoại. Kẻ nào không có mắt làm hỏng giấc ngủ trưa quý báu của hắn?! Hắn ghét nhất kẻ nào không hiểu chuyện như vậy.

" Ca ca a, mấy ngày không gặp đã quên giọng nói của ta a. Thật làm đệ đệ thương tâm a. " A , thì ra là đệ đệ đáng quý. Sao cơ?! Hắn nói thương tâm?! Sao hắn một chút cũng nghe không ra a. Thanh niên bĩu môi.



" Có gì thì nói thẳng đi. " Lâm Tử Ngọc nghe giọng nói lạnh nhạt của hắn, nhéo mạnh điện thoại. Tức giận mặt muốn đỏ, nghẹn không thể phát tiết. Nhưng cố gắng thể áp chế giọng nói sao cho bình thường nhất.

" Ca a, tuần tới là sinh nhật của ba ba. Ngươi phải trở về nhà chúc mừng hắn a. " Lâm Tử Thanh không phải luôn chú trọng tình cảm gia đình sao, luôn muốn được ba mẹ nhìn đến sao. Hắn không tin Lâm Tử Thanh sẽ từ chối. Và Lâm Tử Ngọc đã đúng.

" Biết, ta sẽ đến. Cúp máy đây. " Lâm Tử Thanh vứt điện thoại, lòng rơi vào miên man suy nghĩ. Hắn tưởng Lâm Tử Ngọc có chuyện tốt gì. Thì ra là sinh nhật của Lâm phụ a. Hắn muốn hắn đến, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.

Lâm Tử Ngọc bị ngắt giữa chừng, đập phá xung quanh đồ vật, người hầu sợ hãi không giám đến gần. Chỉ cần Lâm Tử Thanh giám đến, hắn làm hắn đẹp mặt. Lâm Tử Ngọc sắc mặt mới tốt lên một chút.

Lâm phụ sinh nhật được tổ chức ở khách sạn Vân Á. Nói đến Vân Á khách sạn này, có tiền chưa chắc đã vào được. Lâm phụ lợi dụng mới quan hệ là cha vợ của Hoắc Tinh Tuyền, mới có thể tổ chức tiệc ở đây.

Bố vợ Hoắc gia danh hào này Lâm phụ thật có thể nhận. Không từ gả Lâm Tử Thanh qua đi đạt được lợi ích không nhỏ. Lâm thị thời gian gần đây như diều gặp gió. Tất cả dù khinh thường Lâm gia, nhưng cũng phải nhìn Hoắc gia mà cho bọn họ mặt mũi.

Mọi người đang suy đoán. Vị kia vịt hoá thiên nga có hay không đến dự bữa tiệc này đâu.

" Ta đi cùng ngươi?! " Lâm Tử Thanh lắc đầu nhìn nam nhân. Một mình tiến vào bữa tiệc. Một mình hắn có thể đối phó. Hắn sợ, làm nam nhân không vui.

Hoắc Tinh Huyền nhìn bóng lưng thẳng tắp, lại cô đơn thê lương rời đi. Trong lòng không khỏi nặng nề. Hắn muốn, thanh niên có thể yếu ớt một chút, dựa dẫm vào hắn một chút. Thanh niên, quá mức kiên cường.

" Ca ca, ngươi đến rồi. Mau mau tiến vào bên trong, ba ba chờ ngươi đã lâu. " Lâm Tử Ngọc tìm thấy người, mỉm cười thân thiết kêu gọi. Hắn nhìn bình thường nhất trang phục của Lâm Tử Thanh, ẩn ẩn khinh thường. Hắn chắc chắn, Lâm Tử Thanh ở Hoắc gia sống đến không tốt. Một bộ lễ phục cũng lấy không ra tới. Như vậy hắn càng vui vẻ.

Lâm Tử Thanh nhìn Lâm Tử Ngọc không đáp, định chế lễ phục, giống cái tiểu hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Hắn còn tưởng nhân vật chính của bữa tiệc là Lâm Tử Ngọc chứ không phải là Lâm phụ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv