" Ta có thể biết vì sao không?" Ân lão thái thái dùng ánh mắt nàng xưa này nhìn nữ nhi nhìn nam nhân. Nàng nhận ra bản thân đã sai lầm quá lớn. Nó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, là cốt nhục duy nhất của nhi nữ nàng.
Nàng hàng đêm cười khổ, tự hỏi chính mình. Tiểu Tuyền nó còn quá nhỏ, mất đi song thân đối với nó là đả kích quá lớn. Nhưng nàng lại dùng cách thờ ở, chán ghét, căm phẫn trước một đứa trẻ vừa mới mất đi mẫu thân. Nàng quả thực là một tội nhân thiên cổ.
Nàng muốn bù đắp cho đứa trẻ này, muốn nó được hạnh phúc. Nàng xuất phát từ trong trái tim cầu mong những điều đó.
" Có thể ngài sẽ không tin. Nhưng người ta yêu, hắn đã quay trở về. Hạnh phúc của ta, sinh mệnh của ta đã quay trở về. " Ân lão thái thái giật mình. Nàng bắt chặt được sự nhu tình ái mộ vừa mới lướt qua ánh mắt của nam nhân. Người khác có thể nói nam nhân bị điên, nhưng nàng chắc chắn. Lời đứa trẻ nói là sự thật.
" Thật vớ vẩn, hắn đã chết rồi a. " Ân Mộng mỉa mai cười nói. Người đã chết sao có thể sống lại? Trên này này càng không có hoán đổi linh hồn này nọ, nó chỉ tồn tại trong những câu chuyện mà thôi. Hoắc Tinh Tuyền không phải đầu óc có vấn đề rồi chứ? Hắn ảo tưởng người đã chết quay về bên cạnh hắn.
"Im lặng đi." Ân Mộng nghẹn họng, không nói gì thêm. Nàng tôn kính và sợ hãi An lão thái thái, không phải chỉ có nàng mà những đứa trẻ của Ân gia đều sợ hãi nàng. Ân lão thái thái thời trẻ là một nữ cường nhân, nàng nói một không hai. Chỉ cần một ánh mắt cũng khiến người khiếp sợ.
"Có thời gian, hãy đưa hắn đến gặp ta. " Tình cảm hai bà cháu nói hòa giải là có thể hòa giải ngay được. Chung quy nàng xin lỗi hắn. Có lẽ, chỉ có đứa trẻ kia mới giúp được hai bà cháu nàng.
" Thiếu gia, ngài trở về rồi..." Sau khi đáp ứng Ân lão thái thái. Nam nhân trở về nhà, nhưng lần này hắn không hể một người. Hoắc quản gia sững người nhìn thanh niên nở nụ cười tươi rói nhìn hắn, cực kỳ cảm thấy chướng mắt khi thanh niên cầm tay của thiếu niên.
Hoắc quản gia nhìn chăm chăm thanh niên, thiếu gia tìm thế thân? Môi hồng răng trắng tinh sảo khả nhân...Nhưng không giống chút nào a. Cảm thấy bản thân có chút không phải phép, Hoắc quản gia ho nhẹ một tiếng nhường đường cho thiếu gia và thanh niên.
Không chỉ có Hoắc quản gia, người hầu trong biệt thự đồng dạng nhìn thiếu niên bằng ánh mắt tìm tòi...Cùng khinh thường. Phu nhân mất là lúc, vô số kẻ muốn chim sẻ hoa phượng hoàng muốn tiếp cận nam nhân. Từng ấy thời gian, mười ngón tay mười ngón chân cũng không đủ đếm.
Vị này quả thực có tư sắc, câu dẫn được cả thiếu gia. Không biết thân phận như thế nào, sao có thể khiến thiếu gia yêu thích đến như vậy.
"Lão công, muốn gặp Đại Soái." Thanh niên kề vai nói nhỏ với nam nhân. Hoắc Tinh Tuyền gật đầu cho người dẫn Đại Soái đến đại sảnh.
Hoắc quản gia chê cười nhìn thanh niên. Quả là không sợ chết đồ vật. Người thiếu gia ra, chỉ có phu nhân mới có thể thân cận với Đại Soái.
Đái Soái uy dũng cường tráng thân thể, bộ lông màu đen tuyền mượt mà. Nó từng bước kiêu ngạo đi đến. Thực ra, khi phu nhân mất, Đại Soái có bốn ngày liền không chịu ăn uống gì, ủ rũ cực.
"Xin chào Đại Soái, ngươi còn nhận ra ta sao?" Đại Soái trở nên cảnh giác nhìn thanh niên. Thanh niên mỉm cười chớp chớp đôi mắt nhìn nó. Hoắc quản gia nhìn người chết nhìn thanh niên. Cái giá phải trả danh cho ngươi chính là sự đau đớn cho đến chết.
Đại Soái về lấy thanh niên, Hoắc quản gia chuẩn bị cho người chạy đi dọn chiến trường. Mùi máu tanh sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của thiếu gia. Nhưng không... Trong đại sảnh vang lên tiếng cười đùa của thanh niên và còn...Tiếng ư ử làm nũng của Đại Soái. Hoắc quản gia trợn mắt há mồm, hắn không có nhìn lầm chứ?
" Đại Soái, hãy nhìn kỹ vào đôi mắt của ta. Nếu có một ngày ta biến mất đi có thể trở thành một người khác.
Nhưng đôi mắt của ta sẽ không bao giờ thay đổi. " Đại Soái liếm mặt thanh niên, nghe lời khắc ghi ánh mắt của hắn. Đại Soái thật sự thông minh, chỉ nhìn qua đã nhận ra.
"Quản gia, ta đã trở lại rồi. " Hoắc quản gia còn chưa kịp định hình bị lời nói của thanh niên làm cho khiếp sợ. Hắn không giám tin tưởng nhìn thanh niên.
"Ngươi..." Hoắc quản gia rất muốn cho chính mình một bạt tay, hắn thật sự đã làm như vậy. Hắn trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết. Như cười như khóc nhìn thanh niên. "Ngươi, đã trở về rồi? Thật sự là ngươi sao?! " Hoắc quản gia nhìn thanh niên lại nhìn thiếu gia. Đón nhận ánh mắt chắc nịch từ nam nhân. Hoắc quản gia không cầm được lòng ôm thanh niên vào trong lòng.
"Trở về là tốt rồi trở về là tốt rồi." Hoắc quản gia thân thể run rẫy. Hắn đáng chết, vừa mới nãy thôi hắn còn mong Đại Soái có thể cắn chết thanh niên... Hoắc quản gia tự trách.