Hoắc Tinh Tuyền tỉnh lại trong bệnh viện, hắn ánh mắt đờ đẫn nhìn trắng muốt trần nhà. Hắn nhớ đêm hôm qua hắn đã uống rượu. Hắn uống thật nhiều cho đến khi không thể uống được nữa, ngã gục lúc nào cũng không hay.
Có thế là Hoắc quản gia đã đưa hắn đến bệnh viện. Hắn đã có một năm không uống rượu nhưng bây giờ đối với hắn rượu như một thứ thôi miên tâm trí của hắn. Làm đầu não hắn tạm thời đình trệ không cần phải suy nghĩ vớ
บล็ท ทนัล.
Hoắc Tinh Tuyền một tay che chắn ánh sáng chiếu lên mặt của hắn. Gương mặt tuấn mỹ tựa như vị thần trở nên hốc hách, trắng bệnh và thiếu sức sống.
Hắn có thể không ăn, không uống, không ngủ cả một ngày liền. Thật sự hắn không hề có cảm giác đói khát. Hắn còn không biết bản thân có còn đang sống hay không.
Hắn chờ đợi vì điều gì? Không có. Bảo vật của hắn đã không còn rời khỏi cuộc đời của hắn. Hắn tồn tại còn có ý nghĩa gì? Không có. Vậy tại sao hắn không thế chết?
"Thiếu gia, ăn một chút cháo đi." Hoắc quản gia gõ cửa, tiến vào. Hắn nhẹ nhàng đặt thức ăn xuống trước mặt nam nhân. Nếu không có hàng ngày kề cận bên cạnh, khuyên bảo nam nhân ăn một chút..Thì đã có chuyện lớn xảy ra.
Nam nhân dạ dày suy yếu bị loét một lỗ lớn. Nếu không phải hắn sớm phát hiện ra. Thiếu gia chắc đã chết trong nhà vô số lần. Hắn sương cốt lão hóa cũng tinh thần suy thoái sắp cầm cự không nổi.
Hoắc quản gia như được dẫn dắt, chỉ cần nam nhân gặp chuyện hắn đều có thể phát giác ra được. Có lẽ là thiếu phu nhân trên trời có hiển linh nhắc nhở cho hắn đi. Hoắc quản gia sâu bên trong chứa nổi buồn không nguôi ngoai.
Hoắc Tinh Tuyền không đáp lời, ánh mắt không nhìn Hoắc quản gia đến một cái. Chỉ nhìn chăm chăm ra ngoài cửa số. Hắn mắt hắn vô hồn như người đã chết.
Hoắc quản gia nhìn nam nhân một hồi lâu, âm thầm dọn thức ăn. An tĩnh ngồi túc trực ở bên cạnh.
Hoăc Tinh Tuyền ngày thứ hai xuất hiện, hắn không làm gì cả. Chỉ ngủ và ngủ. Chỉ khi chìm vào giấc ngủ hăn mới có thể nhìn thấy hắn ái nhân. Ái nhân vẫn còn sống, tươi cười ở bên cạnh hắn. Nam nhân muốn, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Hắn chính là đang tự dày vò bản thân.
Hai bên cánh tay chứa đầy kim châm. Nam nhân không đụng vào thức ăn, Hoắc quản gia chỉ đàng truyền dịch dinh dưỡng vào trong cơ thể của hắn. Một con người nặng 85 kg giờ chỉ còn vỏn vẹn 70 kg, nam nhân thực quá tàn nhẫn với bản thân.
Tiết Phùng Châu, Triều Đình Vãn cùng Triệu Nhược Phong nhiều lần đến xem Hoắc Tinh Tuyền. Bọn họ có đánh qua, khuyên bảo qua nhưng đều lực bất tòng tâm. Không ai có thể lay chuyển được nam nhân cả.
Hắn trở nên khó chịu khi tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn ngay lúc đó hất văng điện thoại ra xa. Tưởng chừng có thể được yên tĩnh nhưng âm thanh lần nữa vang lên.
"Ai đó?!!! " Nam nhân khó chịu gằn giọng. Hắn cực chán ghét kẻ nào giám làm phiền đến giấc ngủ của hắn. Phá hỏng giây phút hắn ở bên cạnh ái nhân. Đầu giây bên kia người im lặng, Hoắc Tinh Tuyền chỉ nghe được tiếng hít thở.
Hắn bổng chốc bật người dậy, bởi vì quá nhanh dẫn đến chóng mặt hoa mắt. Hắn bàn tay cầm điện thoại trở nên run rẩy, giọng nói trở nên mất bình tĩnh. " Là ai?! Là ai đang ở bên kia? "
"... Lão công..." Hoắc Tinh Tuyền cả thân thể cứng đờ, ánh mắt co rút lợi hại. Hắn vẫn đang còn ở trong mơ sao?
Hắn nghe thấy được " lão công " hai chữ, đã bao lâu hắn mới được nghe lại?
"Lão công..." Giọng nói đầu dây bên kia run rẩy, kèm theo tiếng khóc nức nở. Hoắc Tinh Tuyền như ngừng thở, trì độn thật lâu. " Là ta..."
"Ngươi ...Bảo bối? " Hoắc Tinh Tuyền không xác định tự hỏi một tiếng. Hắn đầu óc có vấn đề dẫn đến ảo giác?
Nam nhân dùng lực đánh vào đầu của mình. Thật đau, hắn không có năm mơ.
" Phải, bảo bối đã trở về rồi. Lão công. " Hoắc Tinh Tuyền vui mừng khôn xiết, cười như điên như dại. Bảo bối của hắn đã trở về. Thật sự đã trở về.
"Ngươi đang ở nơi nào?! " Hoắc Tinh Tuyền trở nên vội vàng hơn bao giờ hết. Hắn muốn gặp bảo bối, có thể ngay lập tức bay đến bên cạnh bảo bối càng tốt.
" Lão công, ngươi có khỏe hay không? " Hoắc Tinh Tuyền giật mình, ậm ừ cho qua nói.
" Khỏe, khỏe như trâu vậy đó. Bảo bối, còn ngươi? " Hoắc Tinh Tuyền như muốn ăn tươi nuốt sống chiếc điện thoại hắn. Hắn muốn xuyên qua nó nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ái nhân. Chò dù hắn có là ái, có bộ dạng như thế nào hắn Hoắc Tinh Tuyền chỉ yêu duy nhất một người.
"Ớ chỗ cũ, lão công ngươi có thể đến gặp ta hay không?" Hoắc Tinh Tuyền gật đầu đáp có thể. Hắn vọt vào nhà tắm, cạo râu tắm rữa. Nhìn bản thân trong giương không có gì không ổn mới an tâm rời đi.
"Thiếu gia, ngài đi nơi nào?! " Hoắc quản gia khiếp vía ngăn cản nam nhân. Hắn còn nhớ mấy tháng trước nam nhân ăn mặc rất đẹp hắn còn tưởng nam nhân đi giải sầu không ngờ hắn muốn lao xe tự tử!