"Lâm Tử Ngọc, ta có 1000 vạn, cho ngươi." Lâm Tử Ngọc đầu dây bên kia sửng sốt, trong lòng cười khổ. Cuối cùng người giúp hắn lại là người là hắn chán ghét nhất. " Ta giúp ngươi cuối cùng một lần. Lâm Tử Ngọc, học thông minh lên một chút. Lại không cần tiếp tục liên hệ đến ta. " Kết thúc cuộc gọi, Lâm Tử Ngọc khuôn mặt trầm lặng nhìn vào màn hình điện thoại. Được thông báo số thuê bao của bạn bị đưa vào danh sách đen. Lâm Tử Ngọc nở một nụ cười khổ.
Đồng bọn, người yêu không một ai nguyện ý giúp đỡ hắn, kẻ thường xuyên lấy lòng nịnh nọt hắn chạy mất không thấy tăm hơi. Lâm Tử Ngọc hận chính mình ngu dốt, vô năng. Hắn đã quá mức tin tưởng Hạ Tư Viễn, giao cổ phần cho hắn. Hòng mong muốn cùng nhau cố gắng phát triển Lâm thị. Lâm Tử Ngọc loé lên tia hận ý, Hạ Tư Viễn a
Hạ Tư Viễn, ngươi chơi ta một vố đau.
Lâm thị thất thế, nguồn vốn không có, cổ phiếu hạ giá không phanh. Cổ đông lớn nhỏ bán chạy bán tháo cổ phần, trong đó có Hạ Tư Viễn. Lâm Tử Thanh giúp hắn một chuyện lớn, hắn sẽ số tiền này mua lại cổ phần Lâm thị, vực lại Lâm thị.
Lâm Tử Thanh nói là làm, chưa đầy hai tiếng đã có một luật sư đến Lâm gia nhà. Lâm gia chủ Lâm phu nhân vui mừng khôn xiết, ông trời quả không tuyệt đường sống của Lâm gia. Lâm Tử Ngọc có được tiền trong tay, trong lòng cảm thấy bứt rứt, ăn năn. Hắn làm nhiều chuyện khó có thể tha thứ như vậy, Lâm Tử Thanh không nói đến thù riêng giúp đỡ cho hắn. Hắn quyết định, đồng ý ly hôn với Hạ Tư Viễn. Hắn không cần, một cái lăng nhàng giả dối bán tinh trùng như Hạ Tư Viễn.
Lâm Tử Thanh không biết hắn giúp Lâm Tử Ngọc sẽ thay đổi hoàn toàn con người của hắn. Hắn không phải thánh nhân, giúp Lâm Tử Ngọc chẳng qua chỉ muốn vì nguyên chủ chặt chẽ cắt đứt mối quan hệ với Lâm gia, nguyên chủ cũng sẽ không cảm thấy áy náy, càng không cần vì Lâm gia dùng bất cứ lý do gì bị áp bách. Lâm Tử Thanh hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Hắn nheo mắt, dùng cây bút chì gỗ ngắm nghía vẫn luôn ngồi an tĩnh tuấn mỹ vô trù nam nhân. Hắn nghe lời thực, nếu lão công không đáp ứng cho hắn đi ra ngoài một mình vậy hắn sẽ không đi ra ngoài một mình.
Mặc dù sẽ đến công ty của nam nhân, được kề cận bên cạnh nam nhân, nhưng hắn không có phải làm cái gì a.
Hết ăn lại ngủ, không thì chỉ đơn giản giúp nam nhân sắp xếp tài liệu. Lâu dần đối với hắn cực kỳ nhàm chán. Hắn có cảm giác sắp hoá thành heo đến nơi.
Lâm Tử Thanh tính tính ngày tháng, sắp đến sinh nhật tròn ba mươi tuổi của lão công, hắn muốn vì lão công chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật thật đặc biệt. Hơn hết, hắn sẽ dùng tiền bản thân kiếm ra được để mùa qua cho nam nhân.
Nam nhân cho hắn tiền tiêu vặt rất nhiều, nhưng hắn muốn tự mua bằng tiền của chính mình nỗ lực làm ra. Hắn không có cái gì tài năng, đèm đi theo nghề cũ, là cái mà hắn giỏi nhất.
Sáng hôm nay có một kiện hàng giao đến, Lâm Tử Thanh hí hửng kiểm tra hàng, tất cả đều ưng ý, Lâm Tử Thanh đánh giá cho cửa hàng năm sao. Vì lâu rồi không vẻ, hắn bắt lấy nam nhân làm hắn người mẫu.
Nam nhân một chút không kiên nhẫn đều không có, yên lặng chờ đợi thanh niên. Sau ba bốn tiếng luyện lại cơ tay, Lâm Tử Thanh khoe thành quả cho lão công xem, đôi mắt đen lúng liếng chờ đợi được khen ngợi.
" Thật đẹp, ta lão bà thật giỏi." Lâm Tử Thanh bị khen ngợi cho lòng nở hoa, hôn thật mạnh lên môi nam nhân.
Cười hề hề nói.
"Miệng thật ngọt, thưởng cho ngươi." Một nụ hôn làm sao có thể đủ, Hoắc Tinh Tuyền bắt lấy muốn tẩu thoát ái nhân, làm hắn ngồi trên đùi, ngậm mút đôi môi ngon lành này.
Lâm Tử Thanh vẻ mọi thứ hắn nhìn thấy, sau đó chụp lại, đăng lên các trang web bán hàng. Chưa hết chưa hết, hắn còn có bán các loại thảo dược làm giảm mệt mỏi và mất ngủ. Vừa mới khai trương, giá cả cực kỳ ưu đãi.
Chỉ có điều, hắn hoạ nam nhân bức tranh lão công khai cho bán. Mang đi treo ở trong thư phòng mất rồi. Lâm Tử Thanh rang ma cười, hắn cũng không có ý định bán. Lão công chỉ để một mình hắn được ngắm!
"Có chuyện gì?! " Triều Đình Vãn tiếp điện thoại, có chút mệt mỏi thanh âm.
"Ngươi có muốn mua thảo dược an thần sao?! Ta bán rẻ cho ngươi?! " Triều Đình Vãn liếc nhìn màn hình điện thoại, tượng gọi nhầm người rồi. Nhưng sờ sờ ra đó, đúng là Hoắc Tinh Tuyền a. Vĩnh Thịnh gặp chuyện?! Hà cứ gì Hoắc Tinh Tuyền phải đi bán thuốc?!! Còn bán rẻ cho hắn?!! Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?!! Triều Đình Vãn không hiểu.
" Tẩu tử ngươi muốn kinh doanh. Mua hay không mua?!! " Triều Đình Vãn gật gù. May mắn không phải là Hoắc Tinh Tuyền. Hắn tưởng tượng đến Hoắc Tinh Tuyền giống như các vị thầy lang, mang sườn xám bốc thuốc kê đơn hình ảnh, bất giác rùng mình.
"Mua, bao nhiêu." Xác thật hắn dạo này mất ngủ. Hốc mắt đều thâm xì, cả người không có tinh thần.
"500." Nam nhân báo giá cả.
"Ngươi không đi ăn cướp đi ngươi. Cái gì bán nói rẻ cho ta?!! " Triều Đình Vãn phỉ nhổ. Vẫn là móc tiền ra mua thuốc. Ủng hộ sinh ý cho tẩu tử cũng là một chuyện tốt.