Trong một khoảnh khắc, tất cả sự vật như ấn nút dừng lại. Không có mùi máu tanh, càng không có tiếng la hét đầy thống khổ cùng đau đớn. Hoắc Tinh Tuyền khiếp sợ sắc mặt, không giám tin tưởng nhìn hạnh động tiếp theo của thanh niên. Một người không bao giờ bất biến sắc mặt là hắn, lại thay đổi vì thanh niên.
Lâm Tử Thanh mặc dù sợ hãi, tuyệt nhiên hắn không muốn chết dưới thân một con chó như vậy. Ngao Tây Tạng Vương được xếp thứ nhất trong mười loài chó nguy hiểm nhất thế giới, một nhát cắn của nó còn khủng khiếp hơn cả vua sư tử. Tỉ lệ thành công rất thấp...Ông trời, hãy cho ta thêm sức mạnh đi!!!
Không phải hắn đã hứa với người thân rồi không phải sao, phải hảo hảo sống thật tốt. Không muốn sớm như vậy lại phải chết đi. Quá không giữ lời. Mà hắn, càng muốn sống thật lâu thật lâu. Muốn sống lâu trăm tuổi!
Lâm Tử Thanh mảnh khảnh cánh tay, không biết từ đâu ra lấy nhiều lực lượng, chế trụ lấy đầu Đại Soái. Một tay kia cố gắng du tẩu vào trong bộ lông dày nặng của nó.
Đại Soái nhìn thấy hành động của hắn, gầm gừ lên giận dữ. Nó há mồm, cực chuẩn xác nhắm thẳng mạch cổ hắn, cắn xuống.
" Không..." Hoắc Tinh Tuyền trong cổ họng nỉ non ra một chữ. Lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận khi nuôi Đại Soái. Hắn cái gì cũng không thể làm được. Cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng, hận không thể bay nhanh thay thế cho thanh niên. Bàn tay căng chặt thành nắm đấm, chảy ra tơ máu cũng không biết.
Tích tắc tích tắc. Chiếc kim đồng hồ di chuyển kêu vang, nó giống như tiếng tử thần, từng giây phút sinh mạng của thanh niên đang bị sói mòn!! Đại Soái sắc nhọn răng nanh không cắn vào mạch máu của thanh niên, nó sượt qua gò má trắng nõn, cuối cùng gục ngã. Lâm Tử Thanh cuối cùng một lực lăn mình sang bãi cỏ bên cạnh. Ngao Tây Tạng Vương trưởng thành đạt trọng lượng có thể lên tới 82 kg, còn hắn nhiều nhất chỉ đến 65 kg mà thôi. Bị nó đè xuống, nghẹt thở mà chết cũng không ngoa.
Lâm Tử Thanh thở dốc, vừa thoát ly khỏi cái chết chưa hết bàng hoàng. Hoắc quản gia, bảo vệ cùng người hầu cùng Hoắc Tinh Tuyền. Ánh mắt mở to, không giám tin tưởng những gì trước mắt. Hận không thể hét to lên. Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy. Hắn không chết, hắn còn sống!! Tử thần từ chối tiếp nhận hắn. Nam nhân bàn tay dần thả lỏng, vô lực ngã vào ghế.
" Đại Soái a Đại Soái, ta dù sao cũng là một nữa chủ nhân của ngươi. Không có hoan nghênh cũng đừng có cắn ta a. Chúng ta sau này hảo hảo ở chung có tốt hay không?" Lâm Tử Thanh nhìn đôi mắt như hắc ngọc diêu thạch đang nhìn về phía hắn. May mắn, may mắn hắn còn nghiên cứu một ít về xương của động vật. Nếu không phải điểm huyệt đạo của nó, hắn chết là không thể nghi ngờ.
Đại Soái vẫn luôn nhìn hắn, gầm gừ cuối cùng thành ư ử ư ử rên rỉ. Như là đáp ứng lời hắn nói. Lâm Tử Thanh cũng không biết, ngoài nam nhân một vị chủ nhân, nó sau này nghe lời còn có thêm hắn.
Bảo vệ không giám chậm trễ, mang Đại Soái rời đi. Lâm Tử Thanh được người hầu đỡ vào biệt thự. Hoắc quản gia gọi bác sĩ gia đình đến. Đụng cũng không giám đụng vào vết thương của thanh niên. Thiên a, hắn làm cách nào vậy?!!
Vết thương bên gò má đang không ngừng rỉ máu, lau đi vết máu có thể thấy được một đạo vết thương dài gần năm cm, cánh tay trái phải cũng có không ít vết cào, sâu nông nhiều chỗ. Sau khi sơ cứu vết thương, bác sĩ dặn dò không được để vết thương chạm nước, sẽ không lưu lại sẹo, không cần phải lo lắng.
Hôm nay được một phen kinh sợ, cải tạo vườn hoa gì đó ngày mai lại hẵng tiếp tục. Lâm Tử Thanh tinh thần suy yếu, mệt mỏi đến cực kỳ, động cũng không muốn động. Hoắc quản gia không làm phiền đến hắn, cho người hầu lui đi. Phòng khách to như vậy chỉ có Lâm Tử Thanh một người.
Đứng ở trên thang lầu, nam nhân ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi quá thanh niên. Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, trong lòng nổi lên đau xót. Cánh tay bị bó thành cái bánh chưng, nam nhân ẩn ẩn đau lòng.
Đón nhận được tầm mắt quá nóng bỏng, Lâm Tử Thanh quay đầu nhìn thấy hắn, mềm mại gọi. " Lão công. " Hắn chịu đau quá nhiều lần, vết thương như này cũng không đánh là gì. Chính là....Hắn ủy khuất a.
" Ngươi, không có sao chứ?! " Hoắc Tinh Tuyền hai chân không thể đi lại, trên dưới biệt thự toàn bộ cải tạo, làm Hoắc Tinh Tuyền dùng xe lăn di chuyển cũng dễ dàng hơn, một mình cũng có thể. Hắn đẩy xe lăn đến Lâm Tử Thanh trước mặt, khuôn mặt là lạnh lẽo băng sương, ánh mắt lại không như vậy.
" Có, lão công, nơi này đau muốn chết ta rồi! " Lâm Tử Thanh hốc mắt ửng đỏ, méo mó cái miệng nhỏ, ngón tay chỉ chỉ vào vết thương, giọng nói lên án.
Hoắc Tinh Tuyền lần đầu bị người làm nũng, không biết phản ứng ra sao. Cứng nhắc an ủi thanh niên. " Ngoan ngoan, đau hãy bay đi, bay đi. " Hắn cũng không biết, bộ dạng lúc này có bao nhiêu khác lạ. Hắn chưa từng, có bộ mặt này trước ai. Có lẽ, thanh niên là người đầu tiên.
" Phụt! " Lâm Tử Thanh buộc miệng cười lớn. Nam nhân lúc này, khuôn mặt quẫn bách, học mấy bà mẹ dỗ dành con nhỏ cách thức dỗ dành hắn. " Ha ha ha." Hắn không cho nam nhân mặt mũi, giương miệng cười to. Nhưng đụng đến vết thương, làm hắn đau đến hít hà.
" Không được cười! " Nam nhân thấy thẹn cực kỳ. Hận không thể bóp chết người này. Được một tất lấn thêm một bước! Nhưng Lâm Tử Thanh vui vẻ, hắn cũng thấy yên lòng.
" Đái Soái nó, là ta xin lỗi ngươi. Là ta quản giáo nó không tốt. " Chung quy hắn không huấn luyện hảo Đại Soái. Làm nó chạy ra ngoài cắn thanh niên, suýt nữa làm hắn mất oan một mạng. Hắn cảm thấy, có lỗi cực kỳ. Này đó, sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa.
" Ta không có giận dỗi lão công. Chính là thực sự sợ hãi. " Ở trong tình cảnh đó ai không sợ hãi a?! Không sợ chính là thần tiên, mà hắn là người trần mắt thịt. " Chính là...Chính là..." Nhân cơ hội này, hắn phải......Đòi về ít tức lợi nha.
" Chính là làm sao? " Nghe thanh niên ấp úng, Hoắc Tinh Tuyền theo đó căng thẳng theo. Chỉ là câu sau, làm hắn biến sắc, đen mặt.
" Lão công, buổi tối ta sẽ gặp ác mộng, sẽ ngủ không ngon, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ta. Ta muốn cùng lão công ngủ chung?! Có được hay không?! " Lâm Tử Thanh chớp chớp mắt, long lanh đến cực kỳ. Ca ca, tỷ tỷ cùng cha mẹ không thể nào chịu nổi hắn làm nũng đâu.
" Không được, ngươi ngủ một mình!! " Lâm Tử Thanh bĩu môi. Nhìn nam nhân thúi, không ngủ chung thì không ngủ chung, làm gì hung dữ với hắn như vậy làm gì.
Uổng công hắn xem Lâm Tử Thanh khác biệt với những kẻ khác. Không phải muốn lên giường của hắn, nằm mơ!! Nam nhân thái độ thay đổi chóng mặt, Lâm Tử Thanh chẳng hiểu ra sao, bị trừng cũng không biết lý do.