Thanh niên ánh mắt rung động lợi hại, không thể che dấu tâm tình kích động, cùng hạnh phúc lan tràn. Hắn từ xa nhìn nam nhân, từ tốn nâng đỡ xe lăn đứng lên, vững vàng đứng thẳng, từ chối sự giúp đỡ của tất cả mọi người, chậm chạp tiến bước.
Tuy rằng mỗi bước đi đều thật gian nan, vầng trán cao soái tất cả là tinh mịn mồ hôi. Hoắc Tinh Tuyền cắn răng chịu đựng, hắn muốn tự mình đi đến thanh niên bên người. Hắn nằm mơ cũng muốn đứng lên, muốn tự chính mình đi lại bằng hai chân. Chính là khi tỉnh lại, chỉ còn lại thất vọng đau đớn đan xen. Ai sẽ muốn mãi mãi ngồi trên xe lăn, mãi mãi tàn tật suốt đời?!! Hắn là nam nhân, cao cao tại thượng cao quý lòng tự trọng. Hắn bỏ ngoài tai những lời bình luận ác ý, những lời chỉ trỏ đầy rẫy chế nhạo và khinh thường. Nhưng trong thâm tâm hắn nhục nhã cùng tự ti muốn chết đi.
Hắn thật sự đã muốn chết, hắn không muốn tiếp tục sống. Cha mẹ lần lượt rời bỏ hắn mà đi, ông nội cũng không cần hn, đn chu cg dng máu thân nhn xem hắn như kẻ thù giống nhau, hận không thể làm hắn chết nhanh hơn một chút. Con người đầy rẫy vết thương, bi ai, tối đen hắn không tìm thấy một chút hi vọng.
Là thanh niên xuất hiện, xáo trộn hết mọi suy tính của hắn. Từng bước âm thầm xâm nhập vào trong cuộc sống của hắn, ngự trị một nơi vô cùng đặc biệt ở trong trái tim hắn. Hắn luôn mơ ước khẩn cầu thần linh có thể mang đến cho hắn ánh sáng, kéo hắn ra khỏi đống bùn lầy nhớ nhớp.
Hoắc Tinh Tuyền ánh mắt không còn tối đen mịt mù như trước, nó đẹp đẽ bao trọn thân ảnh người hắn yêu nhất vào trong. Nhìn thanh niên nở nụ cười tươi rói, giang rộng hai tay chờ đợi hắn. Như được tiếp thêm động lực, nam nhân đẩy nhanh tốc độ.
Lâm Tử Thanh tiếp nhận được nam nhân, ôm lấy thân thể run lên nhè nhẹ của hắn. Hắn vì nam nhân cảm thấy xúc động, sung sướng. Hoắc quản gia hốc mắt đỏ au, thần linh thật sự đã nghe thấy lời thỉnh cầu.
Chân Hoắc Tinh Tuyền đã tốt lên, nhưng chưa khôi phục đến tốt nhất. Nam nhân cần phải phụ thuộc vào xe lăn thêm một thời gian. Nhưng đó không thể che giấu được tâm tình phấn khởi của hắn, mỗi ngày đều ôm thanh niên, cùng hắn trò chuyện hắn có thể cảm nhận được tri giác ở đôi chân mà không biết chán, làm thanh niên nhéo nhéo nó. Còn có luôn kiên trì luyện tập, không bỏ xót một ngày nào cả. Thân thể cùng tinh lực cứ thế đi lên.
Hình ảnh hai người ngọt ngào không được, làm trên dưới người hầu đều bị nhiễm lây. Hai vị chủ nhân cảm tình thực tốt, đối xử với mọi người cũng thật tốt. Mặc dù ông chủ có hơi ít nói, lạnh lùng thực nhưng chưa từng trách mắng bọn họ, phu nhân càng hòa ái dễ gần. Nếu như phạm phải sai lầm, nhẹ thì bị phạt, nặng chính là bị đuổi đi.
Chính là bọn họ dụng tâm làm việc, chưa từng mắc phải sai lầm.
"Đau...." Hoắc Tinh Tuyền giật tỉnh, nhìn ngủ không an ổn bên cạnh tiểu nhân nhi. Hắn mở đèn giường, quan sát thật kỹ thanh niên trạng thái.
Hắn ái nhân khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ, liên tục kêu lạnh kêu đau. Hoắc Tinh Tuyền hoảng sợ thực, ôm lấy thanh niên vào lòng, muốn truyền ít hơi ấm cho hắn. Hoắc Tinh Tuyền gọi cho Hoắc quản gia. Làm hắn gọi
Tiết Phùng Châu đến.
Hoắc quản gia không giám chậm trễ, nhanh chóng đi làm. Tiết Phùng Châu nữa đêm bị người kéo đi, vừa tức giận vừa khó chịu. Nhưng không thể không đi theo. Hắn mặt mày không được đẹp, làm lơ ánh mắt của nam nhân, chuyên tâm kiểm tra cho thanh niên.
"Ta nói rồi, hắn xương cốt bị thương vì giá rét. Hiện tại muốn vào thu, về sau nhiệt độ giảm xuống càng thấp. "
Tiết Phùng Châu đơn giản khám qua, lập tức nhìn ra được vấn đề. " Hắn sẽ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, thân thể rất đau nhức, đặc biệt khó chịu. "
"Có cách nào hết đau hay không?! " Hoắc Tinh Tuyền ôm thanh niên càng chặt, hôn nhẹ trán thanh niên trấn an.
Hắn hận không thể thay hắn ái nhân gánh chịu hết thảy.
" Tạm thời chỉ có thể dùng thuốc giảm đau. Tuyệt đối không được cho hắn chạm vào đồ lạnh, nếu không hậu quả nghiêm trọng. Cố gắng làm ấm thân thể hắn. " Tiết Phùng Châu bội phục Lâm Tử Thanh. Thời tiết một năm bốn mùa, không nói xuân hạ thời tiết ấm áp, đến thu đông thật sự rét lạnh muốn đông cứng người. Hắn Lâm Tử Thanh làm sao có thể vượt qua được. Hắn thân thể cũng không phải rất tốt như vậy.
" Được." Hoắc Tinh Tuyền cho thanh niên uống thuốc giảm đau sau, thấy hắn khuôn mặt nhỏ hòa hoãn trở lại, lại ngủ thiếp đi mới yên tâm. Hắn thanh niên có tội tình gì, vì sao lại phải làm hắn chịu nhiều khổ như vậy. Hắn ái nhân xứng đáng nhận được mọi điều tốt đẹp nhất thể gian.
Hoắc Tinh Tuyền hạ lệnh cho người hầu, trên dưới biệt thự phải trải thảm dày, nước hoàn toàn thay bằng nước ấm. Cửa sổ toàn bộ đều đóng lại, không cần mở ra, điều hòa cũng mở đến cao nhất. Trong biệt thự nóng hầm hập, khác biệt với gió lớn lạnh lẽo bên ngoài.
" Lão công...." Thanh niên sờ sờ một bên giường, sờ không đến ai mờ mịt mở mắt ra. Tự hỏi nam nhân đi đâu rồi.
Không có nam nhân bên cạnh, cảm giác mất mát thực.
"Tỉnh rồi?! Có đói hay không?!" Hoắc Tinh Tuyền từ bên ngoài đi vào, một bộ hưu nhn trang phục, tóc lung tung xõa sấn đến khuôn mặt hắn trở nên ôn hòà. Thanh niên nhìn thấy hắn, vươn tay muốn ôm ôm. Nam nhân bị hắn như vậy hành động lòng hòa thành bãi nước, tiếp thanh niên, ôm vào trong lồng ngực.