" Là xuân dược." Tiết Phùng Châu kết luận. Lâm gia đối với Lâm Tử Thanh như thế nào hắn không biết. Nhưng đại ca từ hôn lễ của tiểu đệ trở về trúng xuân dược sự tình, thật khiến người suy ngẫm.
"Có thuốc sao?! " Câu hỏi này của nam nhân khiến Tiết Phùng Châu giật mình. Hoắc Tinh Tuyền hai chân tuy phế, nhưng chỗ đó vẫn còn hoạt động rất tốt a. A, không phải, hắn chưa từng nhìn thấy Hoắc Tinh Tuyền có tình nhân. Tiết Phùng Châu nhìn Hoắc Tinh Tuyền bằng con mắt khác xưa. Hắn thật sự không được?!!
"Có, nhưng hiệu quả không được tốt lắm. Tốt nhất là nên dùng cách kia.....Ngươi hiểu đi? " Thuốc tuy có, nhưng hiệu quả chậm chạp, còn có thể tổn hại đến thân thể. Tiết Phùng Châu không tin, Hoắc Tinh Tuyền thật sự muốn dùng cách này giúp Lâm Tử Thanh.
"Ta giúp hắn, ngươi đi ra ngoài đi." Tiết Phùng Châu gật đầu, để lại không gian cho hai người. Nam nhân gian nan bò đến trên giường, kéo thanh niên vào trong lồng ngực.
Thân thể hắn thật sự nóng bỏng, như một cái lò than. Cảm nhận được mát lạnh hơi thở, Lâm Tử Thanh vô thức cọ tới, ủy khuất nói nói. " Lão công, giúp giúp ta.....Ta rất khó chịu...." Mỹ nhân trong lòng, xinh đẹp động lòng người.
Là nam nhân không một ai có thế chịu được, nam nhân có phản ứng....
" Um....." Bộ phận ngẩng cao đầu được bàn tay to lớn thô ráp cầm lấy, liên tục xoa nắn, lên xuống. Xử nam như
Lâm Tử Thanh lần đầu tiên cảm nhận được khoái cảm. Thét lên một tiếng phóng thích...... Dịch nhầy ướt đẫm tay của nam nhân.....
Hoắc Tinh Tuyền nhìn thanh niên thoải mái, lòng an tâm. Nhưng một lát sau, thanh niên bám lấy hắn, ngọt nị nị mê hoặc giọng nói lọt vào trong lỗ tai. " Lão công, vẫn chưa....." Đơn giản một lần là xong như vậy cũng sẽ không đặt cho nó cái tên xuân dược.
" Lão công, không phải chỗ này....Ta muốn ngươi....." Nam nhân gân xanh bạo tẩu, hai hàm răng va chạm vào nhau, cố gắng đạt đến trấn tĩnh, hắn lắc lắc đầu, móng tay đâm vào lòng bàn tay, kéo về hắn lý trí.
" Lão công?!...." Nhìn thấy nam nhân chậm chạp không có động tĩnh, Lâm Tử Thanh ngẩng đầu dò xét nam nhân.
Nhìn hai ánh mắt hắn chứa đầy chối từ, tránh né nhìn hắn, trái tim bổng chốc hụt hẫng một nhịp......" Ngươi, không muốn ta sao?!!" Thanh niên khóc nức nỡ, chất vấn nhìn nam nhân. Hắn yêu thích hắn, chỉ là lừa đảo thôi sao?!
" Tiểu Thanh, ta......" Hắn làm sao không muốn?!! Khi người đó còn là hắn ái nhân?!! Hắn muốn hắn, yêu thương âu yếm hắn, hôn lên từng tấc da thịt của hắn. Nhưng hắn sợ hãi, thanh niên khi tỉnh táo lại sẽ như thế nào?! Hắn sẽ sợ hãi hắn sao?!! Hắn không muốn điều đó xảy ra, hắn không muốn thanh niên dùng con mắt oán hận đó nhìn hắn.
"Ngươi, không yêu ta sao?!" Thanh niên khuôn mặt tro tàn, con ngươi linh động đôi mắt mất đi ánh sáng. Bị chối từ, bị hắn người tin tưởng dành trọn con tim nam nhân từ chối. Có thứ gì đó, vỡ nát.....Hắn bị người hãm hại, bị người phản bội cảm giác cũng chưa đau đớn như lúc này.....
Dục vọng như thủy triều kéo đến, thanh niên buông tay nam nhân. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào chính mình cổ tay...... Không gì đau đớn hơn khi bị người mình yêu ghét bỏ.
"Tiểu Thanh, ngươi làm gì?!! " Ánh mắt co rút lợi hại, nam nhân nhìn thanh niên không thương tiếc cắn xuống mảnh khảnh cổ tay. Dùng lực ray nghiến đến bật máu. Hoắc Tinh Huyền hoảng sợ đột độ, ngăn cản hắn làm điều dại dột. " Mau nhả ra!!!" Trái tim co thắt lợi hại, đau đớn làm hắn không thể nào thở nổi.
"Quản gia, quản gia!...." Hoắc Tinh Tuyền khiếp sợ nhìn thanh niên trắng bệch không chút máu khuôn mặt nhỏ, mềm mại ngả người vào trong lòng của hắn thanh niên. Cổ tay vết thương, không ngừng chảy máu. Màu đỏ tươi ập vào trong mắt, làm nam nhân ùa về cảnh tượng đánh sợ năm xưa. Ba mẹ hắn, chết nằm trong vũng máu....
"Ôi trời đất ơi!!...." Quản gia cùng Tiết Phùng Châu vẫn luôn túc trực ở bên ngoài, nghe thấy tiếng kêu gào của nam nhân. Hai người chạy vào bên trong, thì thấy cảnh tượng kinh hoàng. Thanh niên yếu ớt hơi thở, suy yếu như có thể biến mất ngay lúc nào cảnh tượng......Nam nhân hắn, giống như điên rồi quái vật ôm chặt lấy trân quý bảo vật.......Hắn khóc.....Khóc sao?!.......
"Cứu hắn....." Nam nhân khẩn cầu ánh mắt, cầu xin nhìn về phía Tiết Phùng Châu. Làm ơn, hãy cứu cứu hắn, hãy cứu Tiểu Thanh.....Hắn không thể mất đi Tiểu Thanh, tuyệt đối không thể.
"Ngươi là cái đồ ngu người!!! Ngươi cho mình thông minh sáng suốt một đời lại không nhìn ra tâm ý của hắn hay không?!! " Tiết Phùng Châu văn nhã công tử giờ lúc này giận dữ vặn vẹo khuôn mặt. Hận không thể bổ đầu của tên ngốc nghếch này ra xem hắn suy nghĩ cái gì!!
" Hắn toàn tâm toàn ý giao phó cho ngươi, một mực tin tưởng. Cuối cùng đâu, ngươi từ chối hắn?" Tiết Phùng Châu nghe nam nhân tường thuật lại mọi chuyện. Hận sắt không thành thép biểu tình. Lâm Tử Thanh đối với
Hoắc Tinh Tuyền như thế nào, hắn một cái người ngoài đều nhìn rõ ràng.
"Ta tưởng, hắn chỉ vì dục vọng nên mới....." Hoắc Tinh Tuyền căng chặt thần kinh, bộ dạng hèn nhát, tự ti mặc người mắng nhiếc. Hắn không biết, mọi chuyện thành ra như vậy.....Đều là vì hắn. Là hắn suy nghĩ không thấu đáo, là hắn không hiểu được tâm ý của thanh niên, là hắn mù quáng một mực cho rằng bản thân là đúng. Hắn sợ thanh niên hối hận. Thanh niên, đã bị hắn làm cho rất lớn tổn thương.