" Ca, ta sắp cùng Tư Viễn ca kết hôn. " Lâm Tử Ngọc khiêu khích khoe ra giọng nói. Trước kia Lâm Tử Thanh yêu chết Hạ Tư Viễn không rời, hận không thể mạng đều muốn cho Hạ Tư Viễn. Nghe hắn cùng Hạ Tư Viễn muốn kết hôn, Lâm Tử Thanh sẽ có cái gì cảm xúc?!! Ghen tị, tức giận, đau lòng sao?!! Ha hả, hắn chính là muốn nhìn thấy hắn như vậy.
"A, là như vậy sao. Ta chúc các ngươi bách niên giai lão. " Lâm Tử Thanh cầm quả táo cắn một miếng lớn, âm thầm khen ngợi. Không hổ là táo nhập khẩu, vừa giòn vừa ngọt, hắn có thể ăn liền hai quả, chính là không thể, lão công chỉ cho phép hắn ăn một quả. Hăn giọng nói hàm hồ nói đáp lại Lâm Tử Ngọc.
Lm Tử Ngọc Tư Vin kt hn chuyện sm mung cg xy r. Nghe từ Lm Tử Ngọc thanh âm thì hắn rất mong chờ mối hôn sự này. Thanh niên nở một nụ cười nhạt nhẽo. Mà hắn, sẽ không đi ngăn cản chuyện vui của hai người bọn họ, hắn không có tốt đẹp như vậy. Lâm Tử Ngọc cũng nên nếm thử một chút tư vị bị người vứt bỏ, phản bội là như thế nào cảm giác. Ha hả, hắt rất mong chờ vào tương lai đâu.
" Ca, ngươi nhất định phải đến hôn lễ của chúng ta. Còn có, cùng với ca phu. " Lâm Tử Ngọc buồn bực, Lâm Tử Thanh hắn không giống với hắn suy nghĩ. Nhưng hắn rất nhanh vui mừng trở lại, chờ đến khi hắn hôn lễ cử hành, xem xem Lâm Tử Thanh có giám đến hay không đến. Đến lúc đó, hắn còn có thể bình thản, sẽ không để ý sao?!
Hắn còn muốn xem, bộ dạng bị thế nhân chỉ trỏ khinh miệt Hoắc Tinh Huyền.
"Còn chuyện gì nữa không?! Ta cúp máy. " Thấy nam nhân xuống lầu, hai mắt thanh niên tỏa sáng muốn bay đến bên cạnh nam nhân bên người. Chính là còn phải nói chuyện với Lâm Tử Ngọc. Hắn có chút không kiên nhẫn nói chuyện điện thoại.
" Khoan đã...." Lâm Tử Ngọc vội vàng la lên. " Ca, ngươi có thời gian trở về thăm ba mẹ, bọn họ rất nhớ ngươi. "
Hắn chỉ tìm lấy cái cớ, trở về Lâm gia hắn có thể thị uy với Lâm Tử Thanh! Lâm Tử Thanh rời đi lâu như vậy, bực bội tích tụ trong lòng không có chỗ phát tiết.
"Ta không có thời gian, cúp máy đây. " Hai người kia nhớ hay không nhớ hắn còn sẽ không rõ sao?!! Xem nguyên chủ như bùa hộ mệnh chắn hết tai ương làm hài tử của bọn họ vui sướng an tư vô lự cuộc sống trải qua, cuối cùng thì xem như hàng hóa mà bán cho Hoắc gia, hết giá trị lợi dụng bỏ mặc không để tâm đến. Nguyên chủ quả thực có một cha mẹ đối với hắn cực kỳ tốt a. Thanh niên châm chọc biểu tình.
"Lão công." Cắt đứt cuộc nói chuyện nhàm chán. Thanh niên phi thẳng đến bên cạnh nam nhân, cực kỳ thuần thục động tác ngồi lên đùi hắn. Nam nhân mặt vô biểu tình, điều khiển xe lăn đi đến hoa viên. Hoắc quản gia phân phó người hầu, phao một ấm trà nóng, chút điểm tâm ngọt cùng ít trái cây mà phu nhân thích.
"Tiểu Thanh, chúng ta muốn chuyển nhà. " Hoắc Tinh Tuyền vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của người trong lòng.
Thời gian sắp tới sẽ vô cùng náo nhiệt, hắn không muốn điều đó ảnh hưởng đến thanh niên nghỉ ngơi. Bảo bối của hắn chỉ cần vô lo vô nghĩ là tốt rồi. Mọi chuyện đã có hắn đến giải quyết.
"Chuyển nhà? Chuyển đi nơi nào?!" Thanh niên ngầng đầu lên, dùng đôi mắt nghi hoặc nhìn hắn nam nhân. Nơi này có cái gì không tốt sao?! Vì sao phải chuyển đi??! Đây là nơi lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân, là nơi mà hắn cùng nam nhân nảy sinh ra tình cảm thân thiết, là nơi lưu rất nhiều kỷ niệm nha. Nói thật, hắn có chút luyến tiếc rời đi.
"Một nơi ngươi chắc chắn ngươi sẽ thích. " Nhìn thấy sự mất mát của thanh niên. Hoắc Tinh Tuyền không đành lòng. Hôn nhẹ lên cái trán còn lưu băng gạt của hắn. Nơi này tại sao lại lâu lành như vậy?!! Tiết Phùng Châu tên kia hắn cho thuốc dồm? " Ở nơi nào đó một bác sĩ bận rộn liên tục hát xì (" kẻ nào nói xấu ta?! ") Chỉ cần nhìn thấy vết thương này tâm hắn đều muốn đau.
"Nơi nào có ngươi, ta đều thích. " Hoắc Tinh Tuyền bị thanh niên lời nói cảm động hỏng rồi. Là nơi có thanh niên, nơi đó mới gọi là nhà.
" Hôm nay, chúng ta luyện tập một chút?!! " Nam nhân chần chờ không đáp lại. Lâm Tử Thanh nhìn cự tiệp nam nhân, có chút nổi nóng. "Ngươi, đứng lên cho ta!! "
"Chính là..." Nam nhân ngần ngại, hắn không muốn thanh niên tiếp tục vì hắn mà bị thương. Nếu đã như vậy, hắn không cần đứng lên. Luôn dứt khoát con người nam nhân có tia do dự.
"Ta nói ngươi đứng lên!" Về chuyện này thành niên kiên cường thực, ánh mắt bừng bừng lửa cháy nhìn nam nhân. "Ngươi không đứng, ta một tuần không nói chuyện với ngươi." Bình thường không nói được hắn, vậy uy hiếp đi. Hắn không tin không dùng được.
"...." Hoắc Tinh Tuyền bất đắc dĩ vị xe lăn, chậm chạp đứng lên. Thanh niên đứng một bên canh chừng hắn.
Không nói chuyện với thanh niên một ngày hắn đã không chịu nổi, một tuần giết chết hắn còn sảng khoái hơn.
Cường thế Hoắc gia đại thiếu lại không thể làm gì được phu nhân của hắn.
" Thưởng cho lão công." Thanh niên hôn một cái vang dội lên trán nam nhân. Hắn cầm lấy tay của nam nhân, từng bước lùi về sau, nam nhân cứ như vậy tiến về phía trước. Được thưởng, nam nhân càng thêm ra sức.
Trôi qua hơn mười phút, Hoắc Tinh Tuyền thở phì phò nằm rạp trên bãi cỏ. Lâm Tử Thanh nằm xuống bên cạnh, nắm lấy tay của hắn. Hai người cái gì cũng không nói, lẳng lặng như vậy một hồi lâu.
Hoắc quản gia đứng từ xa nhìn thấy, lão lệ tung hoành. Phu nhân là một quá tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho thiếu gia. Tối hôm nay hắn nhất định phải hầm một nồi canh thật là bổ dưỡng mới được.
" Gia gia, ngài đừng tức giận ta." Ánh trăng huyền ảo chiếu xuống sườn mặt góc cạnh của nam nhân. Hoắc Lan Tuệ từ nơi nào dễ dàng có được cổ phần của Hoắc thị?! Nàng nơi nào có được vênh váo tự đắc như bây giờ?! Hoắc thị sao, hắn có cũng được không có cũng chẳng sao. Hắn đã có thứ quan trọng hơn tất cả.