" Ca ca, Hoắc gia có gì không tốt?! Ngươi qua đó rồi, vinh hoa phú quý tiền tài hưởng không hết a. " Thanh niên sườn mặt tinh sảo. Khí chất tự phụ thanh lãnh dương mắt nhìn một nhà ba người giả mù mưa xa hết lòng khuyên bảo hắn ngồi ở đối diện. Người nói chuyện với hắn là đệ đệ 'thân ái' của hắn đâu.
" Tử Ngọc nói không sai, Tử Thanh ngươi đừng có không biết điều. Hoắc gia hào môn giàu có, ngươi sẽ không chịu khổ. " Được bảo dưỡng kỹ lưỡng đẹp đẽ tám phần giống Lâm Tử Ngọc khuôn mặt Lâm mẫu gật đầu phụ hoạ. Nhìn thanh niên ánh mắt càng thêm không vừa mắt.
" Tốt như vậy, cho đệ đệ cơ hội này không phải tốt nhất sao?! " Thanh niên mỉm cười, đáy mắt lại lạnh lẽo không lấy một tia ấm áp. Hắn bị mấy người này lời nói ghê tởm muốn chết có được hay không. Còn tưởng bản thân thánh thiện đang giúp ích cho đời, giúp hắn có một cuộc sống tốt hơn?! Hắn nằm mơ cũng không có chuyện tốt này.
" Chính là, chỉ có ca ca mới phù hợp a. " Lâm Tử Ngọc bất mãn nhìn thanh niên. Xui xẻo đồ vật miệng lưỡi từ khi nào cứng rắn như vậy?! Cứng mềm không chịu ăn, cũng vì chuyện này hắn cùng cha mẹ tốn không ít công phu miệng lưỡi khuyên bảo hắn. Nếu không phải gia đình kinh tế nguy cấp, cần dùng một khoản tiền lớn, hắn hận không thể đạp chết tên xui xẻo này. Nhưng mà, gả cho tên tàn phế cũng không sai biệt lắm. Lâm Tử Ngọc sảng khoái cười.
" Ngươi nói cũng phải a. " Nhìn thanh niên gật đầu. Lâm Tử Ngọc thoáng yên tâm một nữa, lại bồi thêm một câu rèn sắt khi còn nóng. Lời nói cực kỳ có tính thuyết phục, hấp dẫn cực kỳ.
" Ca ca, ngươi cứ yên tâm. Nếu ngươi chịu ủy khuất gì cứ nói cho ta, ta sẽ vì người đòi lấy công đạo. Còn có ba ba và mụ mụ, nhất định sẽ không để cho ngươi có chuyện gì. " Lâm Tử Thanh chính là như vậy. Chỉ cần đạt đến ba mẹ quan tâm, sẽ ngoan ngoãn nghe lời. " Hoắc gia nhất không thiếu chính là tiền, còn muốn giàu có hơn nhà của chúng ta. Ca ca, ngươi sẽ là hào môn quý chính phu nhân a. " Lâm Tử Ngọc nhịn, hạ thấp Lâm thị so với Hoắc gia đã là cực hạn. Nếu Lâm Tử Ngọc còn không biết điều, đừng trách hắn độc ác!
" Ba ba mụ mụ còn có ngươi, sẽ tốt như vậy sao?! " Thanh niên liếc mắt từng người, không khỏi phì cười. Nhìn bọn họ ba cái không ngừng kết hợp diễn kịch, hắn âm thầm cho bọn họ một trang pháo tay. Không đi làm diễn viên cũng thật tiếc, đoạt giải ảnh đế cũng không chừng đâu. Nếu như đổi lại là nguyên chủ sẽ không chần chừ mà đồng ý đi. Hắn lại không phải là nguyên chủ, chẳng qua bất hạnh xuyên qua cùng trùng tên trùng họ mà thôi.
Mấy ngày hắn ở Lâm gia sinh hoạt, nhìn rõ bộ mặt thật của từng người. Nhìn hạ nhân đối đãi với hắn cũng đủ biết nguyên chủ trải qua Lâm gia sống như thế nào. Là người chết cũng không kém mấy phần.
Nếu thật sự Hoắc gia tốt như vậy, Lâm Tử Ngọc hận không thể bây giờ cử hành hôn lễ, truyền đến toàn dân thiên hạ. Chỉ trách Hoắc gia vị kia không may mắn cho lắm, ngồi vào chiếc ghế gia chủ chưa được bao lâu đã xảy ra tai nạn xe cộ hai chân tàn phế, bị phán suốt đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn hành tẩu mà thôi.
Hoắc gia địa vị tuy cao, tiền tài tuy nhiều. Lại chẳng ai chịu ủy khuất gả cho một kẻ tàn phế. Hoắc gia người cầm quyền hiện tại là Hoắc Tinh Huyền. Nhưng Hoắc gia hố nước đục này, vị trí gia chủ sau này là ai còn phải nói lại.
Hoắc gia mấy tháng trước tung tin, tìm người hợp mệnh gả cho Hoắc Tinh Huyền xung hỉ, để tiêu tàn xui xẻo. Mà người phù hợp nhất, lại là Lâm Tử Thanh hắn đây. Lâm gia biết tin, nhanh chóng gấp rút đẩy hắn đến Hoắc gia trên giường.
Lâm gia không chỉ muốn Lâm Tử Thanh gả cho Hoắc Tinh Huyền, còn muốn hắn lợi dụng cơ hội này chiếm về chỗ tốt về cho Lâm gia. Ha hả, thật là suy nghĩ thấu đáo.
Bị hỏi ngược lại, Lâm Tử Ngọc họng có chút nghẹn. Tất nhiên là sẽ không. Hắn lấy đâu ra nhiều tâm tư đi quản chuyện của xui xẻo đồ vật?! Hắn chán ghét còn không kịp đâu. Chính là, Lâm Tử Ngọc sẽ không nói ra. Hắn giả tạo cười cười. " Ca ca nói đùa, chúng ta sao có thể bỏ mặc ngươi đâu?! " Ngươi chết ở Hoắc gia rồi, cúng chúng ta không còn quan hệ. Hắn nghe nói Hoắc gia vị kia tính tình bạo ngược, cực thích đánh người. Chết dưới tay hắn vô số kể, được xưng là sát thần.
" Lâm Tử Thanh, chúng ta nuôi dưỡng ngươi lâu như vậy. Cũng nên đến lúc ngươi báo đáp chúng ta rồi. Không nói nhiều nữa, thu dọn đồ đạc, ngày mai lập tức đến Hoắc gia đi. " Lâm phụ lên tiếng chứng minh mọi chuyện đã ấn định rồi cũng không cho người phản bác. Lâm Tử Ngọc vui sướng khi người gặp hoạ nhìn Lâm Tử Thanh. Lâm gia kinh tế thiếu hụt, cần một khoản tiền lớn bổ khuyết vào trong. Cùng liên hôn với Hoắc thị, chính là một chiếc bánh to từ trên trời rơi xuống. Một cơ hội tốt như vậy, bỏ qua là ngươi ngu xuẩn.
" Gả qua đó cũng không có gì. Chỉ là ba ba, ta có một yêu cầu. " Một tiếng ba ba này Lâm Tử Thanh xuýt chúng nữa cắn trúng lưỡi, ghe tởm chết hắn đi được. Chính là, hắn không thể phụ sự kỳ vọng, phải diễn cho tròn vai mới tốt.
" Ngươi nói. " Lâm phụ mặt mày không vui thật sự, Lâm mẫu hận không thể bóp chết hắn ngay lúc này, giám đưa ra điều kiện với bọn họ. Lâm Tử Thanh lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?!.
Lâm Tử Thanh cười xoà, nói. " Còn không phải ta sợ hãi ở Hoắc gia sống không tốt sao. Dù sao cũng phải lưu cho mình đường lui đi. Ba, ta cũng không cần nhiều đâu, 100 vạn cũng đủ rồi. " Hắn đâu giống như nguyên chủ răm rắp nghe lời, chính mình chịu thiệt cũng không biết. Mà hắn, trước nay chưa từng chịu thiệt quá.
" 100 vạn?! Ngươi không đi ăn cướp đi ngươi!! " Lâm mẫu táo bạo. 100 vạn giống như xẻo miếng thịt trên người nàng xuống. Đau đớn không chịu được. Lâm Tử Thanh lại là thứ gì. Nàng sẽ dễ dàng cho hắn tiền sao?
" Chậc, điều kiện đơn giản như vậy cũng làm không được. Chả nhẽ ba muốn mọi người biết Lâm gia bạc đãi ta, không từ thủ đoạn bức ta gả Hoắc gia đi? Ai nha, nếu mấy người muốn như vậy thì..." Lâm Tử Thanh âm cuối kéo dài, chờ đợi phản ứng của ba người. Lâm phụ yêu tiền, yên quyền cũng cực kỳ trọng sĩ diện. Hắn không tin, Lâm phụ để cho người ngoài dèm pha nói Lâm gia đối xử Lâm Tử Thanh không tốt. Nếu không, hình tượng vợ chồng hoà thuận con cái yêu thương chuẩn mực gia đình sẽ tan biến ngay lập tức.
" Được, 100 vạn cho ngươi. Đến Hoắc gia rồi, ngoan ngoãn một chút, đừng làm chúng ta bận lòng. " Lâm Tử Thanh ngoan ngoãn gật đầu. Lâm phụ Lâm mẫu không tốt sắc mặt đi rồi.
Lâm Tử Ngọc không có rời đi, Lâm Tử Thanh cho hắn một cảm giác rất kỳ lạ. Lâm Tử Thanh bây giờ không giống với Lâm Tử Thanh trước kia. " Ca ca, ta chúc ngươi cùng Hoắc gia hạnh phúc. " Hạnh phúc chắc chắn sẽ không, nhưng chúc Lâm Tử Thanh ngươi sống " tốt " ở Hoắc gia là được.
" Nhận cát ngôn của đệ đệ. " Lâm Tử Thanh bình thản đáp lại. Hắn không chỉ sống tốt, mà còn sẽ sống cực kỳ cực kỳ tốt. Sống để cho Lâm người thấy, hắn không phải Lâm Tử Thanh yêu đuối mặc bọn họ sai khiến khi xưa nữa.