Nguyễn Tinh Nhã đã từng chứng kiến rất nhiều cái chết với phương thức khác nhau. Nhưng lần đầu tiên cậu mới thấy cách giết người tàn bạo như vậy.
Hơn nữa, nhìn nhát chém và cách mà thi thể bị mở toang đầu ra, não bị vét đi, không có một con vật nào thông minh đến trình độ này được.
Cậu rùng mình khi nghĩ sâu xa hơn, nhặt lên viên kim cương không kịp xem kĩ đã nhét vào túi áo, vội vàng đội nồi lên đầu. Thi thể này máu vẫn chưa đông lại, nhiệt độ trong rừng lại thấp làm cho quá trình co cứng giảm, ước tính thời gian tử vong trong khoảng tầm 30 phút.
Cũng có nghĩa là, hung thủ vẫn còn ở lân cận.
Bây giờ không chạy thì hơi ngu.
[Thu thập được một viên thạch anh đen.]
“…?”
Nguyễn Tinh Nhã lại lọ mọ một phen tìm kim cương đen của mình, tâm tình trầm trọng.
Cậu có thể “nhặt” tài sản của người đã chết cũng có nghĩa, trò chơi này cho phép người chơi giết người đoạt bảo.
Năm ngày này, không những phải dè chừng những nguy hiểm đang rình rập xung quanh mà còn phải cảnh giác với người chơi khác.
Trời sắp tối tới nơi, cậu phải đi tìm nơi ẩn náu đã.
______
Ngày hôm sau.
[Số người còn lại: 400]
Nguyễn Tinh Nhã may mắn tìm được một cái chòi do ai đó dựng lên, bên trong có một lò sưởi, cậu đốt lửa ngủ một đêm xem như là an ổn. Cậu cảm thấy vận may đang tìm tới, cứ trót lọt như vậy thì nằm cũng thắng game thôi.
Vụt!
Vừa mới bước chân ra khỏi chòi bước đầu tiên, hàng chục cây giáo nhọn hoắc chỉa thẳng vào mặt, bén nhọn, còn nhỏ giọt máu tươi tí tách.
Nguyễn Tinh Nhã muốn giả bộ nhìn không thấy cũng khó.
Thứ đang cầm giáo, không phải là thú hay vật, mà là con người.
Bọn họ ăn mặc như người rừng, quấn mỗi mảnh vải thô che đi bộ phận cầm thiết, làn da đen thùi, tuyến lông phát triển mạnh, nhìn từ xa trông không khác gì tinh tinh. Người cầm đầu có khuôn mặt bặm trợn hung ác độc địa, ánh mắt nhìn cậu hệt như ngày hôm qua cậu nhìn mấy con đuông dừa, thèm khát.
Đếm không hết có bao nhiêu ngọn giáo đang chỉa vào mặt mình, cậu đổ mồ hôi hột, nuốt nước miếng, run bần bật.
“Chu pa pi, bu nha nhố!”
Tên dẫn đầu chỉa mũi nhọn về phía cậu, nói thứ ngôn ngữ mà cậu không bao giờ hiểu được.
Nguyễn Tinh Nhã rất muốn đưa tay lên ngoái lỗ tai vài cái: “…”
[Chào người chơi, có vẻ như cậu đang gặp rắc rối vì bất đồng ngôn ngữ~]
[Người ta sẽ giúp cho nà.]
[Tạm dịch lại lời nói của Tộc trưởng bộ tộc Thân Thiện: Bộ tộc chúng tôi rất là thân thiện với khách phương xa, có muốn đến bộ tộc chúng tôi chơi đùa không?]
“…” Đỉnh cao phiên dịch.
Nguyễn Tinh Nhã không cho rằng phương thức chào đón khách quý lấy giáo chỉa vào mặt người khác là thân thiện. Cậu không tin những người này sẽ thiện lành mà thả cậu ra nếu cậu từ chối.
Bộ tộc này chắc chắn là những người đã dựng nên những căn chòi ở khắp đảo như thế này, giống như cái bẫy chuột, người chơi bị bọn họ bắt ba ba trong rọ. Còn bắt con người để làm gì thì, chắc là muốn ăn món “tri thức con người”.
[Nhiệm vụ ẩn: Đến bộ tộc thân thiện làm khách.]
“…” Hệ thống rõ ràng là muốn cậu đi tìm đường chết.
Nhiệm vụ này, không thể nhận!
Tộc trưởng thấy rõ sự chần chờ của cậu, khoác tay ra hiệu cho bốn gã cao to nhất đám, “hộ tống” cậu đi.
“Nha nhố!”
Nguyễn Tinh Nhã như con heo sắp vào lò quay, bị bốn bức tường vây quanh, mọc cánh bay đi cũng khó: “…”
Cậu biết ngay mà, làm gì mà có chuyện cậu đạp được cục cớt chó bằng chân trái chứ.
________
Rầm!
Két!
“Á!”
Nguyễn Tinh Nhã bị ném vào trong hang động một cách không thương tiếc, gã kia khóa lại cửa sắt, ánh mắt thèm thuồng mang theo kìm nén mà bước ra ngoài.
Chắc là bộ tộc này đang chuẩn bị nước hầm xương rồi.
Nhà tù hang động tối tăm không có vật chiếu sáng, chỉ có ánh sáng mặt trời len lỏi qua song sắt, hắt từng đợt nắng vào bên trong.
“Nguyễn Tinh Nhã?”
Nghe ai đó gọi tên mình, cậu lồm cồm bò dậy lau lau cát đất trên quần áo, ráo dác nhìn xung quanh. Tầm mắt cậu va phải gương mặt nam tính quen thuộc nào đó, bất ngờ: “Vu Thực?” Sao lại là thằng cha này?
Vu Thực giá trị vũ lực cao gấp mấy lần cậu mà còn bị bắt thì bộ tộc này chắc chắn rất mạnh. May mà cậu không phản kháng hay bỏ chạy.
Hắn không ngạc nhiên gì khi gặp Nguyễn Tinh Nhã trong tình huống éo le này, bởi vì cậu nhát gan hệt như tưởng tượng của hắn.
Cậu liếc nhìn khắp hang động, không phải chỉ một mình Vu Thực bị tóm, mà còn có rất nhiều người, tính luôn cậu thì khoảng chừng ba mươi người. Những người này hoặc là có đôi chỗ bị thương hoặc đã gần hấp hối, mùi máu tươi nồng đậm hơn cả mùi đất. Ánh mắt của những người này làm cậu không thoải mái.
Tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống cạnh Vu Thực, hắn không nói gì mà chỉ nhìn cậu.
Bộ thân quen với nhau lắm à? Chỉ mới nhậu chung một bữa.
Nguyễn Tinh Nhã lúc này mới an tâm hơn, thăm hỏi: “Anh trai anh đâu?” Cậu không thấy Vu Ngạn Thu đâu.
Vu Thực nắm lấy cánh tay, kéo cậu lại gần, thì thầm: “Nguyễn nhát gan, cậu ta không phải anh trai tôi. Đừng có tỏ ra thân thiết.”
“…”