Nghe thấy giọng của Trang Chính, những người khác co cẳng chạy đi ngay không chút do dự.
Tuyệt đối không thể đi qua phía sông, vậy con đường duy nhất họ còn đó là rừng cây ở phía ngược lại.
Tạ Kim Tịch cũng không biết phải chạy về hướng nào, nhưng anh biết là không thể chạy tán loạn ở trong rừng được, ban đêm trong rừng mà chạy tán loạn thì tính nguy hiểm càng cao.
Nhưng bây giờ là lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Kim Tịch chỉ thấy có người lướt qua mình chạy ù vào trong rừng, anh không kịp suy xét nhiều liền chạy theo vào.
Liều mạng chạy bán sống bán chết đích thực rốt cuộc là cảm giác gì, xem như Tạ Kim Tịch đã thực sự được cảm nhận một phen.
Đèn pin lắc đi lắc lại ở trong khu rừng đen kịt chói loà ánh sáng màu trắng, bên tai toàn là tiếng gió vù vù và tiếng thở của mình, chạy giẫm lên lá rụng, còn bước thấp bước cao giữa cây leo và rễ cây.
Anh còn thường hay bị vấp mấy cái, nhiều lần bị vấp té lại bò dậy chạy tiếp không nghĩ ngợi gì hết, ngực phổi lại giống hệt khoang gió quạt bạt mạng.
“Đợi đã!” Tạ Kim Tịch không nhịn được hô to với người chạy điên cuồng đằng trước, “Đợi tôi! Chạy chậm chút!”
“Đừng… Đừng chạy xa quá! Sẽ lạc nhau đó!”
Người đằng trước cũng không quay đầu lại hô lớn: “Cậu chạy nhanh lên!”
Tạ Kim Tịch bất ngờ bị vấp một cái, một chân đã đạp trúng đống lá khô, nửa cẳng chân lọt thẳng vào trong đó, cả người chúi về phía trước theo quán tính không kiểm soát được nặng nề ngã trên mặt đất.
Sau khi Tạ Kim Tịch ngã xuống tay chống mặt đất muốn bò dậy, nhưng mới dùng sức lại cảm thấy toàn bộ mặt đất đều mềm, người anh đang lún xuống.
Cái chân kia của anh chưa ở trong đống lá khô vốn không có đạp phải, quần bị thấm ướt hết cả rồi, hoàn toàn không phát huy được sức.
“Đáng chết!” Tạ Kim Tịch ý thức được ngay lập tức, e rằng là anh đã đạp trúng đống lá khô loại lớn kia.
Nơi này sát với dòng sông địa thế thấp, mùa mưa sẽ khiến cho nước sông tràn lan khắp nơi, nước sông và nước mưa ngâm thấm mảnh đất này, lá cây và lá khô phía trên còn rụng xuống chồng chất, ngoài mặt vốn không nhìn ra được rốt cuộc mặt đất có phải trống rỗng hay là không.
Tạ Kim Tịch hoảng quá không lựa đường chạy, cũng vốn không chú ý đất đai dưới chân, may mà anh lún không sâu, cơ thể lại ngã nhào về phía trước trên mặt đất.
Anh vung cánh tay đến xung quanh, tóm được một bụi cây rất gần bên cạnh, gắng sức bò ra bên ngoài, thành công rút chân ra.
Tạ Kim Tịch thở hổn hển nặng nề vài tiếng, ngồi phịch trên mặt đất đặc cứng, mồ hôi tuôn ra đầy người vì sợ.
“Cứu tôi! Mau cứu tôi!”
Nhưng mà người chạy ở đằng trước Tạ Kim Tịch thì không có vận khí tốt như anh, người đó chạy nhanh quá, chạy ra mấy bước mới biết mình đã lọt vào trong đống lá khô.
Khi Tạ Kim Tịch ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, nửa người ông ta đã lún vào trong lá khô, lúc này đang ra sức vung vẫy cánh tay muốn “bơi” vào bờ, nhưng càng giãy càng chìm xuống.
“Chú đừng nhúc nhích!” Tạ Kim Tịch nhận ra ông ta là một trong những người mới, lớn tiếng ngăn cản động tác của ông ta, “Chú càng nhúc nhích càng lún sâu xuống dưới đó, để tôi kéo chú lên!”
Tạ Kim Tịch nhìn quanh một vòng không thấy cành cây thích hợp, chạy ra khỏi nơi hạ trại trong tình huống quá bất ngờ không kịp đề phòng, cho nên không có vác theo ba lô có đựng dây thừng.
Quả thực hết cách, Tạ Kim Tịch chỉ có thể cởi áo khoác ra, qua quýt vắt thành sợi dây ném qua.
“Chụp!”
May là buổi tối nhiệt độ hơi thấp, vừa nãy anh còn đang gác đêm nên đã chồng thêm một cái áo khoác khác, nếu không thì bây giờ anh chỉ có thể để trần cánh tay đứng ở trong rừng rậm thôi.
Người mới bị lún kia chụp lấy áo anh ngay, Tạ Kim Tịch sử dụng hết sức muốn kéo ông ta ra.
“Không… Khoan đã! Khoan đã!” Giọng nói của người kia đột nhiên biến điệu, tiếp theo ông ta kinh hoàng hét ầm lên, “Có con, có con gì đó đang cắn chân tôi!”
“A! A a a! Đang rỉa chân tôi kìa! Đang chích chân tôi!”
“A!”
Người đó vừa kêu gào thảm thiết, vừa thình lình nắm chặt kéo cái áo trong tay, kêu to: “Mau kéo tôi lên đi! Kéo tôi lên!”
“Cứu tôi! Chân tôi! A a a! Cứu cứu… Cứu tôi với!”
Tạ Kim Tịch chỉ cảm thấy một luồng sức lực rất lớn tới từ trên cái áo, anh lảo đảo hai bước suýt chút nữa đã bị lôi qua đó.
“Không được, kiên trì lên, chú đừng có cố kéo về phía mình!”
Mà người mới đó vừa sợ hãi vừa đau đớn, đã hoàn toàn mất lý trí. Ông ta nắm cái áo trong tay giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, chẳng ngó ngàng tới cái gì nữa dùng sức kéo áo, muốn rút mình ra khỏi đống lá khô.
Nhưng sức lực do đối lập nhau, ông ta cố sức kéo áo muốn kéo bản thân ra ngoài, Tạ Kim Tịch liền bị kéo thẳng đến chỗ ông ta ngã bên đó, anh gần như không kiên trì nổi.
“Mau cứu tôi! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn! Đau quá! A a a! Đau quá đi!”
“Cậu cứu tôi với! Xin cậu cứu tôi lẹ lên!”
Cái áo trong tay Tạ Kim Tịch căng đến cực hạn, nhưng anh vẫn không kéo được đối phương ra, ngược lại đối phương như bị con gì đó kéo chìm xuống dưới.
“Cậu cứu tôi với, tại sao cậu không cứu tôi! Cứu tôi với!”
Tiếng người đó vừa thảm thiết lại vừa tuyệt vọng, phần eo ông ta đã chìm nghỉm xuống dưới đó, đau đớn khiến ông ta như hóa rồ kéo áo về phía ông ta.
“Mày chết chung với tao đi! Đi chết đi! Tất cả chết hết đi!”
Tạ Kim Tịch bị kéo lại một chân giẫm vào trong đống lá khô nữa, bản năng sinh tồn chiếm thượng phong, Tạ Kim Tịch buông tay ra theo bản năng ngã về phía sau rút chân mình ra.
Không có anh kéo dây, người kia thình lình chìm xuống thêm một khúc, chỉ còn từ bả vai trở lên là vẫn ở lại trên đất.
Miệng ông ta đứt quãng chửi mắng Tạ Kim Tịch, mắng anh rằng tại sao không cứu ông ta, khi thì kêu thảm lên rằng ông ta rất đau, nhưng ông ta liền chìm xuống dưới rất nhanh, chỉ còn lại tiếng ‘Ô ô um um’, rất nhanh sau đó hoàn toàn im ắng.
Tạ Kim Tịch rút chân mình ra, ngã ra đất trong đầu trống rỗng.
Anh ra mồ hôi như tắm, cánh tay vừa mới phát huy hết sức lực cũng đang run lên, trong lòng hai bàn tay để lại vết siết rất sâu.
Anh nặng nề thở hổn hển, hai mắt đờ đẫn.
Đèn pin rơi bên chân anh, một chùm ánh sáng trắng chiếu vào chốn rừng sâu tối tăm.
Một mạng người, không, tính cả người bị trăn siết chết, hai mạng người, cứ thế biến mất trước mặt anh.
Mọi thứ vừa rồi quả thực xảy ra quá nhanh, từ bóng quỷ xuất hiện đến con trăn đột kích khu trại, rồi chạy như điên vào rừng cây, một người khác chìm chết trong đống lá khô, nguy hiểm khiến người ta không kịp trở tay.
Tạ Kim Tịch vuốt mặt, sau đó chậm rãi nhặt đèn pin cầm tay lên đứng dậy, bây giờ vẫn chưa phải là lúc sợ hãi tự trách, bây giờ trước mắt Tạ Kim Tịch còn có một vấn đề khác kinh khủng hơn, quan trọng hơn nhiều.
Đó là… Anh chạy tách nhóm rồi!
Đáng chết!
Anh chuyển động đèn pin nhìn xung quanh, trừ cái người chìm nghỉm ra, không nhìn thấy người thực hiện nhiệm vụ nào khác.
Vừa nãy con trăn đột kích khu trại, dưới sự hỗn loạn mọi người bỏ chạy tan tác, Tạ Kim Tịch có ý không muốn chạy tách nhóm, kết quả vẫn chạy tách ra một mình.
Mọi phía ngoài cây ra thì vẫn là cây, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được phương hướng lúc anh tới.
Anh thận trọng nhìn về hướng đó nửa ngày trời, không có thấy dấu vết và động tĩnh trăn đuổi theo.
Không được đi linh tinh, đi linh tinh nếu thật là lạc đường không tìm thấy đường về doanh trại, vậy cũng chả khác gì chết.
Tạ Kim Tịch nhận ra được dấu vết khi đến, dọc theo dấu vết đó đi một đoạn, tránh xa chỗ người kia vừa chỉm nghỉm.
Người đó không phải chết vì ngạt thở, mà là bị con gì đó ở dưới đáy cắn chết hoặc là rỉa chết.
Ông ta cứ luôn gào lên rằng có con gì đó đang cắn ông, chích ông, Tạ Kim Tịch cũng không muốn cá rằng con đó ăn một người rồi có no hay không, liệu có tính bò ra ngoài kiếm anh để ăn thêm một bữa nữa không.
Men theo dấu vết khi chạy tới đi được một đoạn đường ngắn, sau khi xác nhận là đã không còn thấy chỗ đống lá khô ấy nữa, Tạ Kim Tịch mới dừng bước, thở hổn ha hổn hển một lát, để phổi chịu gánh nặng tột cùng của mình nghỉ ngơi một chút.
Nguyên đoạn liều mạng bỏ chạy và cứu người này, adrenaline tăng vọt, kéo dài một lúc Tạ Kim Tịch mới trấn tĩnh lại đôi chút.
Xung quanh rất tối, nhưng Tạ Kim Tịch cứ luôn cảm thấy như có vô vàn con rắn di động ở các góc xó, vô vàn cặp mắt lạnh tanh ác độc đang rình bọn họ, như thể đang suy tư là có nên săn lùng bọn họ những loài vật nhỏ bé này hay không.
Sau khi trấn tĩnh ít phần, Tạ Kim Tịch nghiêm túc suy nghĩ, trừ loài trăn còn to hơn cả con người, không biết dài bao nhiêu kia ra khi nãy, con người loài động vật có dáng người này đây không hề ở trong thực đơn của con rắn khác.
Lũ rắn bị mùi hương đó thu hút tới đây, nhưng chỉ là không biết liệu cái hương đó có thể dụ dỗ sai khiến được những con rắn này tấn công bọn họ không.
Tạ Kim Tịch cảm thấy tính khả thi không phải rất lớn, dẫu sao mùi hương đó lan ra là do sau khi đống lửa đốt cháy một vật hình khối màu trắng, mùi hương sau đó lan tỏa vừa không chỉ dính lên người, nhiều lắm là có thể hấp dẫn lũ rắn đến trong phạm vi đặc biệt, khiến chúng nóng nảy.
Cũng không có khả năng cái hương đó còn có thể khiến rắn phân biệt được đâu là con người, từ đó tấn công người đâu nhỉ.
Vậy còn đấu tranh cái gì nữa, trong rừng nhiều rắn và côn trùng như thế, dù cho bọn họ tuyệt đối không đi tới được thung lũng Rắn, dứt khoát tìm một con rắn có độc tính mạnh để nó cắn mình một cái, khỏi phải bị lời nguyền phát tác chết thảm.
Vì lẽ đó, thực ra uy hiếp lớn nhất đối với bọn họ chính là loài trăn bự bị mùi hương hấp dẫn tới, thứ khác phải sợ là trong quá trình bỏ chạy giẫm phải hoặc là gặp loài rắn độc nào đó, bị cắn một phát tuyệt đối chết chắc.
Hết cách, con trăn bự lúc nãy quả thực rất có năng lực xung kích, cộng thêm việc bọn họ đang ở trong vòng vây của lũ rắn, khi vừa nhìn thấy con trăn siết chết người sống, thật sự không có cách nào bình tĩnh lại được.
Trước khi nền văn minh xuất hiện, loài người từng có thời kỳ tiến hóa dài dằng dặc ở trên đất bằng, nỗi sợ hãi về rắn hoàn toàn khắc ghi vào trong gien và bản năng, huống chi đột nhiên gặp phải cái loài trăn bự hạng nặng ấy.
Cái loại sợ hãi của con mồi đối với kẻ săn mồi đó làm bọn họ chạy tứ tán, cũng làm Tạ Kim Tịch lâm vào tình cảnh một thân một mình như bây giờ.
Tạ Kim Tịch ép buộc mình phân tích tình hình hiện tại một chút, trăn không có đuổi theo, nhưng vấn đề là anh đã chạy tách ra khỏi những người khác rồi, muốn sống nhất định phải tụ lại chung một chỗ, bởi vì còn không biết Vu Rắn đã đi đâu.
Không có vật tư, không có người dẫn đường, nghĩ thế nào cũng là một con đường cụt.
Vì vậy nhất định phải hội ngộ với những người khác.
Muốn hội ngộ, lựa chọn tốt nhất thực ra là trở lại khu trại, khẳng định bọn họ không thể bỏ vật tư, tất cả vật tư còn ở chỗ đó đấy.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, mấy con trăn bự kia có khi nào còn thủ ở đó không, vẵn thủ ở đó thật thì trở về chẳng khác nào thêm bữa ăn cho rắn ư?
Tạ Kim Tịch cau mày, không biết lúc Trang Chính chạy đi có cầm súng bắn pháo sáng theo hay không…
Hiện tại tình hình này, Tạ Kim Tịch chỉ có thể bấm bụng làm tiếp đi dọc theo dấu vết lúc chạy tới đi về hướng khu trại.
Cứ đi và đi lân cận dần dần có tiếng bước chân, hai tia sáng đèn pin lộ ra từ sau cây cối che chắn, một người trong đó trông thấy anh hô to: “Tạ Kim Tịch! Đây này! Chúng tôi ở đây này!”
Tạ Kim Tịch mừng trong lòng, vội vàng đi qua, nhận ra là Triệu Ô và Vương Hàn Trì.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chỉ có hai người các anh thôi sao? Trang Chính và những người khác đâu?” Tạ Kim Tịch vội hỏi.