Vô Hạn Khủng Bố

Chương 95: Hành trình và bất tử tế tự



- Đây đã là mục tiêu thứ ba rồi, đền thờ thần Osiris, hy vọng là chúng ta vào đó sẽ được nhiều đại mỹ nhân nghênh đón.
Carnahan vừa đi vừa nói.
Sau khi Trịnh Xá đeo Vòng tay của thần Anubis vào, từ trong vòng tay không ngừng hiện ra hình ảnh, những hình ảnh này chính là vị trí của các đền thờ còn sót lại của Ai Cập cổ, vì thế mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ dựa vào những chỉ dẫn này không ngừng tìm tòi đi tới.
Về mặt này bản thân Trịnh Xá cũng thấy vô cùng bất đắc dĩ vì mặc dù hắn đã xem qua The Mummy Return, hắn vẫn không quen thuộc với thế giới này, ví dụ như nhân vật trong phim kinh dị có nhắc đến một địa danh, khi ngươi tiến vào trong phim là có thể tìm ra địa phương đó sao? Không thể, trừ phi ngươi liên tục tìm người hỏi đường mà đi, không thì dẫu có tiến vào thế giới kia cũng chỉ có trơ mắt ếch ra mà nhìn thôi.
Không có cách nào, Trịnh Xá cũng chỉ có thể dựa vào những hình ảnh chiếu ra liên tục từ vòng tay mà tìm đường. May mắn là Evelyn vốn tinh thông địa hình Ai Cập, nàng chỉ cần xem một lần là có thể biết được ngôi đền nào, hơn nữa tốc độ phi hành của khí cầu cũng rất nhanh nên chỉ trong mấy ngày mọi người đã bay đến ngôi đền thứ ba.
Không hiểu sao hai lần trước chỉ cần hạ khí cầu xuống một chút là đồ hình tiếp theo liền hiện ra, thế nhưng lần này Trịnh Xá đã đến sát cửa đền mà vẫn chưa có phản ứng, điều này khiến mọi người thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ đoán sai vị trí đồ hình? Chỗ đó không phải là đền thờ Osiris trước mặt?
Mọi người nhìn Evelyn nhưng nàng chỉ nhún vai:
- Đừng nhìn ta, ta dám thề rằng ta tuyệt đối không nhìn lầm, đồ hình xuất hiện khi nãy nhất định là hình ảnh của ngôi đền này, đền thờ thần Osiris. Chỉ không hiểu sao lại không có phản ứng, có lẽ chúng ta nên đi vào sâu một chút?
Trịnh Xá liền rút Heat Hawk và tiểu liên từ trong nạp giới ra, hắn hạ giọng nói với những người chung quanh:
- Mọi người cẩn thận, ta cảm thấy đền thờ này có cái gì đó không ổn, các ngươi không cảm thấy ở đây có chút áp lực sao?
Một bức tượng đá cao chừng bảy tám mét, từ đầu đến chân đầy dấu vết bị gió cát ăn mòn, ít nhất cũng phải qua mấy ngàn năm lịch sử, bức tượng đá này rõ ràng là thần tượng diêm vương cũng là thần nông của Ai Cập cổ đại, thần Osiris. Chỉ là lúc này, bức tượng lại tiến về phía bọn Trịnh Xá, đúng lúc cả bọn đang sững sờ nhìn lại, bức tượng Osiris đã hung hăng tống một quyền về phía Trịnh Xá.
Nắm tay còn chưa tới gần, một cổ quyền phong đáng sợ đã báo cho Trịnh Xá biết, trúng phải quyền này thì đừng hòng sống sót. Uy lực của cú đấm đâu chỉ có vạn quân, phải đến cả triệu quân, có thể dễ dàng đập hắn dẹp lép thành bánh thịt. Trịnh Xá không kịp nghĩ ngợi lập tức dùng thế Lại lư đả cổn[6], quật mình trở lại rồi lăn tròn, hắn vừa lăn khỏi chỗ cũ ba mét thì đã nghe phía sau ầm một tiếng, thậm chỉ cả mặt đất rung chuyển dữ dội. Hắn không nhìn cũng biết, sau lưng chắc chắn là một cái hố rộng đến vài mét, hắn lập tức rống lên:
- Mau chạy ra khỏi đền thờ, các ngươi chạy nhanh đi!
Lúc này những người còn lại cũng đã kịp hồi phục tinh thần, cả bọn lập tức chạy bán sống bán chết ra khỏi thần điện. Mặc dù bọn họ dám đối mặt với xác ướp thị vệ, dám đối mặt với đám quái vật trong Đội quân của thần Anubis, thậm chí gặp lũ bò cạp khổng lồ cũng dám ngạnh chiến một trận, nhưng quả thật tình huống trước mắt này quá mức khủng bố. Bị một bức tượng cao đến bảy tám mét truy sát, đừng nói là họ, dù là cả một đội quân thì có dám ứng chiến hay không cũng còn phải bàn, vì thế tất cả đồng loạt chạy trối chết. Tình hình vẫn như cũ, Carnahan dùng tốc độ quái dị nhất dẫn đầu đoàn đua, tiếp theo là O"Connell bế Evelyn chạy sau, tiếp nữa là Ardeth Bay, cuối cùng mới tới Trịnh Xá lăn một vòng chạy ra ngoài.
Lực lượng của bức tượng này đương nhiên là ghê gớm vô cùng, nhưng tốc độ lại kém, ít ra là chậm hơn mọi người rất nhiều, cả nhóm đã chạy hết ra khỏi thần điện, tượng đá mới khó nhọc đuổi được tới cổng đền. Nhưng động tác của nó lại khá côn đồ, chẳng thèm quan tâm mọi người ở phía trước đang thở dốc, tung một quyền đập nát cánh cổng đá hoa cương của ngôi đền làm bụi đất bay lên mù mịt, rồi ầm ầm tiến về bọn Trịnh Xá.
- Mẹ nó, mệt muốn chết, Trịnh Xá, có chắc là ngươi không đắc tội với thần linh không, sao lúc nào ngươi cũng gặp xui xẻo vậy?
Carnahan vừa chạy vừa thở dốc gào lên.
Trịnh Xá trong lòng cũng cười khổ không ngớt, tuy nhiên hắn phát hiện ra dường như bức tượng này chỉ nhằm vào một mình hắn mà công kích, hắn chạy mau tượng đá liền đuổi theo mau, hắn chạy chậm tượng đá liền tung nắm đấm tấn công. Vì vậy hắn lập tức nảy ra một ‎‎‎‎‎‎ý, vội la lên:
- O"Connell, mọi người, mau giúp ta tìm một bãi cát lún, cát lún càng rộng càng tốt, nhanh lên!
Nói xong, hắn liền chuyển hướng, nhằm về phía sa mạc chạy tới.
Mấy người O"Connell hơi sửng sốt rồi vội vàng chia ra bốn phía tìm nơi có cát lún, bất quá dù thật sự cố ý đi tìm thì loại địa hình này không phải muốn tìm là thấy ngay được. Phải đến khi Trịnh Xá chạy được hai, ba vòng xung quanh, Carnahan mới kêu lớn:
- A, Trịnh Xá, từ đây trở đi đất cát rất mềm, nhưng có phải là cát lún hay không thì ta cũng không dám chắc, ít nhất là ta vừa bước lên cát là đã bị lún đến gần đến bắp đùi rồi.
Trịnh Xá cũng không chần chừ, dù sao hiện tại cũng đã là chữa ngựa chết thành ngựa sống rồi[7], hắn chuyển hướng, lao về phía Carnahan chỉ, còn tượng đá kia vẫn đuổi miết phía sau, giống như là không giết được hắn thì không cam tâm. Khi Trịnh Xá vừa cảm thấy chân mình chìm vào cát lún là vội vàng vận khinh công phóng đi, mũi chân điểm lên mặt cát không hề dừng lại mà tượng đá khổng lồ phía sau lại không được như vậy. Nó đã đi vào khu vực cát lún, tốc độ chạy càng lúc càng chậm, cuối cùng hai đùi đều chìm sâu trong cát, toàn bộ thân thể không ngừng chìm dần xuống, khoảng hơn mười giây sau, cả bức tượng đã hoàn toàn biến mất.
Trịnh Xá cuối cùng cũng đã có thể dừng lại, hắn cũng không nề hà nằm dài trên cát. Cuộc đua marathon kịch liệt vừa rồi cũng không khiến cơ bắp của hắn quá mệt mỏi, luận về tố chất thân thể, cho dù hắn phải chạy liên tục một hai tiếng đồng hồ cũng sẽ không mệt đến mức nằm lăn ra đất như vậy, nhưng áp lực tinh thần thì thật quá khủng khiếp, lực phá hủy của tượng đá này quá kinh người. Nếu như trước kia đối đầu với Alien, Licker, hay bất kỳ quái vật nào khác, hắn đều có thể ngạnh tiếp một hai chiêu, nhưng lần này thì khác, công kích của tượng đá này thật sự là đụng đến bị thương, đánh trúng là chết, hắn dám cam đoan là nếu dính một quyền, hắn chắc chắn sẽ biến thành thịt vụn, không nghi ngờ gì.
Những người còn lại cũng đã chạy tới, cả bọn nhìn Trịnh Xá, không ngừng cười khổ. Trong tình huống vừa rồi, đâu chỉ Trịnh Xá kinh hoàng, mọi người chung quanh ai cũng cảm thấy khủng bố. Bức tượng cao đến bảy tám thước, một quyền uy mãnh đánh nát cánh cổng lớn bằng đá hoa cương, có thể nói vừa ra mặt, tượng đá đã khiến tất cả chấn động.
Đúng lúc này, Vòng tay của thần Anubis trên tay Trịnh Xá bỗng nhiên bắn ra một đạo hào quang giữa hư không, giống như là hình ảnh lập thể trong phim vậy, một kiến trúc xuất hiện rõ mồn một trước mắt mọi người, Evelyn lập tức kêu lên:
- Ta biết nơi này, đó là ngôi đền Abu Simbel, địa phương này cách đây không xa lắm, chậm nhất ngày mai là có thể tới nơi.
Trịnh Xá cười khổ một chút:
- Thật là may mắn, nhưng ta còn phải hỏi một câu nữa….. Tượng đá ở đó có lớn lắm không? Nếu có vẻ lớn quá thì ta thấy là trước khi đến đó, chúng ta nên bàn bạc kỹ càng một chút.
Evelyn lập tức lắc đầu nói: 
- Kích thước tượng đá ở nơi đó đại khái tương đương ở đây, tượng ở tư thái ngồi, khi đứng lên cũng cao khoảng tám mét, hơn nữa chung quanh cũng là sa mạc, cho nên có lẽ cũng có thể dụ chúng đến nơi có cát lún, chỉ là ...
- Chỉ là sao?
Mọi người trăm miệng một lời hướng về phía Evelyn hỏi gấp, trong đó thanh âm Trịnh Xá và Carnahan là kịch liệt nhất.
- Trong đền có đến ba bức tượng đá.......
- Mẹ nó, chỉ một bức tượng thôi đã suýt toi cái mạng già này rồi, nếu ba bức tượng xuất hiện cùng lúc, thì chúng ta không phải sẽ trực tiếp bị biến thành thịt băm sao?
Trịnh Xá nhất thời cười khổ, nhưng đồng thời trong lòng hắn chợt động, vội rút từ trong Nạp giới ra Cuốn sách của Anubis. Evelyn vừa nhìn thấy quyển sách cổ màu đen dày cộp này lập tức hai mắt sáng rỡ, nhìn chằm chặp vào nó.
Trịnh Xá rút chìa khóa mở sách ra, hắn chỉ vào mớ văn tự Ai Cập cổ đại chi chít bên trong nói:
- Evelyn, phiền ngươi giúp ta phiên dịch một chút ma pháp chú ngữ bên trong quyển sách này, ta muốn tìm ma pháp để tạo cát lún hoặc những loại địa hình tương tự. Bởi vì ma pháp trong quyển sách này phần lớn có liên quan sa mạc hoặc tử vong, cho nên rất có thể có ma pháp tạo ra cát lún, ngươi giúp ta phiên dịch một chút đi.
Evelyn gật đầu liên tục, vội vồ lấy cuốn sách rồi hệt như một đứa trẻ, vừa xem vừa lẩm nhẩm vô số chú ngữ bên trong:
- Người chết trở về... không phải. Xác ướp thị vệ, không phải … Bão cát, không phải… Kết hợp với Cuốn sách Amun-Ra khiến bất tử sinh vật sống lại, không phải…
Evelyn nhắc đến chú ngữ nào phải đọc đầy đủ ra, trong đó có một câu đọc lên khiến Trịnh Xá cảm thấy có gì đó không đúng, tuy nhiên chỉ vài giây sau Evelyn đã tìm ra chú ngữ tạo cát lún. Hắn mừng rỡ như điên, vội vàng nhờ Evelyn chỉ dẫn cách tụng niệm chú ngữ đó.
Cùng lúc đó, ở một nơi gần Hamunaptra cách mọi người rất xa, một đội nhân mã hối hả thoát ly thành phố của người chết, trong nhóm đó có một nữ nhân, nàng hướng về phía lão nhân đang cưỡi ngựa dẫn đầu hỏi:
- Tế tự, đại tế tự có thể hồi sinh được không? Chúng ta không tìm được Cuốn sách của thần Anubis mà......
Lão nhân kia thì thào nói:
- Chủ nhân chắc chắn sẽ sống lại ... Lần này thừa dịp bộ tộc Medjai khai quật Hamunaptra, chúng ta vất vả lắm mới trà trộn vào đám công nhân đào trộm chủ nhân ra. Bọn ngu ngốc này chỉ quan tâm đến vàng bạc châu báu ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai, ha ha ha, hiện tại chỉ cần tìm cách trộm lấy Cuốn sách Anubis, sau đó...... Chủ nhân nhất định sẽ trở lại thế giới!
Trong khi nói chuyện, một chiếc túi trên lưng lạc đà bỗng rung lên kịch liệt, một cánh tay khô héo từ trong túi vụt bắn ra, hướng thẳng lên trời.
- Mọi người nghe đây, lần này chúng ta phải đối mặt với ba bức tượng đá, du ta cũng không chắc mấy tượng đá này có chuyển động giống như ở ngôi đền lúc trước hay không, nhưng đề phòng vạn nhất, tất cả mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.
Trịnh Xá cùng mọi người đứng cách đền thờ Abu Simbel vài trăm mét, trên mặt đất có mấy hố sâu lớn, những cái hố này đều do Trịnh Xá dùng lựu đạn siêu mạnh tạo ra. Do vùng này là sa mạc, hơn nữa trước khi cho nổ, Trịnh Xá còn dùng Ngọn giáo của thần Orisis cắm xuống tạo ra một hố nhỏ sâu hơn ba mét, sau đó thả lựu đạn vào; trong điều kiện nổ chèn ép như vậy, uy lực của lựu đạn siêu mạnh được thể hiện đến mức tối đa, tạo ra một hố sâu tới hơn mười mét, đường kính hơn 20 mét, một khi các tượng đá này rơi xuống, chúng tuyệt đối không thể bò lên được.
- Chính vì chúng không bò lên được nên ta mới lo, nhiệm vụ này chắc chắn là không đơn giản như vậy. Mọi người nghĩ mà xem, chúng vẫn có thể leo lên được đó, một bức tượng lớn cao tám mét, đứng trong một cái hố sâu mười ba mười bốn mét, cùng lắm là chỉ cần đưa tay cắm thẳng vào vách cát, dùng sức một phát là được, chí ít người bình thường cũng sẽ không bị nhốt trong một cái hố con con sâu hơn hai mét.
Trịnh Xá khẳng định với mọi người.
Carnahan lúc này đang cầm một chai rượu nhỏ, hắn vừa uống vừa nói:
- Ta thì không tin tượng đá lớn như vậy có thể nhảy lên, ngươi không thấy là với trọng lượng của bọn chúng, vừa bật lên là đã chìm sâu vào trong cát rồi sao?
Trịnh Xá cười cười nói:
- Điều này ta cũng không dám chắc, nhưng vì không dám chắc, nên mới thấy cần phải sử dụng ma pháp tạo cát lún. Khi tất cả bọn chúng ngã xuống những hố sâu này, ta cần mọi người cho ta ba giây, trong thời gian này này nhất định không được để chúng nhảy ra hoặc làm trò gì khác. Ta sẽ dốc toàn lực niệm chú ngữ thật mau, còn mọi người phải sử dụng thuốc nổ tấn công chúng nó. Nhớ kỹ, một khi chúng nó rơi xuống hố thì không cần quan tâm là chúng có thể nhảy ra được hay không, chỉ cần liên tục ném thuốc nổ xuống hố là được. Tóm lại một câu thôi, tranh thủ giữ chân chúng trong ba giây cho ta!
Cả bọn toát mồ hôi hột khi nhìn bên cạnh mình, Trịnh Xá cũng không khác trước nhiều lắm, chỉ là lần này hắn lôi ra hơn mười mét khối thuốc nổ TNT cực mạnh, dù sao khoảng trống trong túi không gian của hắn cũng đủ lớn, hơn nữa hắn cũng đã bán đi hết bảy mét khối vàng, nên đương nhiên có đủ không gian để chứa lượng thuốc nổ này. Cạnh người nào cũng có ít nhất là mười bao thuốc nổ, nếu không cẩn thận làm cho một bao trong số đó phát hỏa thì cả bọn liền trực tiếp bay thẳng lên thiên đường gặp Thượng Đế mất.
Evelyn sắc mặt có chút tái nhợt, nàng cười cười nói: 
- Trịnh Xá, ngươi cất bớt vài bao thuốc nổ đi. Ngươi không thấy là bày ra hơi nhiều sao?
Trịnh Xá nhìn phía bên cạnh mọi người, lượng thuốc nổ này quả thật hơi nhiều một chút, không riêng gì Evelyn sắc mặt khó coi, đến O"Connell và Ardeth Bay vẻ mặt đều có chút không ổn, ngay cả bước đi cũng thật nhẹ nhàng và chậm rãi, giống như là đi lạc vào bãi mìn vậy, trên thực tế uy lực của những bao thuốc nổ này so với mìn còn lớn hơn nhiều, dù gì cũng là thuốc nổ TNT cực mạnh .
Bất đắc dĩ Trịnh Xá đành phải thu hồi một số bao thuốc nổ, dưới chân mỗi người chỉ để lại ba bao, ước tính thời gian niệm xong đoạn chú ngữ này cũng khoảng từ hai giây đến gần ba giây, mỗi giây mỗi người ném xuống hố một bao thuốc nổ, như vậy ba giây thời gian cũng là vừa đủ... Vừa đủ có nghĩa là hắn sẽ hơi mạo hiểm một chút, dù sao đối thủ phải đối mặt lần này là ba bức tượng lớn uy lực khủng khiếp, trong lòng hắn thật sự là vô cùng lo lắng.
Đợi cho mọi người đứng hết ở bên kia hố, Trịnh Xá mới hít một hơi thật sâu, chậm rãi tiến về phía thần miếu, khu thờ tự này đã bị tàn phá hết sức nghiêm trọng, cánh cổng lớn trước cửa đền gần như đã hoàn toàn biến mất, tuy nhiên ba bức tượng đá ngồi bên vách núi cạnh đền vẫn còn nguyên. Đứng tại đây nhìn lại liền cảm thấy được một cam giác tang thương, rung động, rõ ràng là khác với bức tượng lúc trước, ba bức này ít nhất cũng gần mười mét, Evelyn nói chỉ cao tám mét thật sự là quá coi thường chúng.
Trịnh Xá trong lòng cười khổ, lần trước chơi đuổi bắt với tượng đá cao khoảng bảy tám mét, khi đó hắn đã nhận ra hai chân của tượng đá vận hành rất có quy luật, cũng chính là trong một thời gian tượng chỉ bước được mấy bước, vì thế tốc độ của tượng cao bảy tám mét chậm hơn hắn một chút. Nhưng nếu tượng cao tới mười mét thì hai chân sẽ dài hơn hẳn, tốc độ lập tức cao hơn ba phần … Hắn cũng không dám khẳng định có thể thoát được hay không nữa.
Vô luận thế nào, Trịnh Xá cũng chỉ có thể kiên trì đi về phía ngôi đền, hắn đã đến gần ba bức tượng năm mươi mét mà ba bức tượng này vẫn chưa có động tĩnh gì. Khoảng cách giữa hắn và tượng càng ngày càng gần cho đến khi hai bên cách nhau mười mét, thì cuối cùng ba tượng đá cũng run rẩy dao động, sau đó tượng đồng thời dựa vào vách núi, mạnh mẽ đứng lên, mỗi bước đi dài đến mấy mét, bức tượng đi đầu đã vung nắm tay hung hăng tấn công về phía Trịnh Xá.
Nắm tay này còn lớn hơn cả người Trịnh Xá, hắn dùng sức dưới chân dậm xuống một cái, vận hành khinh công chạy trối chết về phía hố sâu. Hắn vừa chạy phía sau đã truyền đến một âm thanh rung động kịch liệt, còn có cả quyền phong khủng bố thổi tới, không cần nhìn cũng biết, một quyền này giáng xuống, chỗ bị đánh tuyệt đối là bị tượng đá phá thủng ra tạo thành một cái hố lớn, uy lực này thật sự làm người ta cực kỳ sợ hãi.
Trịnh Xá lại hướng về phía trước mà chạy bán sống bán chết, mà tốc độ ba bức tượng sau này quả nhiên so với tượng đá lúc trước nhanh hơn rất nhiều, chỉ cần bước một bước là đã đi được vài mét, khinh công của Trịnh Xá cùng lắm cũng chỉ một cú nhảy được mấy mét mà thôi, hai bên gần như tịnh tiến, hướng hố sâu chạy đến.
Khoảng cách vài trăm mét chỉ trong nháy mắt là tới, Trịnh Xá căn bản không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, khi còn cách hố to một đoạn, hắn đạp lên mặt đất một cái thật mạnh, cúi người lăn sang bên cạnh. Khi lăn ra ngoài đến được mấy mét, mấy bức tượng đá đã lao tới chỗ hắn vừa đứng, theo quán tính từng bức tượng lần lượt rơi xuống hố, âm thanh chạm đất rất lớn, tựa như là thiên thạch giáng xuống vậy. Cùng lúc đó, ba người O"Conneil đã bắt đầu châm kíp nổ rồi quẳng từng bao thuốc nổ TNT cực mạnh xuống hố.
Ngay lập tức toàn bộ hố giống như một cái lò bị nổ, bụi đất không ngừng bay lên mù mịt, trong khói bụi lại truyền đến những tiếng nổ kịch liệt cùng với âm thanh vật nặng rơi xuống đất. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trịnh Xá, ba bức tượng thật sự nhảy lên phía miệng hố, nhưng chúng vừa nhảy lên thì đỉnh đầu liền trúng phải bao những thuốc nổ ném ra, sau đó bị oanh tạc rớt lại xuống hố, sự việc chỉ có vậy nhưng thật sự là những bức tượng đá khổng lồ đã dọa cho cả bọn sợ chết khiếp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Trịnh Xá vội vàng lấy Cuốn sách của thần Anubis trong Nạp giới ra, hắn lớn tiếng tụng niệm một đoạn ma pháp tạo cát lún. Theo năng lượng Vampire trong người mất đi, một khu vực lớn phía trước mặt hắn bắt đầu phát sinh biến hóa, cát nhanh chóng nhuyễn ra, phạm vi không ngừng được mở rộng, cho đến khi lan ra toàn bộ hố sâu đám cát lún này mới thôi mở rộng. Những bức tượng kia vẫn đang nhảy dựng lên rồi lại ngã xuống, chỉ là lần ngã xuống cũng là lúc chúng rơi vào bên trong cát lún, bởi vì trọng lượng quá nặng, nên cũng giống như bức tượng lúc trước, cả ba nhanh chóng chìm xuống, không bao lâu, ba bức tượng khổng lồ đã hoàn toàn biến mất vô tung vô tích.
Trịnh Xá còn không việc gì, mấy người O"Conneil thì nằm vật ra đất, những bao thuốc nổ dưới chân đã hết sạch. Mấy giây vừa rồi đối bọn họ dài như một năm vậy, mỗi lần thấy tượng đá nhảy lên, hay mỗi lần thấy khuôn mặt to lớn của bức tượng dần dần tới gần, đối người thường mà nói đều là một loại áp lực vô cùng khủng bố. Sự thực là bọn họ còn có thể đứng đó mà cầm bao thuốc nổ quăng xuống hoàn toàn là do bản năng cầu sinh, nếu như ba bức tượng cao mười mét kia nhảy ra khỏi hố được, bọn họ thậm chí bị đè nhẹ một cái cũng không chịu nổi, chết so với tan xương nát thịt còn đáng sợ hơn.
Trịnh Xá cười cười đến bên mọi người, Carnahan thở hổn hển nói:
- Trịnh, Trịnh Xá, ngươi chắc chắn là Kim Tự Tháp kia có kim cương thật lớn không? Hơn nữa to bằng bảy...
Trịnh Xá vội vàng ngắt lời hắn:
- Chắc chắn có kim cương, tin ta đi, hơn nữa còn to bằng một quả bóng đá, lạy ngươi, ta chưa hề nói là có viên nào to bằng bảy quả cả ..
Cả đám người O"Connell cười vang, đến lúc này họ mới miễn cưỡng ngồi thẳng được, bất quá có vẻ như trong thời gian ngắn cả bọn cũng sẽ không có hành động gì. Cùng lúc đó, vòng tay của Trịnh Xá bỗng nhiên rung động mạnh, bên trong lại bắn ra một đạo hào quang, lần này không xuất hiện hình ảnh địa điểm tiếp theo như những lần trước mà trực tiếp hiện mặt cảnh trước của khu đền Abu Simbel. Tiếp đó hình ảnh từ từ di chuyển về phía sau khu đền, đầu tiên là xuyên qua một khe núi lớn, dưới khe sâu toàn là nước sông đang chảy. Thẳng đến cuối khe thì một mảng rừng rậm xuất hiện trước mắt mọi người, ngay tại trung tâm cánh rừng, lóe lên vầng hào quang màu vàng từ một tòa Kim Tự Tháp.
- Kho báu của Vua Bò Cạp ......
Cả bọn đều lẩm bẩm, rồi liếc mắt nhìn nhau, cùng phá lên cười rồi đứng dậy, một phen vất vả này quả nhiên không phí công, mọi người đã thấy rõ con đường dẫn đến Kim Tự Tháp của Vua Bò Cạp, chỉ cần lên khí cầu là có thể vượt qua khe núi đến nơi. Nói cách khác, mục tiêu đã ở trước mắt!
Trịnh Xá nhìn sắc trời, lúc này mặt trời đã ngả về tây, chân trời một mảnh đỏ rực như máu. Tuy rằng đã rõ đường đi đến Kim Tự Tháp, nhưng cả bọn không thể đầu tư lỗ vốn như vậy, thân thể đang mệt mỏi vô cùng mà đã đi ngay, cho nên Trịnh Xá cười ha hả nói:
- Mọi người, hôm nay nghỉ ngơi ngay tại thần miếu này một đêm đi, ngày mai tinh thần thoải mái liền xông vào Kim Tự Tháp kia. Ha ha, chúng ta cùng đối mặt với Vua Bò Cạp cái gì gì kia.... sau đó cướp luôn Đội quân Anubis của hắn!
Mọi người yên lặng nở nụ cười, liên tục mấy lần đồng sinh cộng tử, giữa họ lúc này đã có một loại cảm giác vượt qua cảm tình thông thường, cho nên khi Trịnh Xá hưng phấn nói xong, từ sâu trong tâm khảm, mấy người còn lại cũng vì hắn mà cảm thấy vui lây. Đặc biệt là Carnahan, hắn vừa uống rượu vừa vỗ vai Trịnh Xá, sau đó lại cùng Trịnh Xá kề vai sát cánh đi thẳng về phía khí cầu, những người còn lại cũng cười, họ phát hiện ra là Carnahan và Trịnh Xá có vẻ cực kỳ hợp ý, tất cả vừa cười vừa chậm rãi đi theo.
Nhưng không đợi mọi người đi đến chỗ khí cầu, từ chân trời phía xa đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy cát bụi màu vàng, khi mọi người ngước lên nhìn thấy, bụi đất này đã cuốn về phía họ, tốc độ càng lúc càng nhanh.
....... Đó là hiện tượng khủng khiếp nhất tại sa mạc, bão cát!
Mọi người đồng thời liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó năm người như một, vứt biến bộ dáng chậm như rùa, tất cả chạy như bay lên khí cầu, đồng thời O"Connell thét lên:
- Izzy, mau khởi động khí cầu, mau khởi động khí cầu đi!
Điều khiển khí cầu là một gã da đen vốn đang thoải mái uống rượu brandy. Nghe O"Connell thét to, hơn nữa nhìn theo hướng O"Connell chỉ về phía sa mạc xa xa, hắn chậm rãi quay lại, bình rượu trong tay nháy mắt rơi xuống boong vỡ tan, gã da đen gào lên:
- O"Connell! Ta biết là đi theo ngươi nhất định sẽ gặp xui xẻo, ta biết mà...
Vừa kêu hắn vừa rút dao ở thắt lưng ra, mạnh mẽ cắt phăng dây thừng neo khí cầu thành hai đoạn. Cùng lúc đó, đám O"Connell cũng đã chạy lên boong, ánh mắt cả bọn dồn về trận bão cát càng ngày càng đến gần kia, vậy mà khí cầu vẫn chỉ bay chậm rì rì tới trước.
- Mẹ kiếp.
O"Conneil trong lòng lo lắng, hắn với tay kéo gã da đen Izzy đứng lên, hỏi:
- Cứ ngoan ngoãn lái máy bay có phải là tương lai rộng mở không, ngươi nói ngươi đổ sang khí cầu làm cái quái gì?
Izzy cũng gầm lớn:
- Không dùng khí cầu, chẳng lẽ lại theo cách của ngươi sao? Lái máy bay lao về phía địch nhân, bắn cho một tràng, hay là ngươi lại muốn cho mông của ta nở hoa một lần nữa? Nếu ngươi không buông ra, ta cam đoan tuyệt đối không chỉ mông ta nở hoa mà tất cả chúng ta đều sẽ mông đít đầy hoa đó.
Khi mọi người nói chuyện, bão cát đã càng lúc càng gần, hơn nữa hình dạng bão cát tựa hồ có chút biến hóa. Mọi người đều cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc, nhất là vợ chồng O"Connell và Evelyn, cả hai gần như đồng thời kêu lên: 
- Imhotep!
Quả nhiên, bão cát kia nhanh chóng lớn lên, cát bụi đầy trời bỗng nhiên biến thành một cái đầu người khổng lồ bằng cát, đó là một gã đầu trọc, quả đúng là hình ảnh Imhotep. Bộ dáng hắn lúc này giống như đang ngoác miệng cười lớn, đầu người bằng cát khổng lồ há mồm cắn về phía khí cầu đang bay giữa không trung. Mắt thấy khí cầu sắp bị cắn trúng, Izzy bỗng giật một vòng sắt phái trên bàn điều khiển, ngay lập tức, phía sau khí cầu phun ra hai cột lửa. Chỉ trong nháy mắt khí cầu đã bay ra một khoảng xa, vừa khéo né được một nhát cắn của cái đầu người khổng lồ kia. Tuy vậy, đầu người khổng lồ vẫn không hề buông tha, vẫn đuổi sát theo, tốc độ cũng tương đương với khí cầu đang phun lửa.
Lúc này đầu người khổng lồ cùng khí cầu một trước một sau bay một quãng dài, khe núi lớn dần xuất hiện trước mắt mọi người, mà dưới đáy khe chính là nước sông đang chảy không ngừng, Trịnh Xá trong lòng chợt động, hắn vội vàng quát lên:
- Izzy, mau lái khí cầu bay vào phía khe núi! Nhanh lên!
Izzy lúc này đã gấp lắm rồi, hắn không chút do dự liền chuyển hướng khí cầu bay thẳng vào trong khe núi. Sự thật là hắn căn bản không hề suy nghĩ, người ta bảo thế nào là lập tức làm thế ấy, tất cả lực chú ý của hắn lúc này đang hoàn toàn tập vào khe núi quanh co trước mặt.
Mà đầu người khổng lồ mang theo đất cát đầy trời kia cũng lao vào khe núi, liếc mắt nhìn lại lúc nào cũng thấy cát vàng vô biên, giống như là cả sa mạc bên ngoài cũng tiến vào bên trong. Hơn thế nữa, tốc độ đầu người khổng lồ dường như càng lúc càng nhanh, càng lúc càng tiến đến gần khí cầu.
- Không, không phải tốc độ của nó tăng lên, mà là tốc độ của chúng ta bị chậm lại!
Evelyn nhận ra điều này sớm nhất, nàng vội kêu lên.
Gã da đen Izzy cũng đành bất đắc dĩ la lớn:
- Các ngươi nghĩ là ta có nhiên liệu vô tận sao? Chỉ có thể tăng tốc một lần thôi, mọi người bám chặt!
Lời còn chưa dứt, Izzy đã khống chế khí cầu lướt qua một khúc quanh, tốc độ và phương hướng thay đổi kịch liệt, thiếu chút nữa tống thẳng tất cả ra khỏi khí cầu.
Tốc độ của đầu người khổng lồ càng lúc càng tăng, nhưng thể tích thì không ngừng thu nhỏ lại. Đến khi sắp đuổi kịp khí cầu, thì đầu người này đã không đạt đến độ cao của khí cầu, hơn nữa tốc độ thu nhỏ của nó cũng tăng nhanh, lúc mọi người trên khí cầu tỉnh táo lại thì độ cao của nó đã thấp hơn so với khí cầu bên trên đến mấy chục mét. Sau đó nó dần dần rớt xuống và tan ra trong nước sông dưới khe, tất cả cát bụi đều bị cuốn vào lòng sông. 
Mọi người ngây ngốc nhìn nhau rồi cả bọn đồng thời reo mừng, không sự tình gì khiến cho họ vui sướng hơn là tìm được đường sống trong chỗ chết, hạnh phúc đến quên cả khí cầu bắt đầu nghiêng xuống, cho đến lúc Izzy la lớn, điều khiển khí cầu mới thôi. Tuy vậy khí cầu rốt cục cũng không duy trì được từ từ hướng xuống mặt đất.
- Ách, mọi người bám chặt!
Izzy sửng sốt một chút rồi kêu lên.
O"Connell ôm chặt lấy Evelyn, hắn quay lại lớn tiếng quát:
- Mẹ nó, ngoài câu này ra, chẳng lẽ ngươi không biết nói gì khác sao?
Izzy nghĩ nghĩ một chút rồi đáp: 
- ... Khí cầu sẽ rơi!
Lời còn chưa dứt, khí cầu quả nhiên đã từ từ rơi xuống mặt đất, may mắn là khí cầu đã bay ra khỏi khe núi, trực tiếp rơi thẳng xuống một mảnh rừng tuyệt đẹp. Vừa khéo bóng hơi đâm vào một tán cây cổ thụ thật lớn, được vô số lá cây, nhánh cây cản lại, nên lực tác động đã giảm đi rất nhiều, bất quá mọi người trên khí cầu vẫn bị ngã rất thảm.
- Ta biết mà, ta biết là đi theo ngươi nhất định không có chuyện gì tốt cả!
Izzy vừa ôm đầu vừa không ngừng kêu la.
Những người còn lại cũng ôm mấy chỗ bị thương trên người, ngược lại người có thân thể và tố chất kém cỏi nhất là Evelyn lại không hề tổn thương đến một sợi tóc, trước đó nàng bị O"Connell ôm chặt, dù ngã xuống cũng chỉ nằm đè lên người hắn nên là người đứng dậy đầu tiên, hướng mắt nhìn ra bốn phía.
- Nơi này, nơi này chính là ốc đảo Ahm Shere sao? Chúa ơi, thật sự trong sa mạc lại có một mảng rừng cây lớn như vậy, quả là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Mảng rừng cây này chính là ốc đảo trong truyền thuyết, nơi Đội quân của thần Anubis ẩn náu. Ha ha ha, ngay cả Kim Tự Tháp của Vua Bò Cạp cũng ở gần đây, quá tuyệt vời...
Evelyn cười ha hả như thể nàng là nữ hoàng vậy, hai mắt nàng sáng rực nhìn ra bốn phía, bộ dáng có vẻ không thể chờ đợi được nữa.
Trịnh Xá nhìn dáng vẻ cô gái này mà cười khổ, hắn nhớ rõ là trong phim thật Evelyn gần như không có cái hứng thú đến cuồng nhiệt đối với Kim Tự Tháp như vậy. Bất quá nghĩ lại, trong kịch bản The Mummy Returns, lúc ấy con trai nàng bị người ta bắt đi, hơn nữa tính mạng chỉ còn lại bảy ngày cho nên nàng lúc ấy đều là vì an nguy của đứa con mà đi, làm sao có thể phát sinh hứng thú với Kim Tự Tháp được. Bất quá hiện tại mà nói, sự quan tâm quá mức đến Kim Tự Tháp của nàng rõ ràng vượt xa ông chồng O"Connell.
Nghĩ gì thì nghĩ, Trịnh Xá vẫn rên lên một tiếng rồi đứng lên, sau khi đứng dậy, hắn đầy vẻ quỷ dị hỏi mọi người chung quanh:
- Vừa rồi là Imhotep làm ra sao? Hắn không phải đã bị chúng ta giết chết sao? Hơn nữa tộc nhân của ngươi đang khai quật Kim Tự Tháp, hắn làm sao sống lại được? Chẳng lẽ hắn từ đáy địa ngục trốn ra à?
Ardeth Bay cũng thần tình lạnh lẽo, hắn chợt ngửa mặt lên trời hu‎‎ýt gió, một âm thanh sắc bén vang lên, ước chừng hơn mười giây sau, một cánh diều hâu lanh lợi lướt nhanh tới, sau đó nhẹ nhàng đậu trên tay hắn.
- Nó vẫn đi theo chúng ta, ta chính là sợ sẽ xuất hiện những trường hợp ngoài ý muốn, cho nên vẫn kịp thời liên lạc với tộc nhân. Yên tâm đi, để ta hỏi Hamunaptra bên kia đã xảy ra chuyện gì trước đã... Hy vọng bên kia không có chuyện gì lớn..
Ardeth Bay rút ra một cuộn giấy nhỏ, hắn dùng một cây bút chì viết lên mặt giấy rất thuần thục, sau khi viết xong hắn đem cuộn giấy nhét vào khúc gỗ nhỏ dưới chân diều hâu, sau đó vỗ vỗ diều hâu rồi đưa tay tung nó lên không trung.
Mọi người trông theo diều hâu bay đi càng lúc càng xa, cho đến khi nó biến mất ở chân trời tất cả mới quay đầu lại nhìn Trịnh Xá, lúc này hắn cũng chỉ khổ sở thì thào:
- Nếu là đối diện ngạnh chiến, ta tự nhiên không sợ Imhotep, nhưng hắn hiện tại đánh không chết. Nếu thật sự là hắn, vậy phải dùng Cuốn sách Amun-Ra mới có thể hoàn toàn giết chết hắn, trừ phi chúng ta đợi đến khi cuốn sách Amun-Ra khai quật lên, nếu không căn bản là không có cách chính diện giao chiến với hắn... Trước hết chúng ta đi vào rừng tìm đường đến Kim Tự Tháp cái đã, chỉ cần vào trong Kim Tự Tháp... Dù là Imhotep cũng sẽ mất đi pháp lực...
Mọi người cũng không hiểu vì sao Trịnh Xá lại nói vậy, nhưng nếu nam nhân này đã khẳng định như thế, bọn họ tự nhiên cũng không hỏi gì thêm. Vì thế, mọi người bắt đầu sửa sang lại vũ khí và hành trang, chỉ có gã da đen Izzy lớn tiếng kêu:
- Trời ạ, khí cầu này hoàn toàn không dùng được nữa rồi. Các ngươi xem, bóng khí đã rách hết rồi. Đây là gas đó, ta không dùng không khí nóng để bơm khí cầu, mà là gas, ngươi bảo ta làm sao tìm được gas trong khu rừng này đây?
O"Conneil gượng cười hai tiếng:
- Izzy, là đàn ông thì đừng oán thán nhiều vậy, tóm lại ta tin là ngươi nhất định tìm được cách thay thế... Ha ha, đúng vậy, ngươi nhất định có cách làm cho khí cầu bay lên một lần nữa.
Chưa dứt lời, hắn đã vội vã kéo Evelyn chạy trước.
Những người còn lại cũng ừ ào vài tiếng rồi theo sau O"Connell, chỉ để lại một mình Izzy bên cạnh khí cầu cằn nhằn mãi không thôi, nam nhân này đáng thương này chỉ có thể một mình xử l‎‎ý cái khí cầu đã bị tổn hại hơn phân nửa...
Trong sa mạc cách xa mọi người, Imhotep cười ha hả mở mắt ra, hắn xoay người nói với mọi người phía sau:
- Còn chưa giết chết bọn chúng được, nhưng đã thấy bọn chúng ngay trước mắt, chỉ cần gặp lại chúng là có thể giết sạch... Đi thôi, vừa rồi ta đã nghe được lời nói của bọn chúng, không có Cuốn sách của Amun-Ra sao? Ha ha ha...
Imhotep cười lớn, không ngừng tiến về phía trước, phía sau hắn là một nữ nhân xinh đẹp, một lão già áo đen, một gã da đen vô cùng cường tráng, cùng một đoàn kỵ binh cầm súng. Đám người đông đúc này chậm rãi theo sau Imhotep, hướng về khe núi phía sau ngôi đền thẳng tiến...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv