Vô Hạn Khủng Bố

Chương 46: Quyết chiến bắt đầu



Đám người Trịnh Xá rút cuộc cũng tới được chợ phiên sa mạc, dựa theo kế hoạch tác chiến đã an bài, mọi người vội vàng chia làm hai tổ, một tổ đi mua vật phẩm tiếp tế còn một tổ đi mua ngựa.
- Đúng vậy, không cần lạc đà, chỉ cần ngựa, nếu số lượng không đủ chúng ta lại tới thương đoàn khác mua.
Carnahan miết miết vàng thỏi trong tay, hắn mặc cả với đám thương nhân buôn ngựa, nước bọt bắn tứ tung.
Không thể không thừa nhận, tham tài cũng có chỗ tốt của tham tài, ít nhất về phương diện giá cả sẽ tuyệt đối không bao giờ bị thua thiệt. Mặc dù vẻ mặt Carnahan lúc phải giao vàng rất không vui, nhưng trong túi quần túi áo hắn đầy chật vàng khối, đây là thù lao Trịnh Xá cấp cho hắn làm việc.
Tối đa chưa đến một giờ, hai tổ tách ra đã hoàn thành nhiệm vụ, dưới sức tấn công của kim tiền, đám thương nhân trong thị tập bộc phát nhiệt tình gấp mấy lần bình thường, vô luận là ngựa hay đồ tiếp tế, thức ăn cũng tốt, chỉ ngắn ngủi hơn mười phút là hoàn toàn chuẩn bị xong. Mọi người cũng không nói nhiều, mang nước ngọt và thức ăn cưỡi ngựa ra đi, hướng tới một kho hàng nhỏ bên rìa chợ.
Gã áo đen râu ria mở cửa kho hàng dẫn mọi người vào bên trong, trong kho trống không chẳng có đồ vật gì, chỉ thấy gã áo đen cầm một sợi xích trên nền, dùng sức kéo một cái, trên mặt đất lạp tức mở ra một thông đạo, đồng thời hai khẩu súng trường cũng từ trong thông đạo thò ra.
Gã râu ria áo đen vội quát hai tiếng, hai người mặc đồ den từ trong thông đạo chạy ra, bọn họ hơi khom người cung kính hướng về phía hắn, còn hắn chỉ hơi gật đầu, bấy giờ mới nhìn đám người Trịnh Xá nói:
- Các vị theo ta vào đi, Vũ khí đều được cất giấu trong này.
Kho hàng dưới đất này cũng không lớn, nhưng số lượng vũ khí bày bố bên trong cũng thật kinh người, mọi loại vũ khí của thời đại này gần như đều có thể tìm thấy ở đây, ngoại trừ đại pháo ra, đến cả súng máy hang nặng đặt trên máy bay cũng có. Phảng phất như kịch tình lặp lại, gã áo đen chọn đi chọn lại cuối cùng vẫn lấy khẩu súng hạng nặng đó, tiếp đó mang theo một lượng lớn thuốc nổ.
Đến khi đến tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong, Tiêu Hoành Luật mới vội vàng nói:
- Để hai người bọn họ đi cùng chúng ta, sau khi ra khỏi thị tập để một người mang theo máy bộ đàm đi tìm đại bộ đội, người kia mang theo máy bộ đàm dùng tốc độ bằng một nửa chúng ta tới Hamunaptra. Chúng ta vẫn theo kế hoạch cũ, dùng luân phiên ba con ngựa bằng tốc độ nhanh nhất tới Hamunaptra... Vô luận bọn hắn đã tới đó trước hay không, chúng ta sẽ cho chúng một cái kinh hỉ.
Theo an bài như vậy, mọi người lại một lần nữa rời khỏi sa mạc thị tập, vì dự phòng trong đội ngũ có người có thể bị khống chế tinh thần cho nên chỉ có thể chọn cách đưa máy liên lạc cho hai người chưa gặp, sau đó để họ thay mọi người trở thành hai đội ngũ, còn lại tất cả, thậm chí bao gồm cả người gần như không có sức chiến đấu như Tiêu Hoành Luật luân phiên dùng ba con ngựa, ngày đêm không ngừng nghỉ chạy tới Hamunaptra, cần phải tới đó trước khi Ấn Châu đội có được cuốn sách của Amun-Ra.
- Đây là lần thứ ba đi qua đây, hi vọng sẽ không có lần thứ tư...
Trịnh Xá ngồi trên yên ngựa nhìn cát màng mờ mịt trước mắt, lẩm bẩm.
Evelyn nghe vậy cười cười nói:
- Ngươi nói như vậy cũng không đúng a. Nếu như chúng ta không thể nhìn thấy cảnh này lần thứ tư, vậy chẳng phải là nói chúng đều sẽ chết ở Hamunaptra sao? Hắn là nhất định sẽ nhìn thấy lần thứ tư mới đúng.
Trịnh Xá cười cười không nói, kỳ thật, lời hắn nói cũng chỉ người trong tiểu đội luân hồi mới hiểu, bởi vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ trở về Chủ Thần không gian, tuyệt không có cơ hội nhìn thấy cảnh này một lần nữa. Mà nếu như bọn họ nhìn thấy cảnh này lần thứ tư, vậy chỉ có thể đại biểu cho việc nhiệm vụ thất bại, hoăc là tiếp tục bị truy sát chạy về, vô luận là trường hợp nào cũng đủ khiến bọn họ trực tiếp đoàn diệt.
"... Hơn nữa ta cũng chán ngấy việc tiếp tục chạy trốn rồi, dứt khoát đổ một ván đi, sống hay chết đều quyết định ở lần tới Hamunaptra này, tất cả mâu thuẫn đều bắt đầu ở đó, vậy hãy kết thúc ở đó đi!" Trịnh Xá nhìn Nạp giới trên tay, trong Nạp giới hiện tại có vào quả lựu đạn loại mạnh, đây là vì nếu còn thi thể Tề Đằng Nhất chắc chắn là không dễ chịu, do vậy sau khi thương lượng, lúc mọi người rời khỏi thị tập đã chôn hắn trên một gò cát gần đó, mà mấy quả lựu đạn này cũng được Trịnh Xá lấy đi.
"Tất cả hãy kết thúc ở đó đi!"
Ba con ngựa chạy ngày đêm không nghỉ, loại khổ cực này người ngoài căn bản vô pháp tưởng tượng được, cả người phảng phất như rã rời, dưới mông vừa đau vừa tê, may mắn là còn có pháp thuật tăng cường thể lực của Chiêm Lam, bấy giờ mới giúp mọi người có thể tiếp tục kiên trì. Thời gian mấy ngày để tới Hamunaptra bị mọi người cứng rắn rút xuống còn một ngày một đêm, trêm đường gặp kỵ binh quan đội, mọi người đã càng lúc càng gần tới đích.
Lúc này là khoảng bốn năm giờ sáng, mọi người chỉ còn cách Hamunaptra hơn một giờ đi đường, kịp lúc nhìn thấy mặt trời buổi sớm dâng lên trên Hamunaptra, nhưng dần dần, tất cả đều ảm thấy mặt đất xung quanh tựa hồ đang rung động, hơn nữa rung động càng lúc càng rõ ràng.
Như đã biết trước, tất cả mọi người nhìn về phía sau, nhưng đều là màn đêm đen kịt, cách xa trăm mét là không thấy gì nữa. Chỉ có Zero cưỡi ngựa chạy về phía một cồn cát nhỏ, hắn đứng trên cồn cát nhìn lại, tiếp đó nói to với mọi người ở dưới:
- Ở phía xa có một lượng lớn cát bụi bay lên, nhìn qua có vẻ không phải là bão cát, cát bụi chỉ tung lên khoảng hơn hai mươi mét... Là xác ướp thị vệ, rất nhiều xác ướp thị vệ, tốc độ của chúng rất nhanh!
Trong mắt Zero, tốc độ của đám xác ướp thị vệ xương xẩu này cực kỳ đáng sợ, bọn chúng căn bản không biết mệt mỏi, không biết tử vong và thống khổ, hơn nghìn xác ướp thị vệ không ngừng chạy trên sa mạc, bước nhẹ một bước đã vượt qua mấy mét, tốc độ so với ngựa chạy nước rút cơ hồ còn nhanh hơn. Nhiều xác ướp thị vệ như vậy không ngừng lao tới, chỉ khí thế đã đủ làm người ta sợ hãi.
Thanh âm của Zero còn chưa dứt, cách phía xác ướp không xa lại một đoàn cát bụi bốc lên cuồn cuộn, trong cát bụi tất cả đều là tiếng vó ngựa. Hơn vạn kỵ binh mặc áo đen lao về phía đám xác ướp thị vệ, bởi vì khoảng cách song phương với Zero thật sự quá xa nếu không phải hắn cường hóa thuộc tính Druid Goshawk's eye thì cho dù là ban ngày cũng không thể nhìn xa như vậy, khi hắn nhìn thấy kỵ binh áo đen xuất hiện liền vội vàng quay ngựa chạy về phía mọi người.
- Có đúng vậy không? Đến nhanh thật a... Mọi người tăng tốc lên, chúng ta sẽ cho chúng một cái kinh hỉ!
Trịnh Xá nói lớn, tiếp đó, hắn khiển ngựa lao về phía Hamunaptra.
Vô luận như thế nào, mọi người cuối cùng cũng tới bên ngoài Hamunaptra trước hừng đông, cả tòa thành cổ trong ánh mặt trời vàng óng chiếu rọi hiện lên vẻ hùng vĩ kinh người, phảng phất như nó quay lại thời đại Ai Cập cổ đại phồn vinh mấy ngàn năm trước. Không thể không thừa nhận, loại hùng vĩ này đủ làm rung động lòng người, chỉ là giờ phút này, không ai còn tâm tình, bọn họ tất cả theo bước Trịnh Xá tiến thẳng tới, cuối cùng trên bầu trời có hơn mười phi cơ bay trước vào trong Hamunaptra.
Mọi người trốn sau bóng mấy cây cột đá, đợi khi phi cơ hoàn toàn bay khuất, bọn họ mới từ trong bóng râm đi ra. Trịnh Xá vội vàng nhìn Zero hỏi:
- Có cách nào bắn rơi phi cơ không?
Zero thở dài nói:
- Không có khả năng bắn rơi toàn bộ, nếu như là vài cái trong đó mà nói thì hoàn toàn không thành vấn đề, uy lực của của súng ngắm Gauss thật sự rất lớn, nhưng quá trình nạp đạn cũng phi thường rườm rà, tối đa chỉ có thể bắn ra chừng hai ba phát, phi cơ này cũng có thể cường hành hạ xuống, ta nghĩ nguyên nhân có nhiều phi cơ như vậy đồng thời xuất hiện có thể là vì bọn họ sợ bị bắn tỉa.
Mọi người đều thở dài, cơ hội tốt như vậy lại bị lãng phí, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn phi cơ bay càng lúc càng xa, Trịnh Xá thở ra một hơi nói:
- Vậy cứ như thương lượng lúc trước, Zero, Trương Hằng, hai người các ngươi thành một tổ, Zero phụ trách ngắm bắn nữ nhân Ấn Độ nhắm mắt kia, Trương Hằng phụ trách bảo vệ phía sau Zero... Nhớ kỹ, một kích xong lập tức rời đi, bất luận có bắn trúng hanh không đều phải lập tức ly khai, những người còn lại cùng nhau tiến vào lăng mộ, chi ra tìm kiếm tượng thần Ra, tìm được phải lập tức nổ súng báo hiệu...
Trịnh Xá nói lại kế hoạch một lần, tiếp đó hắn đi tới chỗ cửa lăng mộ, trước khi tiến vào, hắn quay đầu nhìn Zero và Trương Hằng. Zero đang tìm vị trí bắn tỉa thích hợp quanh đó, còn Trương Hằng thì không ngừng chỉnh sửa cây cung kiểu Anh, hai người đều Yên lặng chuẩn bị không hề ngoảnh lại. Đột nhiên, từ sau lưng mọi người truyền đến một trận kinh hô, Trịnh Xá còn chưa kịp quay lại, cần cổ đau xót, cả người bị một đôi tay nhấc bổng lên. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Ở lối vào lăng mộ, một đôi tay hình thành từ cát bụi đột ngột xuất hiện, cát ở xung quanh không ngừng tụ tập, Imhotep từ từ hiện ra. Hắn kéo theo Trịnh Xá ném vào trong lăng mộ, tiếng vang ầm ầm, Trịnh Xá bị cỗ lực lượng này ném đập lên tường, bức tường cũ kỹ vốn đã có chút tan vỡ, bị va chạm như vậy, nhất thời cả người xuyên qua, phía sau tường không ngừng truyền đến tiếng kim loại va chạm
Gã áo đen cùng Trương Kiệt ở gần đó nhất, hai người đều giơ súng bắn về phía Imhotep trước mặt, nhưng trước kia khi sử dụng linh loại đạn tại Cairo đối với hắn đã không có hiệu quả, lúc này sử dụng đạn bình thường thì càng vô hiệu, Tử đạn phảng phất như bắn vào cát, sau khi bị bắn trúng lập tức khôi phục như cũ, dù là súng cưa nòng của O"Conneil cũng chỉ bất quá bắn ra lỗ đạn to hơn một chút mà thôi, kết quả vẫn như cũ không thay đổi, Imhotep vẫn bình yên vô sự đứng đó, hơn nữa lớn tiếng gào thét biến thành một cơn lốc xoáy.
Phản ứng của Triệu Anh Không cũng coi là cực nhanh, nàng vừa kịp rút Minh Hỏa nha ra, Imhotep đã hóa thành lốc xoáy cuốn khắp lăng mộ, cây vũ khí cực kỳ có hiệu quả với sinh vật linh loại này đã vô hiệu. Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Imhotep biến mất trong lăng mộ, mà cùng lúc đó, một tiếng thịch cực lớn vang lên, đó đúng là tiếng súng ngắm Gauss của Zero, hắn đã khai hỏa về phía mục tiêu.
- Vậy thì, kế hoạch bắt đầu được rồi, cho bọn chúng đoàn diệt đi!
Tiêu Hoành Luật ngắt ngắt tóc trên trán, hắn cười lạnh nói.
Những người còn lại đều mỉm cười, mặc dù đối phương tới nhanh như vậy nhưng quả thật vẫn nằm trong dự liệu của mọi người, mà kế hoạch của Tiêu Hoành Luật vẫn thi hành như cũ, không có chút cố kỵ nào. Kế hoạch này đủ để Ấn Châu đội lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Tiêu Hoành Luật để hai gã áo đen đi theo cùng tới đây, trong đó, một người đến đại bộ đội, một người chậm rãi theo sau tới Hamunaptra, vì dự phòng bọn họ sẽ bị khống chế tinh thần cho nên phải chuyện cần đối phó bất quá là chính diện khổ chiến, nhưng nếu như bọn họ không bị khống chế, vậy kế hoạch của Tiêu Hoành Luật sẽ thuận lợi tiến hành.
Tên mặc áo đen đi sau mọi người cũng không có vấn đề gì, hắn mang theo một bộ phận máy liên lạc, mà tên đến đại bộ đội ngoại từ máy liên lạc còn mang theo mật thư của gã áo đen viết cho thủ lĩnh kỵ binh. Một khi bọn họ nhìn thấy mật thư này sẽ phái một nghìn binh sỹ đuổi theo mọi người, cũng phải một người mang theo ba ngựa, không ngừng thay đổi, trong thư yêu cầu bọn họ khi tới phụ cận Hamunaptra nghe thấy tiếng súng đầu tiên vang lên, lập tức giết tới, sát tử bất cứ cái gì cản đường tới Hamunaptra! Bất cứ cái gì
Khi Zero nhận được mệnh lệnh, một khi đã bại lộ tung tích, vô luận xa gần thế nào, vô luận đã ngắm chuẩn hay chưa, vô luận có nữ nhân tinh thần lực khống chế giả kia hay không, lập tức nổ súng bắn chết người đầu tiên hắn nhìn thấy, cho dù không thể bắn chết cũng phải nổ súng! Bởi vì tiếng súng của hắn sẽ là tín hiệu triển khai kế hoạch.
- Suy luận logic rất đơn giản, bởi vì cho dù bọn họ đến từ hướng nào cũng sẽ phải đối mặt với kỵ binh trùng kích, mà sau khi biết kế hoạch của chúng ta, phương thức an toàn duy nhất để tới đây chính là dùng phi cơ. Nếu như chúng ta nhanh hơn bọn họ một bước tới Hamunaptra, hơn nữa để họ thấy rõ phụ cận không có kỵ binh, các ngươi nói xem, bọn họ sẽ làm thế nào? Chắc chắn là hạ cánh...
- Còn một vấn đề nhỏ, bọn họ có thể đưa lạc đà hoặc ngựa lên phi cơ không? Phi cơ của thời đại này... Hừ hừ, chở vài người khó nữa là, cho nên bọn họ chỉ có thể hạ phi cơ, đi bộ tới Hamunaptra, vấn đề của ta là.. Hai chân chạy nhanh? Hay là bốn chân chạy nhanh... a a, vui vẻ chết đi, Ấn Châu đội!
Tiêu Hoành Luật móc ra một quả táo, nhẹ nhàng cắn một miếng, tiếp theo lại bắt đầu ngắt ngắt tóc trán.
Trương Kiệt và Chiêm Lam vội vàng chạy vào trong lăng mộ đỡ Trịnh Xá ra, bộ dạng hắn thoạt nhìn rất chật vật, trên người đầy tro bụi, còn có mấy con bọ hung bám trên cánh tay, liều mạng muốn chui sâu vào. Nhưng cơ nhục Trịnh Xá rất cứng rắn, hắn móc súng lục bắn nát mấy con bọ hung này, sau đó liều mạng hồi phục.
Triệu Anh Không liếc mắt nhìn Trịnh Xá một cái, tiếp đó nàng nhìn đồng hồ nói:
- Một phút trước, phát súng của Zero đã giết chết một người trong đội kia, bây giờ phải xem đám kỵ binh, hy vọng bọn họ có thể công kích hiệu quả!
Tiêu Hoành Luật cắn một miếng táo nói:
- Trên thế giới này không thể có suy luận tuyệt đối hoàn mỹ, ta cũng không thể... Trừ phi người suy luận đã hoàn toàn loại bỏ tất cả dục vọng, đau đớn, xúc giác, vị giác, khứu giác của loài người, chỉ có nhân tài như vậy mới có thể thuần túy đứng tại vị trí người thứ ba quan sát mọi chuyện. Người như thế chỉ cần có trí tuy mạnh mẽ cùng năng lực suy luận, vậy hắn tuyệt đối là trí giả hoàn mỹ, trí giả tối cường... Đáng tiếc, trên đời này không thể có người hoàn mỹ như vậy, quá hoàn mỹ, kết quả chỉ có thể là tự hủy diệt.
Vừa dứt lời, từ phia xa chợt cuộn lên một cơn lốc cát, đó là tiếng kỵ binh phi nước đại, mặc dù mọi người đều biết chỉ có một nghìn kỵ binh nhưng cùng tề thanh như vậy thanh thế quả thật kinh người. Đặc biệt là mọi người trong tiểu đội luân hồi, bọn họ vốn từ thế giới hòa bình trong hiện thực, ở đó có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng làm người ta nhiệt huyết sôi trào thế này chăng? Nhất thời, mọi người như ngừng hô hấp, nhìn cát bụi bốc lên càng lúc càng cao, trong cát bụi, thân ảnh của kỵ binh cũng xuất hiện, đám kỵ binh này đều mang súng trường, bên hông đeo một thanh loan đao, tất cả đều là chiến sỹ tinh nhuệ viễn chiến cận chiến đều có thể.
Trịnh Xá cũng nhìn đội ngũ kỵ binh đông đảo, hắn lạnh lùng nói:
- Không giết chết chúng ta tại Cairo, các ngươi đã bỏ qua cơ hội tốt nhất... Mẹ kiếp, một mực bị đè nén, cuối cùng cũng triệt để phản kích rồi! Tề Đằng Nhất, mối thù của ngươi, chúng ta nhất định sẽ thay ngươi báo!
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, đột nhiên lại vang lên một tiếng thật lớn, Zero lại một lần nữa bóp cò, mà cùng với tiếng súng, đồng hồ trên tay mọi người lại nhảy về số 0, đại biểu cho một người trong số họ bị giết!
"Bị giết chết một đội viên, Trung Châu đội phân chia, trước mắt điểm thưởng là 0, khi phim kinh dị kết thúc, điểm thưởng âm trực tiếp bị delete..."
- Zero!
Trịnh Xá gào lên, trong đầu hắn nhất thời nhớ lại quá trình quen biết với Zero, nam nhân trầm mặc như sắt thép này, luôn luôn có thể trầm ổn hoàn thành mọi việc hắn giao, cũng nhiều lần cứu hắn trong lúc nguy cấp, không chỉ như thế, khi hắn nghĩ đến nam nhân mang theo tiểu nữ hài trông giống như nam hài kia cùng nhau bơi lôi, nụ cười ôn nhu trên mặt... Đây mới là đồng bọn a!
Trịnh Xá gầm lên, đồng thời lao về phía Zero, cùng chạy tới còn có Triệu Anh Không, nhưng Trương Kiêt lại phảng phất như cực kỳ thống khổ, xoa xoa thái dương, hắn gần như ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lớn bằng hạt đậu không ngừng rới xuống, chỉ là sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Zero và Trương Hằng, không ai để ý tới vẻ thống khổ của Trương Kiệt.
Trịnh Xá trong lòng lo lắng, tốc độ chạy của hắn phi thường nhanh, hơn mười giây sau đã chạy tới sau mô đất Zero và Trương Hằng ẩn nấp ngắm bắn. Nhưng vừa nhìn hắn lập tức ngẩn người, Zero và Trương Hằng nhìn lại hắn vẻ mạc danh kỳ diệu. Zero là người đầu tiên hồi phục tinh thần, hắn thản nhiên nói:
- Vừa rồi, người mặc trang phục Ấn Độ bị ta bắn trúng rất có thể là Cao Hồng Lượng hoặc Tần Chuế Ngọc. Trước mắt vẫn còn hai nữ nhân mặc trang phục Ấn Độ, đều mang mạng che mặt, ta không biết có nên tiếp tục ngắm bắn hay không.
Trịnh Xá yên lặng nhìn Zero, đột nhiên hung hăng vỗ một cái lên vai, hắn lớn tiếng nói:
- Không chết là tốt rồi! Mẹ nó, ngàn vạn lần không được chết a! Ta còn muốn cùng người sánh vai chiến đấu! Huynh đệ!
Zero hơi sửng sốt, hắn liếc nhìn Trịnh Xá thật sâu, quay đầu thản nhiên nói:
- Cho đến khi chết...
Cùng lúc đó, cách đó rất xa, tiểu hòa thượng cơ hồ đang cuồng nộ, hắn điên cuồng gào thét, đứng lên đầu một con rắn khổng lồ, liều mạng lao về phía trước, bên cạnh hắn là gã thầy thuốc tóc vàng đã biến thành người sói cao lớn, thương thế của hắn có vẻ đã khôi phục hoàn hảo, tốc độ so với tiểu hòa thượng đang lư lửng giữa không trung gần như tương đương.
Tiểu hòa thượng quát lớn:
- Shinai, liều chết công kích! Liều chết nắm giữ vị trí của hắn! Người kia rất có khả năng là dẫn đạo giả, dẫn đạo giả không thể ra tay với đội viên đoàn đội khác! Tìm vị trí của hắn sau đó Rââ giết hắn! Nhất định phải giết hắn!
Phía sau Ấn Châu đội, hai cỗ thi thể nằm đó, một là gã hán tử gầy gò đen nhẻm, trên tay hắn còn cầm hai thanh loan đao hàn quang tứ phía, thi thể còn lại là một nam nhân mặc trang phục nữ nhi Ấn Độ, nam nhân này trợn trừng mắt lộ rõ vẻ khó tin. Hắn chính là Cao Hồng Lượng, chết không nhắm mắt, mà trên đất còn bốn người khác không ngừng chạy trốn, ba nữ một nam,, trong đó có hai nữ nhân mặc trang phục Ấn Độ, mỹ nữ đang nhắm mắt đó nói:
- Bắt đầu yếu đi rồi, người kia quả n hiên là dẫn đạo giả, hắn đang chịu phản phệ từng phạt của Chủ Thần... Mau tìm vị trí của hắn, tìm thấy rồi... Rum!
Mỹ nữ nhắm mắt này kêu to một tiếng, một thanh niên Ấn Độ anh tuấn đứng cạnh nàng vụt tung cương châm trong tay ra...
Zero thản nhiên nói:
- Cho đến khi chết...
Đang nói chuyện đột nhiên hắn nhắm về phía xa, bóp cò, trên lồng ngực hắn máu tươi tung tóe, đồng thời một tiếng nổ trầm muộn vang lên. Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Zero ôm súng ngắm ngã xuống đất, một cây cương châm găm trên ngực hắn, lần này cương châm không đâm vào hai lá phổi hắn nữa mà trực tiếp đâm vào trái tim bên ngực trái... Chỗ đó máu nóng tuôn trào, cho thấy trái tim đã bị đâm thủng, theo cương châm rút ra, máu tươi không còn bị ngăn cản phun ra thành vòi.
Trịnh Xá hai mắt như muốn nứt ra, hắn vội đưa tay đè cương châm lại, không cho nó rời ra ngoài, bởi vì một khi rút châm ra, Zero trong chốc lát chắc chắn sẽ phải chết. Cho dù chỉ còn chút hi vọng, Trịnh Xá cùng không muốn đồng bọn của mình, huynh đệ có thể sóng vai nhau cùng tác chiến đến chết, cứ như vậy chết đi trước mặt... Hắn tuyệt đối không muốn!
Lực cương châm rút ra rất mạnh, mà Trịnh Xá nắm chặt lấy nó liền bị một luồng điện cực mạnh giật tê cả tay, song thủ căn bản không sử ra được chút khí lực nào, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cương châm chậm rãi rời ra, tiếp đó bay vào không trung biến mất không thấy nữa, còn máu tươi trên ngực Zero đã ướt đẫm tay hắn...
- .... Cho đến khi chết, không thể cùng sóng vai với ngươi nữa rồi, huynh đệ...
Zero cười nhẹ, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, khẩu súng ngắm ion cũng chầm chậm tuột khỏi lòng hắn, từ từ rơi xuống giữa cát vàng...
Trịnh Xá ngây ngốc nhìn máu tươi đầy tay, xuyên qua lớp máu nhìn Zero, nhất thời trong đầu hắn một mảng trống rỗng, đến khi đám kỵ binh ở xa xa đồng loạt hò reo, hắn cũng phảng phất ứng tiếng gào lên, trong thanh âm tràn ngập sát ý và phẫn nộ.
- Ấn Châu đội! Ta muốn tất cả các ngươi phải chết! Ta muốn toàn bộ các ngươi bồi táng! A....

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv