Từ lúc Tiêu Hoành Luật còn đang bố cục, ở cách đó rất xa, chủ chiến lực của Trung Châu đội và chủ chiến lực của Ác Ma đội đang giao đấu với nhau. Hai bên đều quấn lấy đối phương, nhất thời không phân được thắng bại.
- Đáng ghét... đây mà là gió à? Rõ ràng vũ khí thời tiết! Ngươi cảm thấy bằng sức mạn của con người có thể làm đến mức độ này sao?
Trình Khiếu nằm bẹp trong một ống thép lớn, từ trong ống nhìn ra bên ngoài. Ở bên ngoài cát bay đá chạy mù mịt, nhìn giống như bão lốc đang ập tới... Ừm, không phải giống như mà thật sự là lốc xoáy đang đến.
Thành viên Ác Ma đội đang giao đấu với Trình Khiếu là một tên hifi trẻ tuổi, dáng vẻ nhu mì so với loli thật sự còn non tơ hơn, nhưng đó không phải là căn cứ để đánh giá thực lực của cô ta. Nhìn từ bên ngoài căn bản không thể nhận ra, thực lực cô ta không ngờ lại kinh người đến vậy. Sau khi đeo lên vòng tay tinh thạch, sử dụng quả cây gió lốc, thực lực cô ta lập tức tăng vọt, đây mới chính là thực lực thật sự của quả cây gió lốc.
Trong phạm vi vài kilomet gió lốc vụt nổi lên cuồn cuộn, nhất thời kéo theo cát bụi gách đá bay tứ tung. Một số kiến trúc tan nát căn bản không thể chống cự được gió lốc mãnh liệt như vậy, bốn phía không ngừng vang lên tiếng nhà cửa sụp đổ, mà gạch đá từ những tòa nhà đó vỡ ra lại càng tăng thêm uy lực cho lốc xoáy, đừng nói là con người đứng trong gió, dù là một chiếc xe tăng sợ rằng cũng bị đánh thành sắt vụn,
Vì thế khi lốc xoáy vừa mới hình thành Trình Khiếu đã lập tức bị thổi biến đi mất. Cũng may thuộc tính cường hóa của hắn là Nam Đẩu thủy điểu quyền, bản thân đã là quyền pháp điều khiển gió, cho nên gió xoáy không những không làm hắn bị thương mà ngược lại còn để hắn dựa vào gió trốn thoát khỏi tầm mắt thiếu nữ, tiếp đó nấp vào trong một đường ống ngầm dưới đất, nếu không thì số lốc xoát cát đá bên ngoài tuyệt đối đủ sức đánh cho hắn nát bét.
- Ca ca chỉ biết chạy trốn kia, mau đi ra đây nào. Ta biết huynh vẫn đang ở đây, mau mau chui ra đi, nếu không huynh đến cả cơ hội để ra cũng không còn nữa đâu...
Thanh âm của thiếu nữ ngắt ngắt quãng quãng truyền tới, kèm theo đó là tiếng vô số cát sỏi gạch đá va chạm vào nhau.
Trình Khiếu bĩu môi nghĩ thầm ta mà chui ra không phải bị ngươi chơi chết sao, ách, chơi... Là giết chết thì thỏa đáng hơn. Nói tóm lại, đánh chết hắn cũng không chui ra, mà cho dù là lốc xoáy thì tối đa cũng thổi bay tí đá tảng lên là hết, muốn lật tung cả mặt đất lên thì chút gió đó còn chưa làm được. Vì vậy tốt nhất là ở đây chờ cho tên pê đê kia dùng hết năng lượng là có thể dễ dàng đánh bại hắn, việc gì phải mất công mất sức đi đánh nhau với hắn chứ?
- Ca ca thật sự không ra à? Vậy thì ta không khách khí nữa đâu nhé, nếu mà ca ca chết. Hì hì, xuống địa ngục mà mơ tưởng đến vẻ đẹp của ta đi...
Thiếu nữ cười hì hì nói. Thanh âm của cô ta vẫn đứt đứt quãng quãng truyền tới, đặc biệt là hai chữ cuối cùng.
- Vòi rồng!
"À, hóa ra là vòi rồng... Vòi rồng?"
Trình Khiếu giật nảy mình, vội nhảy vọt ra khỏi đường ống dưới đất. Không ngoài dự đoán, lốc xoáy bên ngoài đã dừng lại, nhưng giữa không trung lại xuất hiện từng vòng từng vòng khí lưu xoắn ốc. Những luồng khí lưu xóa ốc đó thậm chí có thể thấy được bằng mắt thường, hơn nữa còn càng lúc càng dày đặc. Mắt thấy vòi rồng sắp sửa hình thành, Trình Khiếu phát hoảng lập tức lấy Goblin glider ra, chuẩn bị chạy trốn khỏi đây.
- Chạy không được đâu, ngoài ra nếu ở trên trời, ca ca có khi đến cả rời khỏi tầm mắt ta cũng không xong nhé.
Tiếng tên pê đê lại ngắt quãng truyền đến, đồng thời còn có mấy luồng đao gió hoành không chém tới, chỉ là độ chuẩn hơi kém một chút, để Trình Khiếu nhảy tránh được qua khe hở mấy lưỡi đao. Nhưng chúng cũng khiến Trình Khiếu nhận ra một chuyện, nếu như hắn muốn sử dụng glider chạy chốn thì tuyệt không thể thành công, vừa lên không đã trực tiếp biến thành bia ngắm rồi. Hơn nữa lúc ấy hắn lại không cách nào sử dụng Nam Đẩu thủy điểu quyền, kết quả chắc chắn là phải chết, nếu như vậy thật không bằng chạy trốn qua ngõ ngách giữa những tòa nhà.
Nghĩ tới là làm, Trịnh Xá co giò chạy thẳng về phía khu vực nhà cửa đập trung dày đặc ở phía xa, chẳng chút để ý tới tiếng kêu giận giữ của gã hifi đằng sau lưng. Trong lúc hifi không ngừng mắng chửi hắn là đồ nhát gan thì khí lưu xoắn ốc đã dần dần hội tụ lại, cuối cùng hình thành một vòi rồng nhỏ đường kính khoảng hai ba mét. Nhìn qua vòi rồng chẳng có chút uy lực nào, nhưng dưới sự khống chế của thiếu nữ, nó lại không ngừng to lên, mạnh lên. Sau vài giây, vòi rồng đã tiếp xúc với mặt đất rồi phảng phất như một mũi khoan xoắn ốc, cày sâu xuống mặt đấy mấy mét, tạo thành một rãnh lớn không ngừng tiến về phía Trình Khiếu. Không chỉ như thế, vòi rồng còn càng lúc càng to lớn, đến khi còn cách Trình Khiếu vài nghìn mét, đường kính của nó đã lên tới hơn hai mươi mét. Gạch vụn đá vỡ, dây điện, xe cộ trên đường bị cuốn vào trong vòi rồng không ngừng oanh kích lẫn nhau, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy bên trong vòng xoáy liên tục bắn ra lửa điện nhấp nhoáng, uy thế thật sự sánh ngang với vòi rồng đáng sợ nhất trong bão tố của tự nhiên.
Quả cây gió lốc, đó là thuộc tính cường hóa của thiếu nữ áo hoa, thuộc loại quả cây hệ tự nhiên cao cấp nhất trong hệ cường hóa quả cây ác quỷ, hơn nữa dù là trong hệ quả cây tự nhiên thì loại thuộc tính này cũng được xếp vào hàng đỉnh cao. Đương nhiên, thuộc tính càng mạnh mẽ thì cần sức mạnh càng lớn để sử dụng, chỉ dựa vào lực lượng chưa tới mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư của cô ta thì căn bản không cách nào sử dụng sức mạnh tối cao của quả cây gió lốc. Sức mạnh đó thuần túy là uy thế của đại tự nhiên, tuy chưa đến mức hủy thiên diệt địa gì nhưng ít nhất cũng đủ thực lực để chiến đấu với cường giả cấp độ Trịnh Xá và clone của hắn. Lẽ dĩ nhiên, muốn phát huy toàn bộ sức mạnh của quả cây gió lốc thì phỏng chừng ít nhất cũng phải đạt tới tầng thứ tư cao cấp mới được, đến lúc đó cho dù không có quả cây gió lốc thì giơ tay nhấc chân cũng đủ đánh chết Trình Khiếu rồi. Do đó nói một cách chính xác, quả cây gió lốc này đối với phần lớn mọi người mà nói thì đúng là gân gà, cũng giống như quả cây băng tuyết trong Lord of the Rings, uy lực cực lớn, hạn chế cũng cực lớn.
Thiếu nữ sở dĩ có thể phát huy sức mạnh của quả cây gió lến đến trình độ như hiện tại, mấu chốt vẫn là cô ta có được sản phẩm do clone Sở Hiên chế tạo, cùng cấp năng lượng gần như vô hạn. Nhưng dù như vậy, luồng sức mạnh này vẫn cần cô ta khống chế và sử dụng, chỉ riêng việc đó thôi đã khiến cô ta mệt mỏi hết sức rồi. Tuy nhìn cô ta nói chuyện có vẻ ung dung, quyến rũ nhưng kỳ thực tối đa chỉ có thể đánh với Trình Khiếu một lúc mà thôi. Quả cây gió lốc tuy mạnh nhưng không thể kéo dài, hiện tại sử ra vòi rồng cũng là muốn nhất kích tất sát. Vốn xuất thân trong Ác Ma đội, tâm tư tuyệt đối không thể thiên chân vô tà, hifi miệng thì vui đùa nhưng trong lòng lại chỉ hận không thể lập tức giết chết Trình Khiếu. Bây giờ nhìn hắn không còn dám ẩn nấp nữa, cô ta cũng tập trung hết tinh thần điều khiển vòi rồng, theo sát sau lưng Vương Hiệp, từ từ ép tời gần hắn.
Hai người một chạy một đuổi, không lâu sau Trình Khiếu đã tiến vào khu vực ngõ ngách, ở sau lưng hắn mấy trăm mét, một vòi rồng to lớn đuổi sát phía sau. Vòi rồng này đường kính tới hơn trăm mét, bên trong vòng xoáy đen kịt có không biết bao nhiêu là đá tảng, xe cộ chen chúc nhau. Mặt đất đã bị vòi rồng cày thành một rãnh dài sâu hoắm, nhà cửa dọc hai bên đường càng bị phá hoại nặng nề. Đến lúc này, tên hifi thực tế đã không còn cách nào khống chế được vòi rồng nữa, cô ta chỉ có thể chỉ ra phương hướng đại khái, tiếp đó dựa vào sức kéo hút của bản thân vòi rồng để bắt lấy Trình Khiếu, kéo hắn vào trong vòng xoáy.
Vòi rồng đã lớn đến cực đại, uy lực thật sự không thua gì vòi rồng trong tự nhiên, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh, tốc độ gió hút mạnh đến kinh người. Trong lúc chạy, Trình Khiếu chỉ cảm thấy bước chân như hẫng bổng lên, đến khi hắn quay đầu lại, chỉ nhìn qua một cái đã sợ đến gần như hồn phi phách tán. Vòi rồng khổng lồ đen kịt ép tới, uy thế lớn đến kinh người, đừng nói là một tên Trình Khiếu, sợ rằng một con robot bị cuốn vào bên trong cũng biến thành mảnh vụn. Lúc này có chạy cũng không còn kịp nữa, tối đa sau mười giây nữa hắn sẽ bị cuốn vào bên trong, đến lúc ấy dù muốn không liều mạng cũng không được, không liều là chết!
"Làm sao bây giờ, không ngờ tên hifi này lại lợi hại đến mức ấy, hay là sản phẩm của clone Sở Hiên quá lợi hại?"
Trình Khiếu Yên lặng nhìn găng tay đang cầm. Đây cũng là sản phẩm của Sở Hiên, cũng có thể nâng cao uy lực Nam Đẩu thủy điểu quyền của hắn, chỉ do thực lực bản thân hắn có hạn, dù tăng cao thế nào cũng không bằng được uy lực của tự nhiên trước mặt, do đó hắn chỉ có thể một mực chạy trốn. Có điều, nói ngược lại, kỹ năng mạnh hay yếu chỉ liên quan đến người sử dụng mạnh hay yếu cùng phương pháp sử dụng mà thôi. Lúc này đã không thể tránh né được nữa, trong lòng hắn cũng ngầm hạ quyết tâm, chuẩn bị liều chết một trận với tên hifi kia.
- Kỹ năng mạnh hay yếu liên quan tới người sử dụng mạnh hay yếu cùng phương pháp sử dụng... Tên pê đê kia! Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chúng ta không cần phải đánh, tự rời đi không tốt hơn sao? Nếu đánh tiếp, ngươi chắc chắn sẽ chết đấy!
Trình Khiếu cũng không chạy nữa, hắn dừng lại nhìn vòi rồng đang càng lúc càng tới gần, không nhịn được buột miệng quát lớn.
Thiếu nữ ở phía xa nhìn thấy Trình Khiếu không còn chỗ nào tránh né, nàng ta cũng không trả lời, chỉ cười cười si ngốc, chờ đợi Trình Khiếu rơi vào trong vòi rồng sẽ bị đánh thành mảnh vụn, sao còn có thể dừng lại vào lúc này được.
Cứ như vậy, chỉ trong chưa tới mười giây, Trình Khiếu đã bị khí lưu xoay tròn cuốn vào trong vòi rồng. Đang ở giữa không trung, cơ thể Trình Khiếu liền vặn vẹo một cách kỳ quái, Nam Đẩu thủy điểu quyền kết hợp với găng tay không ngừng xoay chuyển, từng luồng đao gió xuất hiện quanh người hắn, hơn nữa còn thuận theo vòi rồng bắt đầu xoáy tròn. Những luồng đao gió này tuy phạm vi nhỏ nhưng áp lực lại rất lớn, làm cho đất đá, cát sỏi, thậm chí là xe cộ đều không cách nào tới gần, tạm thời coi như cũng bảo đảm được an toàn. Nhưng bản thân Trình Khiếu lại có khổ tự biết, chiếc găng này sao có thể dễ dàng sử dụng chứ? Gió từ găng tay bắn ra muốn sử dụng bản thân cũng phải gánh chịu áp lực, nếu không giết địch không thành lại từ làm mình bị thương. Nếu như chỉ tự bảo vệ thôi thì tối đa sau một phút nữa hắn sẽ kiệt sức, không bằng phóng tay cược một ván, nghĩ đến đó, Trình Khiếu lại càng liều mạng chuyển động cơ thể.
"Gió, lấy chuyển động của gió làm chuyển động của bản thân... Chiêu này nếu có thể đánh ra, tên pê đê, hifi chết tiệt gì gì ấy căn bản không có gì đáng sợ cả... Đánh ra đi! Cho dù là trong huấn luyện mấy trăm lần chỉ có thể dùng được vài lần, cho dù thế nào cũng phải đánh ra!"
Trình Khiếu cắn răng, điên cuồng xoay chuyển. Nam Đẩu thủy điểu quyền vốn là quyền pháp dùng toàn bộ thân thể chuyển động đánh ra đao gió để tấn công kẻ địch, trong vòi rồng khổng lồ thế này, một chút đao gió như vậy căn bản không đủ để thay đổi cái gì cả nhưng vòng xoay của đao gió lại vừa khéo hình thành đồng bộ với vòng xoay của vòi rồng. Dần dần, một bộ phận khí xoáy bắt đầu xoay chuyển theo đao gió rồi càng lúc càng có nhiều khí xoáy gia nhập vào, bên trong vòi rồng khổng lồ không ngờ lại hình thành một vòi rồng nhỏ khác... Vòi rồng lấy Trình Khiếu làm trung tâm!
- Đúng là quá tuyệt! Vừa rồi sử dụng đôi găng tay này dẫn động gió xung quanh, không ngờ lại đạt tới mức hòa hợp với chuyển động của gió, sau đó phát ra công kích giống như là vòi rồng vậy. Ngươi không thấy chứ cái tầng hầm ấy bị ta phá đến mức cực thảm... Nếu như dùng chiêu này trong trận chiến cuối cùng hẳn là có thể giải quyết rất nhiều tên phải không? Cũng có thể bảo vệ mấy người Chiêm Lam muội muội với Anh Không muội muội rồi, há há...
Trình Khiếu cười lớn nói với Sở Hiên. Hiện tại hắn đang ở trong phòng Sở Hiên, tất nhiên là không phải dưới tầng hầm, độ nguy hiểm của chỗ đó quá cao, nếu không có giác ngộ tùy lúc mất mạng thì hắn căn bản không bao giờ tính đến chuyện chui xuống dưới đó. Lúc này Sở Hiên đang ngồi ăn táo, vì thế hắn cũng có thể cản thận trao đổi về chiêu thức hắn vừa thử nghiệm ra.
- Ồ, hòa hợp với gió à?
Sở Hiên đưa mắt nhìn hắn một cái, cắn một miếng táo đang cầm, nói:
- Rất nguy hiểm. Hòa hợp với gió có thể coi là dung nhập vào trong gió, phương thức công kích này đương nhiên là có thể tạo ra thương hại cực mạnh, nhưng phương hướng chuyển động của gió thuần túy là xác suất ngẫu nhiên, lưu động trong cự ly ngắn hoàn toàn tuân theo lý thuyết hỗn loạn, căn bản không cách nào tính toán cụ thể. Có khả năng một viên sỏi nhỏ, một khối đá rơi vào bên trong, chỉ một chút ít ngoài ý muốn cũng đủ khiến đường chuyển động của gió phát sinh đột biến, mà đột biến như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm, đến mức có thể xé xác ngươi trong nháy mắt... Chú ý một điểm. Phương thức công kích của ngươi không phải sử dụng gió, như kiểu ma pháp phong hệ các loại, không phải. Phương thức công kích của ngươi là lấy gió làm vật dẫn để sử ra quyền pháp, ngươi ở bên trong gió, ngươi cũng nằm trong phạm vi công kích của luồng gió đó... Vì thế, nếu như không có giác ngộ mất đi tính mạng thì tốt nhất là không nên sử dụng chiêu này.
"Sử dụng sẽ có thể phải chết sao? Hơn nữa còn ở trong vật dẫn khổng lồ như vòi rồng, lúc ấy thật sự là chết không còn một chút gì nữa... Bỏ đi, chết là chết thôi mà! Trận chiến cuối cùng này ta đã sớm có giác ngộ phải chết rồi!"
Trình Khiếu hét lên một tiếng. Mặc dù tiếng hét của hắn căn bản không thể truyền ra ngoài vòi vồng đang gào rít ầm ầm này nhưng theo tiếng hét của hắn vang lên, gió xoáy quanh người hắn bắt đầu trở nên kịch liệt, càng lúc càng nhiều khí lưu tụ tập xung quanh, thuận theo vòi rồng xoáy tròn. Sức gió quanh người Trình Khiếu đã mạnh đến mức hắn không thể khống chế được nữa, lúc này giống như gió xoáy ép lấy hắn cường hành xoay chuyển.
"Hòa hợp với gió, cảm giác phảng phất như bản thân mình chính là gió, cho dù sinh ra gió xoáy biến hóa nhiều hơn, thân ta cũng ở bên trong, ta chính là gió... Không phải điều khiển gió, mà là dẫn đường cho gió, biến vòi rồng này hoàn toàn trở thành sức mạnh của ta!"
Từ từ, chuyển động rồi... Lốc vòi rồi sinh ra một tia di động không hài hòa, không còn tuân theo quỹ tích chuyển động như ban đầu nữa mà từ dưới đáy nghiêng dần lên trên, chậm rãi lệch khỏi hình dạng xoáy tròn từ trên xuống dưới như lúc trước, biến thành một vòi rồng xoay ngang cực kỳ quỷ dị. Cảnh tượng đó lập tức khiến cho thiếu nữ đang vô cùng đắc ý phải kinh ngạc. Cô ta chưa bao giờ thấy vòi rồng nào có hình dạng như vậy, trông hoàn toàn không phù hợp với quy luật tự nhiên, xoay ngang như vậy cũng có thể sinh ra vòi rồng sao?
Đáp án là không thể... Ít nhất là không thể tự nhiên hình thành, nói cách khác, vòi rồng quái dị trước mắt chỉ có khả năng là sản phẩm đã được sửa đổi. Chỉ có thể là Trình Khiếu ở bên trong gây ra loại biến đổi này, hơn nữa sức ảnh hưởng của nó đã lan đến toàn bộ vòi rồng khổng lồ, từ đó có thể thấy sức mạnh mà Trình Khiếu đang nắm giữ chắc chắn đã vượt xa tên hifi rồi. Đương nhiên, hifi cũng không phải kẻ ngốc, mắt thấy vòi rồng đột ngột biến đổi như vậy, sau vài giây hắn cũng vụt nhận ra, lập tức bất chấp tất cả, bay ngược về phía sau. Chỉ đáng tiếc... Hắn hiểu bây giờ đã quá muộn rồi.
Vòi rồng xoáy ngang không ngừng phân ly, gạch đá, xe cộ bên trong cũng không ngừng bị ném ra ngoài. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong có vài giây ngắn ngủi, luồng gió hút cực mạnh bộc phát ra khi vòi rồng phân ly làm thiếu nữ không có cách nào rời đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn vòi rồng biến hình, dần dần thu nhỏ lại. Tiếp đó, bóng dáng Trình Khiếu cũng mơ hồ hiện ra, nhưng cũng chỉ đến như vậy, bởi vì theo chuyển động của Trình Khiếu, vòi rồng đã tràn tới nuốt chửng cô ta vào bên trong.
Khoảng thời gian đó thật sự quá ngắn ngủi, từ lúc thiếu nữ muốn chạy trốn cho đến khi cô ta bị khí lưu xoáy tròn hút vào, tất cả chỉ xảy ra trong một, hai giây, tiếp theo, vòi rồng thu nhỏ do Trình Khiếu tạo ra đã đánh thẳng vào người cô ta. Đây đã không còn là tập hợp của dòng khí xoáy tròn bình thường nữa mà là quyền kinh đao gió xoắn ốc do khí áp Trình Khiếu tạo ra ra làm trung tâm, trong khoảnh khắc tiếp xúc với thân thể thiếu nữ, gã pê đê mang dáng vẻ một cô gái xinh đẹp này lập tức bị đánh tan nát, đến cả xương cốt vũng bị khí xoáy ép thành mảnh vụn. Đó còn chưa hết, cho dù chỉ là bản thu nhỏ, đường kính vòi rồng này cũng tới hơn mười mét, mang theo Trình Khiếu… Đúng vậy, ngươi tuyệt đối không nhìn nhầm, là vòi rồng mang theo Trình Khiếu chứ không phải hắn khống chế vòi rồng, cứ như vậy đâm xuyên quá đám nhà cao tầng, ầm một tiếng đánh thẳng xuống đất. Phảng phất như một thiên thạch cỡ nhỏ rơi xuống mặt đất, một đám mây hình nấm bốc lên cao, tuy không có lửa cháy ngập trời nhưng sức phá hoại tuyệt không thấp. Mấy tòa nhà xung quanh ầm ầm sụp đổ, trên mặt đất xuất hiện một hố lớn rộng gần trăm mét, sâu mấy chục mét, chỉ tính theo hiệu ứng thị giác thì thật sự không kém thiên thạch đánh xuống là bao.
Vòi rồng là luồng khí xoáy tròn, lực cắt phá ngưng tụ, xoay tròn cường độ như vậy gần như không khác gì mũi khoan đâm xuyên vào ván gỗ… Tất nhiên, uy lực lớn là chuyện tốt, có điều Trình Khiếu thân ở bên trong lại chỉ muốn uy lực của vòi rồng có thể nhỏ đi một chút, ít nhất là không đến mức khoa trương như hiện tại. Sau khi ném hắn xuống mặt đất, khí lưu lại đẩy Trình Khiếu bay lên cao mấy chục mét, rồi lại rơi xuống dưới đất, nếu không phải quyền pháp của hắn đặc biệt thì cú rơi này cũng đủ lấy mạng hắn rồi. Vừa hạ xuống đất, Trình Khiếu lập tức mềm nhũn cả người ngã vật ra, căn bản không còn hơi sức đâu để chú ý xem xung quanh có còn nguy hiểm gì không.
- Mẹ nó, xương cốt gần như nứt hết rồi, tình trạng hiện tại đừng nói là sử dụng Goblin glider, một con zombie vớ vẩn chạy qua cũng đủ ăn sống ta rồi. Khốn kiếp, tý nữa thì chết… Không ngờ cái thằng hifi ấy lại lợi hại đến thế, thực lực hắn trong Ác Ma đội là thế nào nhỉ? Chắc cũng phải xếp trong ba hạng đầu chứ?
Trình Khiếu nằm dưới đất chửi bới ầm ý, tâm lý đơn giản là buồn bực hết mức. Mấy phút sau hắn mới cố nhịn đau lấy hộp kim châm ra, dùng cánh tay phải còn có thể cử động duy nhất chậm chạp nắm lấy kim liên tục đâm vào các huyện đạo trên người. Sau khi toàn thân từ trên xuống dưới đã cắm đầy kim châm, hắn mới từ từ ngồi dậy, tĩnh tọa không chút động đậy, trên đỉnh đầu dần dần tỏa ra khói trắng.
"Cho ta chút thời gian khôi phục thể lực đã, ngàn vạn lần đừng để thứ gì như zombie chạy qua đây. Nếu không chết trong vòi rồng mà lại chết trong miệng đám rác rưởi ấy thì đúng là chết không nhắm được mắt…"
Rất hiển nhiên, lời cầu mong của Trình Khiếu thật sự có hiệu quả, do sức phá hoại mạnh mẽ của vòi rồng, tại khu vực xung quanh đã chẳng còn con zombie, quái vật nào nữa, chỉ là… Zombie không xuất hiện, Sở Hiên lại xuất hiện đến hai tên.
- …Ngươi còn bao nhiêu sinh mệnh lực? Kể cả ngươi có sản phẩm công nghệ văn tự ký hiệu, có thể chuyển đổi năng lượng thành sinh mệnh lực nhưng định luật bảo toàn năng lượng cũng tồn tại trong quá trình chuyển đổi đó. Ngoài tiêu hao năng lượng để chuyển đổi ra, còn có năng lượng phát tán ra bên ngoài cũng phải tính vào trong đó, cho dù là đồng thời chuyển đổi năng lượng của cả hai người chúng ta đi nữa thì còn được bao nhiêu biến thành sinh mệnh lực của ngươi? Hai mươi phần trăm? Ba mươi?
- Ta cũng hỏi ngươi một câu tương tự... Còn bao nhiêu điểm nhân quả? Sử dụng nhiều điểm nhân quả như vậy, ngươi và đội ngũ của ngươi bị vị diện vũ trụ này bài xích đến mức độ thế nào rồi? Có thể lát nữa sẽ có một viên đá rơi xuống đánh chết ngươi, ngươi nghĩ nghịch chuyển nhân quả thật sự dễ dàng như vậy sao?
- Trả lại nguyên lời thôi. Không chỉ có ta và tất cả mọi người trong đội của ta sẽ bị thế giới bài xích... Tương tự như vậy, là kẻ địch của ta lúc này, là một "ta" khác, ngươi cũng sẽ bị thế giới này bài xích, chỉ là mức độ giữa chúng ta khác nhau thôi.
Hai tên Sở Hiên toàn thân không ngừng tỏa ra ánh sáng đủ màu sắc, đó là biểu hiện bên ngoài khi sử dụng λ-drive. Cũng không biết có phải là trong mênh mang thật sự có chủ tể hay không, hai người ở trong hai đội ngũ khác nhau, trải qua kinh nghiệm cùng nhân biết những người hoàn toàn khác nhau, bọn họ không ngờ lại cùng lựa chon một phương thức công kích. Lấy λ-drive làm chủ lực tấn công, phụ trợ là Gunkata bản thân tự lĩnh ngộ, chỉ là một tên Sở Hiên trên đầu lơ lửng một chiếc chuông đồng nhỏ, hình dáng cổ xưa, tên Sở Hiên kia thì ở sau lưng không xa có một thiếu nữ tay cầm một tờ giấy.
Nòng súng của tên Sở Hiên đầu có chuồng đồng nhỏ đột nhiên lấp lánh ánh sáng, luồng ánh sáng sặc sỡ đó so với cầu vồng còn rực rỡ hơn, chỉ là phía sau vẻ đẹp ấy là ánh sáng chết chóc. Khi ánh sáng tan đi, hai viên đạn coilgun đã bắn thẳng về phía tên Sở Hiên kia, cũng tức là clone Sở Hiên.
Tốc độ hai viên đạn tỏa ra ánh sáng rực rỡ đó cực nhanh, cơ hồ trong chớp mắt đã bắn tới trước mặt clone Sở Hiên. Nhưng cũng không biết hắn làm thế nào, hai luồng sáng sặc sỡ đó không ngờ lại vòng qua thân thể hắn bắn ra xa, đâm thẳng vào một tòa nhà cao tầng phía dưới chân ba người. Hai đốm sáng nhỏ bé so với cả tòa nhà thật giống như hai con kiến nhỏ dưới chân loài người, nhưng khi hai điểm ánh sáng bắn trúng vào tường nhà, hiệu quả thị giác lại khiến cho người ta phải trợn tròn cả mắt. Phảng phất như một con kiến nhỏ cắn con người một miếng, sau đó người kia liền bị con kiến nuốt chửng vào bụng trong nháy mắt, điểm tiếp xúc giữa hai luồng ánh sáng sặc sỡ và tòa nhà vụt nứt ra, tiếp đó luồng sáng hóa thành sóng xung kích mãnh liệt, phá nát cả toàn nhà cùng với tất cả nhà cửa khác ở sau lưng nó trong phạm vi một trăm mét, uy lực thật sự phải gọi là vũ khí sát thương trên quy mô lớn mới đúng.
Phong Thần bảng... Thay đổi nhân quả, đảo ngược càn khôn...
Clone Sở hiên cũng không hàm hồ, cũng nâng tay bắn ra hai luồng ánh sáng về phía Sở Hiên bản chính. Khi hai luồng sáng rực rỡ bắn tới trước mặt Sở Hiên bản chính, chiếc chuông đồng nhỏ liền tự động rung lên. Một tràng tiếng chuông thanh thúy vang lên, hai luồng ánh sáng không ngờ lại đứng yên lại giữa không trung. Nếu cẩn thận nhìn kỹ có thể thấy không chỉ hai luồng ánh sáng rực rỡ đó mà đến cả tru bụi bay xung quanh cùng với clone Sở Hiên và thiếu nữ ở cách đó không xa đều đồng thời đứng yên không động đậy. Đến khi Sở Hiên bản chính di chuyển cơ thể sang chỗ khác, bốn phía mới lại đột ngột chuyển động, hai luồng ánh sáng bắn xuống mặt đất hình thành sóng xung kích, so với hai luồng lúc trước thật sự không hề kém cạnh.
Đông Hoàng chung... Trấn đại thiên vũ trụ, trấn hồng mông vạn vật...
Trình Khiếu nhìn ba người bay càng lúc càng xa, hắn sợ đến toát hết cả mồ hôi lạnh. Vừa rồi hai luồng ánh sáng sặc sỡ bắn sang bên phải và bên trái hắn, kẹp lấy chỗ hắn đang ngồi vào giữa, cũng may là vị trí của hắn đủ tốt, nếu không chỉ hai phát súng đã đủ lấy cái mạng nhỏ của hắn rồi. Xem ra quả đúng là, nếu quý trọng tính mạng, vậy tránh xa Sở Hiên ra... Hắn không thể ở lại đây nữa, ở đây chỉ có mất mạng thôi!
Nghĩ tới đây, Trình Khiếu không nói tiếng nào, nhấc chân đứng lên, mặc dù lại đau đến ngã quỵ xuống đất nhưng cũng may là hắn có cách đâm kim vào huyệt đạo để phong bế cảm giác đau. Khi đứng lên lần nữa toàn thân hắn đã cắm chi chít kim châm, nhưng dù sao cũng có thể thành động được. Hắn vội vàng lấy Goblin glider ra, không chút nghĩ ngợi bay về hướng ngược lại phía ba người Sở Hiên, bởi vì theo suy nghĩ của Trình Khiếu thì, nếu thật sự quý trọng sinh mạng, vậy tránh xa Sở Hiên ra...
Trình Khiếu vs hifi... Trình Khiếu thắng!
.............................
Chủ lực Trung Châu đội đấu với chủ lực Ác Ma đội, trong khi chiến đấu của hai tên Sở Hiên kéo dài thì chiến đấu của những người khác đã tới thời khắc quyết định.
Lại nói Trung Châu đội bên này cũng có một người cường hóa thuộc tính quả cây ác quỷ. Imhotep vốn là dị vật do bí pháp văn tự ký hiệu cổ đại tạo thành, không chỉ có thể biến cát thành hình mà còn có thể sử dụng rất nhiều bí pháp Ai Cập cổ, chỉ cần năng lượng bất diệt, thân thể sẽ có thể hồi sinh vô hạn. Chỉ là hắn ở lâu trong thế giới luân hồi cũng biết trong thế giới này kẻ mạnh vô số, năng lực của hắn đối phó với người bình thường đương nhiên là vô định tuyệt đối nhưng nếu đối phó với cường giả đỉnh cấp trong thế giới luân hồi, kiểu như Trịnh Xá, clone Trịnh Xá, Sở Hiên thì không biết chừng sẽ bị giết trong nháy mắt. Trải qua nhiều thế giới phim kinh dị với Trung Châu đội, hắn cũng có đủ điểm thưởng và chi tiết kịch tình, vì thế liền dứt khoát cường hóa một thuộc tính rất phù hợp với năng lực bản thân hắn, quả cây cát bụi.
Lại cộng thêm năng lượng bản thân của Imhotep mạnh hơn con người đến hơn trăm lần, tuy chưa được đến mức như tên hifi dựa vào sản phẩm của Sở Hiên có thể không chút cố kỵ sử dụng sức mạnh quả cây ác quỷ nhưng khi hắn sử dụng ra thì thanh thế khổng lồ cũng cực kỳ khoa trương.
Thế nhưng đối thủ của Imhotep lại là Hạo Thiên, kẻ vừa khéo khắc chế hắn. Tên này lai lịch có chút bí ẩn, hình như là có chút liên quan tới tổ chức cải tạo gen của Sở Hiên, ngoài ra thực lực bản thực cũng cực kỳ mạnh, chưa tiến vào thế giới luân hồi đã bẩm sinh có thể sử dụng ánh sáng tâm linh. Sau khi Hạo Thiên tiến vào thế giới luân hồi, mặc dù bị tắc trong Trung Châu đội, bị Sở Hiên chơi cho một vố rất thảm, sau đó lại bị giết nhưng tiềm lực của hắn vẫn rất lớn, không chỉ gia nhập tiểu đội luân hồi Ác Ma mà còn đưa ánh sáng tâm linh niệm động lực của mình tiến hóa, trở thành cái gì thánh quang khí, vừa khéo có thể gây là thương tổn cực lớn với năng lượng của Imhotep. Chỉ không biết tại sao, hắn lại không hề muốn tử đấu với Imhotep, nắm được cơ hội là lập tức chạy trốn, vì thế hai bên mới giằng co tới bây giờ, nếu không còn chưa đợi Imhotep sử dụng quả cây cát bụi có khi đã bị thánh quang khí làm trọng thương rồi.
Nhưng Imhotep đã sử dụng quả cây cát bụi, mọi thứ trong phạm vi mấy nghìn mét từ từ tan vỡ biến thành cát bụi, chân thân hắn lại càng ẩn nấp ở bên trong, mỗi lần tấn công là một tên người cát đột ngột xuất hiện. Cát trong phạm vi nghìn mét đều tập trung lại một chỗ, người cát cao đến cả trăm mét, lăc lắc lư lư đứng dậy, nắm tay đánh về phía Hạo Thiên giống như đánh một con kiến.
Hạo Thiên cũng thật sự liễu đắc, ánh sáng tâm linh được hắn sử dụng thuần thục lạ thường. Ngay từ lúc còn ở trong thế giới hiện thực hắn đã có niệm động lực, hình thái cơ bản nhất của ánh sáng tâm linh, sau khi tiến vào thế giới luân hồi, thực lực lại không ngừng tăng cường. Niệm động lực không cần biết là chất lượng hay số lượng đều tăng lên rất nhiều, cho đến khi xuất hiện biến đổi về chất, trở thành thánh quang khí công phòng nhất thể, quả thực có thể sánh với trường lực AT của EVA. Không chỉ như thế, do từ rất sớm đã bắt đầu sử dụng ánh sáng tâm linh nên khi đạt tới trình độ như hiện tại, sức khống chế với ánh sáng tâm linh của hắn thật sự rất kinh người. Mỗi lần phòng ngực, mỗi quyền đánh ra, lượng ánh sáng tâm linh sử dụng đều vừa đúng, không thừa một phân mà cũng không thiếu một phân. Cho dù là chiến đấu lâu dài, cho dù là năng lượng bản thân hắn không sung túc như Imhotep, nếu duy trì như thế này thì người không chịu đựng được trước chắc chắn là Imhotep.
- Ê, ta nói với ngươi đấy. À ừm, chúng ta dứt khoát giảng hòa đi, để ta thoát có được không? Ta không cướp bà xã ngươi, cũng chẳng trộm tiền để dành của ngươi, mẹ nó, làm cái gì mà cứ phải đuổi đánh ta mãi thế!
Hạo Thiên vừa tránh né nắm đấm cát to lớn, vừa liên tục lớn tiếng quát hỏi.
- Bớt nói nhảm đi! Nhiệm vụ của ta giết ngươi!
Imhotep cũng không hàm hồ, nói chính xác là hắn đã cưỡi lên lưng hổ rồi. Uy lực quả cây cát bụi đúng là không tầm thường, sử dụng một cái là có thể dẫn phát đất đá trong phạm vi mấy nghìn mét hoàn toàn biến thành cát bụi. Ngoài ra bản thân hắn cũng có thêm chút đề kháng với đòn tấn công bằng năng lượng, không còn bị như lúc trước kim quang thoáng tiếp xúc với cơ thể là gần như tan rã. Những hạt cát này rõ ràng là có thể ngăn cản kim quang một cách hữu hiệu, tuy không thể thoát được hẳn nhưng dù sao cũng tốt hơn cái kiểu lấy cứng chọi cứng lúc nãy nhiều. Nhưng đây cũng chính là điểm trói buộc hắn, nếu như không sử dụng quả cây cát bụi... Hắn thật sự không dám chắc có thể chống đỡ được công kích của Hạo Thiên, vì thế chỉ có thể phóng lao theo lao, một mực áp chế Hạo Thiên.
Hạo Thiên trong lòng cũng cực kỳ phiền muộn. Không biết tại sai, đến trận chiến cuối cùng này Sở Hiện lại chẳng hề giao cho hắn bất kỳ nhiệm vụ nào. Nhưng cái gì khác thường tức là quỷ dị, tình huống như vậy lại khiến hắn tâm lý nghi hoặc bất an, vì thế sau khi đối chiến bắt đầu, ý nghĩ đầu tiên của hắn không phải giao chiến gì cả mà là lập tức trốn khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt! Có trời mới biết Sở Hiên lại đang tính toán âm mưu gì nữa, hắn không hề muốn vô duyên vô cớ bị biến thành vật hi sinh, đặc biệt là trong trận chiến cuối cùng này...
- Ta xin ngươi đấy! Ta thật sự không muốn đánh với ngươi! Ngươi làm cái gì mà phải ép ta đến thế! Chúng ta chào hỏi nhau một câu sau đó đường ai nấy chạy mà giữ mạng không tốt hơn sao?
Hạo Thiên một lần nữa bộc phát thánh quang khí, một luồng sáng vàng khổng lồ đánh nát bàn tay hình thành từ cát to hơn ba mươi mét. Thật sự là, đến tận lúc này trong lòng Hạo Thiên cũng đã đầy lửa giận, vì thế hắn hô lên một lần cuối cùng, đây cũng là nỗ lực cuối cùng của hắn.
Imhotep căn bản không hề dừng lại, mà nói chính xác là không hề dám dừng lại. Hắn một lần nữa phát lực, một hình người bằng cát cao hơn trăm mét lại tụ tập lên, người cát há miệng phun ra một luồng bão cát lớn, lập tức phủ kín Hạo Thiên vào bên trong.
- Mẹ nhà nó!
Hạo Thiên rống lên một tiếng, trên người vụt tỏa ra quang mang màu vàng chói mắt. Bị ánh sáng vàng đó chiếu trúng, người cát liền tan chảy giống như băng tuyết dưới ánh mặt trời. Đó còn chưa hết, Hạo Thiên lần này cũng quyết định nặng tay, lúc trước hắn năm lần bảy lượt muốn chạy trốn đều bị tên người cát này ngăn cản, bây giờ đã hạ quyết tâm lập tức đầy sát phạt quyết đoán. Trên người Hạo Thiên kim quang tỏa ra cuồn cuộn không dứt, phảng phất như một mặt trời thu nhỏ đứng giữa không trung. Ở dưới chân hắn, người cát không ngừng thu nhỏ, chỉ trong chốc lát không ngờ đã hoàn toàn dung nhập vào mặt đất, giống như đã bị tiêu diệt, không còn chút dấu hiệu tồn tại nào nữa.
Hạo Thiên trong lòng lại hiểu rõ, tên Imhotep này cái gì thì không mạnh chứ sức sống thì thật sự là dai như gián, công kích thế này căn bản không thể giết được hắn nên cũng không hề dừng lại chút nào. Chỉ thấy hắn giơ một tay lên, tụ thành một một quả cầu ánh sáng màu vàng, tiếp đó khẽ tung quả cầu lên, dùng chân đá mạnh. Quả cầu bị hắn đá trúng cũng không phát nổ mà giống như một trái bóng, bay thẳng xuống mặt cát phía dưới.
Quả cầu ánh sáng vừa tiếp xúc với mặt cát lập tức hóa thành một khối chất lỏng màu vàng cực lớn, chầm chậm dung nhập vào đất cát. Nói thì chậm, xảy ta thì nhanh, chất lỏng màu vàng mới xuất hiện được hai, ba giây, mặt cát bị chất lỏng dung nhập dưới chân Hạo Thiên đột ngột phát nổ kịch liệt. Chất lỏng màu vàng giống như thuốc nổ lỏng, đất cát trong phạm vi một trăm mét phía dưới đã bị nổ thành hư vô.
- Cáu rồi đấy! Cái thằng quỷ cát nhà ngươi! Khốn kiếp, ông đây không phải tượng đất, muốn chết thì cùng nhau chết đi!
Hạo Thiên cũng chẳng để tới cái gì mà Sở Hiên đáng sợ nữa, hắn hiện tại đơn giản là giận đến phát cuồng, thánh quang khí trên người ào ạt tràn xuống dưới, cứ phóng ra một luồng lại phát nổ một luồng, mặt cát phía dưới đã bị nổ thành vô số miệng hố. Một lúc lâu sau hắn cuối cùng cũng thở hồng hộc, dừng lại. Nhưng hắn dừng lại chưa được bao lâu thì cát bụi phía dưới lại bắt đầu chuyển động, dần dần tụ thành một hình người bằng cát. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- ...Bỏ đi, ta bây giờ đến cả sức để nổi giận cũng không có nữa, chỉ có thể giải quyết ngươi, sau đó lại bắt đầu chạy trốn!
Hạo Thiên khổ sở day day huyệt thái dương, vừa nói vừa đá một cước vào đầu người cát, chỉ thấy kim quang bùng lên, người cát lập tức bị đá nát vụn. Thánh quang khí quả không hổ là ánh sáng tâm linh thể tiến hóa, uy lực cũng tuyệt đối vượt xa niệm động lực, chỉ một đòn vừa rồi đã không thua kém gì trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt của Trịnh Xá rồi. Nếu chỉ xét về uy lực thì còn có chút không bằng nhưng về phương diện phá hủy với năng lượng thì lại còn có phần hơn.
Công kích nhìn như mãnh liệt, đánh cho Imhotep không có sức trả đòn, kỳ thực Imhotep lúc này tâm lý lại từ từ bình tĩnh lại. Lúc trước hắn một mực liều mạng công kích, Hạo Thiên thì hữu khí vô lực chống đỡ. Khi ấy hắn tiêu hao quá nhiều năng lượng, có muốn dừng lại cũng không dừng lại nổi. Đến bây giờ tuy Hạo Thiên điên cuồng tấn công nhưng hắn lại có thể dựa vào ưu thế đất cát không ngừng tránh né, về thực chất không hề bị thương hại quá lớn. Tình hình hiện tại đã đảo ngược, chính hắn lại không hề muốn kết thúc, dù sao cũng chỉ cần quấn lấy Hạo Thiên, không cho hắn chạy trốn là được.
Cứ như vậy, trên mặt cát liên tục bùng lên kim quang, cứ khi Hạo Thiên ngừng lại muốn rời đi thì cát bụi đầy trời lại ập tới, một tên người cát lập tức chắn đường đi của hắn. Cứ tiếp như vậy, Imhotep trong lòng thầm mừng rỡ, ngầm quyết định cứ dứt khoát từ từ thế này tiêu hao Hạo Thiên đến chết.
Trong lúc hai người đang rơi vào giằng co thì đột nhiên từ phía xa bùng lên một tràng ánh sáng rực rỡ, tiếp đó một luồng sóng chấn động kịch liệt từ dướt đất bắn lên, làm tất cả nhà cửa trong phạm vi mấy trăm mét hoàn toàn biến thành mảnh vụn. Hai người ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở cách đó rất xa đang có ba người lơ lửng trên không trung, hai tên Sở Hiên hình dạng giống nhau như đúc cùng với một cô gái ở cách hai người không xa, trên đầu một tên Sở Hiên còn có một chiếc chuồng đồng nhỏ cổ xưa. Ba người không ngừng bay lượn, suốt hồi lâu vẫn không bắn thêm phát súng nào.
Kỳ thực, chuyện này là do thời gian ba người đang trải qua khác với những người khác. Do tác dụng của Đông Hoàng chung và Phong Thần bảng, cả hai bên đều muốn khóa chặt hành động của đối phương nhưng lại đều bị năng lực của hai bên triệt tiêu. Dưới tác động qua lại lẫn nhau, người ngoài nhìn vào thì thấy tốc độ tấn công của hai tên Sở Hiên cực kỳ chậm chạp, nhưng nếu đổi thành một người khác tiến vào giữa bọn hắn thì có thể sẽ bị λ-drive đánh nát trong nháy mắt.
Tuy tần suất công kích của hai người chậm chạp nhưng cứ một chốc lại bắn ra một súng, vạch thành hai rãnh sâu hoắm trên mặt đất, tiếp đó hai người từ từ bay dần ra xa… Bất hạn là, hai vạch súng đó vừa khéo nằm bên trái và bên phải vùng đát cát, nếu công kích tập trung hơn một chút thì Hạo Thiên và Imhotep có thể đã dính đòn rồi.
- …Imhotep, hay là chúng ta mau mau phân thắng bại đi? Ngươi thấy thế nào?
- Yêu cầu của ngươi có thể được chấp nhận…
Sắc mặt hai người đều mang theo vẻ hoảng sợ. Đòn công kích vừa rồi khác với thánh quang khí, đó là một loại công kích tương tự như hủy diệt năng lượng. Những rãnh súng bắn ra không hẳn là do sóng chấn động tạo thành, ngoài gạch đá bị sóng chấn động đánh nát ra thì những thứ nằm trong rãnh lại trực tiếp bị tín niệm lực hủy diệt, nếu bắn trúng người bọn họ… Hai người đơn giản là không dám tưởng tượng kết quả sẽ thế nào nữa. Không phải không tưởng tượng nổi, mà là không dám tưởng tượng.
Cả hai người đều đã sợ hãi, nhanh chóng vận dụng sức mạnh lớn nhất của mình. Dưới áp lực sinh tồn cực lớn, hai người đều không còn tính toán bảo lưu cái gì nữa. Nếu quý trọng tính mạng, vậy tránh xa Sở Hiên ra, đối với thành viên hai đội Trung Châu, Ác Ma đã bị Sở Hiên chà đạp, câu này không phải chỉ là khẩu hiệu suông.
- Ngươi biết không? Bí mật của thánh quang khí thật sự quá nhiều, nó là một trong những hình thức ánh sáng tâm linh cao cấp nhất. Ngoài đó ra, những ánh sáng tâm linh đỉnh cao mà ta biết chỉ có trường lực AT của La Cam Đạo là có thể ngang bằng với nó… Có lẽ ngọn lửa diệt thế của Trịnh Xá cũng có thể siêu việt nó, nhưng cũng chỉ có hai loại ấy thôi, một thức ngang bằng, một thứ vượt trội!
Hạo Thiên quát lớn.
Kỳ thực, những gì Hạo Thiên nói đều là sự thật. Ngoài hai loại ánh sáng tâm linh đó ra, hắn không tìm ra được loại ánh sáng tâm linh nào có thể đạt tới trình độ của thánh quang khí nữa. Có thể là hình thức ánh sáng tâm linh của những người hắn gặp còn chưa thể hiện rõ ra bên ngoài nhưng điều đó cũng đủ chứng minh sự cường hãn của thánh quang khí
Theo Hạo Thiên toàn lực vận hành thánh quang khí, luồng kim quang không ngờ lại từ từ thực chất hóa, biến thành một bộ giáp nửa thân bọc lấy người hắn. Ngoài đầu, ngực, cổ tay cùng một số bộ phận quan trọng được che chắn ra, trên tay hắn còn xuất hiện một cây trường thương màu vàng, sau lưng là một mảng ánh sáng phảng phất như đôi cánh, hình tượng thật sự uy vũ giống như thiên sứ chiến đấu… Ngoài vẻ mặt hắn là pha trộn giữa sợ hai và điên cuồng ra thì những chỗ khác đúng là không có một chút sơ hở nào.
Hình tượng Imhotep thể hiện ra cũng không hề thua kém, đó là một người khổng lồ bằng đá hoàn toàn thực thể hóa, màu sắc không còn là màu vàng đất nữa mà là màu trắng tím tương tự như đá hoa cương. Một người khổng lồ đá xuất hiện, thân thể tuy chưa đến mức khoa trương một trăm mét nhưng cũng được hơn năm mươi mét, chỉ nhìn qua bề ngoài cũng đủ biết thực lực của nó kinh ngươi đến mức nào. So với Hạo Thiên nhỏ bé ở trên trời, Imhotep xem ra có vẻ còn mạnh hơn một chút.
Lẽ dĩ nhiên, tận mắt chứng kiến cũng chưa chắc đã là sự thật, mà chênh lệch thực lực giữa hai bên cũng không phải thứ có thể chỉ dùng mắt nhìn. Sau khi người khổng lồ bằng đá hoa cương xuất hiện, Hạo Thiên nâng trường thường từ trên cao đâm thẳng xuống. Từ độ cao hơn trăm mét ngắn ngủi, sau hai, ba giây, Hạo Thiên đã đâm ngập trường thương vào cánh tay người khổng lồ giơ lên chắn trước trán. Ầm một tiếng, cánh tay to vài mét vậy mà lại bị một cây trường thương nhỏ bé trực tiếp đâm gãy. Đang lúc Hạo Thiên chuẩn bị vung thương đâm tiếp xuống, thì người khổng lồ đá hoa cương đột nhiên vung tay đánh tới. Một quyền từ trên đập xuống đánh cho Hạo Thiên rơi ngập vào trong mặt cát, đồng thời người khổng lồ thậm chí còn nâng cánh tay bị đâm gãy lên, đập mạnh về phía hắn. Mỗi nhát đánh xuống đều làm tro bụi bốc cao lên mấy chục mét, sức mạnh to lớn nhanh chóng làm mặt đất xuất hiện một hố sâu lớn.
- Đây là công kích thuần năng lượng? Mẹ nó, không ngờ ngươi cũng học được nhanh như thế!
Tiếng gào giận giữ của Hạo Thiên từ dưới hố sâu vang lên, tiếp đó ánh sáng vàng chợt lóe lên, một bóng người màu vàng toàn thân đầy máu đã xuất hiện trước mặt người khổng lồ bằng đá hoa cương.
Năng lượng là tương đối, không tồn tại cái gì là khắc chế lẫn nhau tuyệt đối. Ánh sáng có thể khắc chế bóng tối, đồng thời bóng tối cũng có thể khắc chế ánh sáng. Năng lượng của Hạo Thiên có thể làm tan rã năng lượng bản thể của Imhotep, chuyện ngược lại cũng xảy ra, chỉ xem xem ai có thể gây cho đối phương thương tổn lớn hơn mà thôi. Một cuộc đánh loạn này đã hoàn toàn phá vỡ vẻ ưu nhã lúc trước của Hạo Thiên, tên này hiện tại cũng giống như loại côn đồ cầm vũ khí ngoài đường, đã bị đánh đến phát khùng.
Hạo Thiên cũng không hàm hồ, toàn thân kim quang chói lọi, dưới áp lực sinh tồn (nói chính xác là dưới áp lực ảnh hưởng từ Sở Hiên), hắn bộc phát ra nhiệt tình chiến đấu khó mà tưởng tượng nổi. Cho dù bị đánh đập một trận, hắn vẫn lao thẳng xuống chỗ người khổng lồ, một cước đá thẳng vào đầu nó. Ánh sáng vàng bừng lên, cái đầu bằng đã hoa cương lập tức vỡ vụn như bột phất. Người khổng lồ gầm lên điên cuồng, toàn thân rung động kịch liệt, nhưng vẫn còn may đó chỉ là rung động, không hề bị một kích của Hạo Thiên đánh ngã, ngược lại nó còn bắt đầu vung tay đánh về phía Hạo Thiên đang ở giữa không trung.
Quyền này đánh xuống cực nặng, đẩy văng Hạo Thiên ra xa hơn trăm mét, cũng may tên này có kim quang hộ thể nếu không một quyền vừa rồi đã đủ biến hắn thành thịt vụn rồi. Có điều, người khổng lồ đá hoa cương hiển nhiên là vẫn chưa thỏa mãn, không ngờ lại bẻ ra một khối đá lớn trên người mình, ném về phía Hạo Thiên. Bình một tiếng, một quả cầu ánh sáng màu vàng bắn xuống, đánh trúng vào khối đá hoa cương, sóng chấn động cực mạnh, lan ra khắp bốn phía, làm bốc lên tro bụi mịt mù che lấp tầm mắt của người khổng lồ. Hơn mười giây sau, tro bụi mới dần dần tan đi, dưới bóng tối của lớp tro, quanh người Hạo Thiên xuất hiện hơn một trăm quang cầu lớn bằng miệng bát, chiếu sáng rực cả một vùng.
- Ta đúng là ngớ ngẩn, không ngờ lại giằng co với kẻ yếu ớt như ngươi ở đây lâu đến vậy… Bỏ đi, liều toàn lực cũng phải giải quyết ngươi, sau đó thực lực suy giảm cái gì gì nữa ta cũng mặc kệ. Không giết chết ngươi ta sẽ bị kéo chết ở chỗ này, tất cả nghe theo số trời đi!
Hao Thiên bật cười cuồng loạn. Thân thể hắn rõ ràng là đang run rẩy, một hơn phóng ra nhiều thánh quang khí như vậy, với thực lực của hắn đã là trả giá bằng sức sống rồi. Nếu như lần này còn không giết được Imhotep nữa thì hắn sẽ chết chắc, đây chính là được ăn cả, ngã về không.
Imhotep rõ ràng là đã nhận ra tình hình, người khổng lồ do đá hoa cương ngưng tụ nên không ngờ lại bắt đầu dần dần giải thể, xem ra hắn lại muốn trốn vào dưới cát lần nữa. Chỉ có điều tốc độ tan rã lần này so với người cát thì chậm hơn nhiều, mà Hạo Thiên cũng không thể để cho hắn từ từ trốn đi. Tên này vụt nhảy lên, hai chân tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, mang theo hơn trăm quả cầu ánh sáng đồng loạt đá vào người khổng lồ. Theo quả cầu đầu tiên tiếp xúc với người khổng lồ đá hoa cương, ánh sáng màu vàng lập tức bao trùm khắp toàn thân người khổng lồ giống như dịch thể. Từng quả từng quả, từng tầng từng tầng, thân thể người khổng lồ bị chất lỏng màu vàng cường hành ăn mòn. Một cước nhìn như mạnh mẽ của Hạo Thiên, tốc độ đá vào người khổng lồ lại cực chậm, giống như đang chìm ngập trong bùn lầy, chỉ là mỗi phân hạ xuống đều phá vỡ thân thể to lớn bằng đá hoa cương, đến cả năng lượng màu đen bên trong cũng cùng lúc bị ăn mòn. Hơn mười giây sau, người khổng lồ đã bị ăn mòn hết một nửa cơ thể, một nửa còn lại đã sớm tan rã, biến thành một đoàn năng lượng màu đen lớn.
Đoàn năng lượng màu đen to lớn ấy điên cuồng đâm xuống phía dưới, nhưng không biết tại sao, dưới sức ép cực mạnh của quang cầu màu vàng vậy mà lại không cách nào chui xuống dưới mặt cát được một bước, chỉ có thể gào lên thống khổ, không ngừng giãy giụa. Chỉ đáng tiếc, áp lực từ quả cầu ánh sáng quá lớn, khiến cho bóng đen đó đến cử động một chút cũng không được nữa.
- Chạy không thoát đâu! Chết đi!
Hạo Thiên đã gần như phát điên, hắn tập trung toàn bộ sức mạnh thể chất, tinh thần bộc phát hết ra ngoài. Lúc trước khi hắn nhảy lên tấn công, một bộ phận thánh quang khí đã xâm nhập vào trong cát, ngăn cản đường rút lui của người khổng lồ đá hoa cương. Lần bạo phát toàn diện này, hắn vắt kiệt đến từng chút xíu sức mạnh còn lại cơ thể. Thánh quang khí đã rời khỏi cơ thể, thánh quang khí bên ngoài da, thánh quang khí trong cát, ba luồng sức mạnh hợp nhất, quyết tâm phải giết cho được Imhotep. Không lâu sau, chỉ nghe ầm một tiếng, Hạo Thiên rút cuộc cũng đá một cước xuống, một chút bóng đen cuối cùng cũng bị đập tan vào trong cát. Trong lúc mơ hồ, hắn phảng phất như nghe thấy tiếng ai đó hét lên Anck-Su-Namun, tiếp đó không còn một tiếng động nào nữa.
- Ta thắng… phải không?
Hạo Thiên rơi bịch xuống đất lập tức không thèm để ý hình tượng nằm lăn tại chỗ, nhìn bộ dạng hắn quả thực là chật vật hết mức. Trong đòn tấn công điên cuồng lúc cuối, lực bộc phát từ kim quang đã xé rách tất cả mọi vật trên người Hạo Thiên, hiện tại hắn đã hoàn toàn trần truồng, đến cả quần lót cũng không còn, trong thân thể lại càng không có chút xíu thánh quang khí nào nữa. Giờ phút này, đừng có nghĩ đến chuyện bảo hắn chiến đấu tiếp, tình huống cực kỳ tương tự như Trình Khiếu lúc nãy, chỉ một con zombie bước ra cũng đủ giết chết hắn.
Có điều nói ra thì Hạo Thiên cũng khá may mắn. Lúc trước Imhotep sử dụng quả cây cát bụi đã gần như biến tất cả mọi thứ trong phạm vi hơn nghìn mét thành cát vụn, lại thêm ảnh hưởng từ trận chiến của Sở Hiên, ở khu vực xung quanh đây thật sự không còn một con zombie hay sinh vật biến dị nào nữa.
Lại mất thêm một lúc lâu nữa, Hạo Thiên mới run rẩy đứng dậy. Hắn lặng lẽ nhìn sa mạc phía sau, thở dài lấy ra Goblin gilder, tiếp đó bay thẳng lên không trung.
- Chúng ta chẳng qua đều chỉ là quân cờ trong cục thôi, sống chết đều không tự quyết định được, tại sao cứ phải đấu đến lưỡng bại câu thương chứ? Tại sao phải khổ như vậy…
Hạo Thiên vs Imhotep… Hạo Thiên thắng!