Ba người lòng ôm nghi hoặc nhưng vẫn không đi tìm Sở Hiên chứng thực. Không cần biết là sợ hãi trí tuệ cùng cách xử sự của Sở Hiên đến thế nào chăng đi nữa thì dù sao Sở Hiên cũng là một thành viên quan trọng trong đội. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra cũng đủ để chứng minh, Sở Hiên quả thật một lòng vì đoàn đội, tuy thỉnh thoảng có biến thành viên trong đội thành quân cờ trong kế hoạch nhưng hắn chắc chắn không có ác ý gì với họ, nếu nói mọi người sợ hắn, không bằng nói là họ sợ trí thông minh gần như ma quỷ của hắn.
Vì vậy sau khi đoán già đoán non một hồi, ba người vẫn chôn kỹ nghi ngờ trong lòng, bất quá mỗi người họ cũng đều lo lắng riêng, Trung Châu đội hiện tại cơ bản đang gặp một trong những nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay... Lần đoàn diệt trong Resident Evil 2 tạm thời không nói, tình hình trước mắt thật sự rất nguy hiểm, chỉ hơi chút không cẩn thận hoặc vận khí đen đủi một chút, Trịnh Xá không thể hồi sinh là Trung Châu đội sẽ có nguy hiểm toàn diệt. Nhưng nếu như Sở Hiên có được tình cảm, thực lực lại mạnh như vậy, đến lúc nguy hiểm nhất, hắn như vậy hoàn toàn có thể chống đỡ được đại cục, do đó trong lòng mọi người cũng ẩn ước có chút mong đợi.
- Nhưng ta nghe Trịnh Xá nói, sau khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, không phải sẽ tiến vào giai đoạn tâm ma, rất có khả năng sẽ phát cuồng đại khai sát giới sao?
Trình Khiếu nghĩ ngợi một lúc rồi bỗng buông một câu như vậy, nhất thời Trương Hằng cùng Zero đều im bặt.
- Chắc là...
Trương Hằng chần chừ một lúc rồi rụt rè nói:
- Chắc là không như vậy chứ?
Trình Khiếu hạ giọng đáp:
- Chuyện này rất khó nói. Tính tình hắn vốn đã cổ quái, người nói xấu sau lưng hắn thường đều chết bất đắc kỳ tử...
- ....Giống như ngươi đang nói xấu hắn bây giờ hả?
Trương Hằng cũng hạ giọng trả lại một câu.
Trình Khiếu khoát khoát tay, nói tiếp:
- Tóm lại hắn bình thường đã khoa trương như vậy rồi, nếu thật sự lâm vào trạng thái phát cuồng... Ngươi có xem qua một bộ anime không? Trong đó có một loại robot khổng lồ có thể điều khiển bên trong, nhưng loại robot đó lại là sinh vật. Một robot là Eva-01... Ngươi cơ bản có thể tưởng tượng cảnh Sở Hiên biến thành bộ dạng như vậy.
- Nhưng mà...
Trương Hằng vẫn chần chừ nói:
- Ta nhớ rõ trong anime Eva-01 làm gì có hai khẩu coilgun?
Trình Khiếu nói thẳng:
- Vậy ngươi cứ tưởng tượng thành Eva-01 cầm hai khẩu coilgun là được! Tóm lại, ta chung quy cũng hiểu tại sao đến gần hắn lại có cảm giác nguy hiểm, hóa ra là bản năng của chúng ta nhận thấy nguy hiểm, ngàn vạn lần không được tới gần hắn, ngàn vạn lần không được tới gần hắn!
Zero cùng Trương Hằng đưa mắt nhìn nhau rồi cũng mặc cho Trình Khiếu luyên thuyên, Zero chăm chú nhìn Trương Hằng nói:
- Lúc trước ngươi nói sau khi trở về sẽ hồi sinh Minh Yên Vi phải không? Ngươi đã chuẩn bị tâm lý chưa?
Trương Hằng gật đầu đầu. Hắn vùi đầu vào hai tay, hơn nửa ngày sau mới nói:
- Mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng dù sao thời gian đã qua cũng không thể thay đổi được nữa. Ta cũng không thể cải biến cả thế giới khiến người ta phải tuyệt vọng này, vì thế thứ có thể thay đổi vỏn vẹn chỉ có bản thân ta mà thôi... Sẽ không sợ hãi nữa, dù là chuyện gì đi chăng nữa ta cũng sẽ kiên cường đối mặt...
Zero vỗ vỗ vai Trương Hằng nói:
- Nếu ngươi đã quyết định như vậy... Cố gắng lên, đừng từ bỏ.
Trình Khiếu đột nhiên xen vào nói:
- Này, ta nói các ngươi có nghe không đấy? Loại người tính tình lãnh đạm như Sở Hiên, một khi lên cơn sẽ càng kinh khủng hơn người bình thường nhiều, ví dụ như hành hạ đến chết, điên cuồng, thậm chí là bạo dâm, SM...
Trương Hằng cùng Zero đã trực tiếp mặc kệ tên này, cùng lúc đó, đồng hồ trong phòng bỗng đổ chuông, đã tới mười hai giờ sáng...
Lại cảm giác như mộng như tỉnh, mọi người đã trở lại Chủ Thần không gian quen thuộc. Lần trở về này, thành viên có chút kỳ quái, ví dụ như có vài người ngã vật xuống đất, ví dụ như thiếu mất gã chuyên gào lên chữa trị toàn thể, điểm thưởng trừ của mỗi người, cũng thiếu mất không khí đặc trưng của đoàn đội ngày thường. Trước đây cho dù khổ sở giãy giụa nhưng các thành viên trong đội vẫn không hề uể oải, nản chí mà ngược lại càng cảm thấy may mắn vì sống sót, cảm thấy niềm vui với sinh mệnh.
Giờ phút này Trung Châu đội chỉ có sự nặng nề, có điều không khí như vậy có thể khiến nhiều chuyện được giải quyết với tốc độ nhanh chất. Đầu tiên vừa trở lại Chủ Thần không gian là lập tức hô chữa trị toàn thể, sau khi xong xôi, những người hôn mê vẫn tiếp tục ngủ say, cũng chỉ có thương thế của mấy người Trương Hằng là được chữa trị mà thôi.
Sau khi chữa trị xong, do Trịnh Xá đã chết nên cả La Lệ cùng căn phòng hắn ở cũng đều biến mất, mọi người không còn cách nào khác là vào phòng Sở Hiên để bàn bạc, vấn đề quan trọng là kế hoạch hành động tiếp theo.
- Giống như đã thương lượng trong A Nightmare on Elm street vậy, trong bộ phim đó mỗi người chúng ta đều nhận được 5000 điểm thưởng cùng một chi tiết kịch tình cấp B. Dùng số điểm này cộng thêm lượng điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình các ngươi còn lưu lại lúc trước, bây giờ mỗi người đều có thể căn cứ theo thứ mình cần để cường hóa. Lưu Úc, ngươi phải để dành một chi tiết kịch tình cấp D không sử dụng, ngoài ra tất cả cả mọi người đều phải lưu lại 2000 điểm thưởng, số còn lại tùy ý cường hóa.
Sở Hiên nhìn mọi người nói
Hiện trạng Trung Châu đội lúc này ngoài những người đang hôn mê, cùng Trịnh Xá đã chết ra, số còn lại lần lượt là Sở Hiên, Zero, Trương Hằng, Vương Hiệp, Tề Đằng Nhất, Trình Khiếu, Lưu Úc, tổng cộng bảy người.
Trình Khiếu tò mò hỏi:
- Để làm gì? Cần hoán đổi thứ gì sao?
- Không...
Sở Hiên đẩy đẩy mắt kính đáp:
- Chúng ta cần đi hoàn thành luôn tình tiết kịch bản trong The Mummy. Còn nhớ bức thứ có nhắc đến bức tượng Phật bay lơ lửng trong đó không? Còn cả đội viên dự bị của chúng ta, tư tế bất tử Imhotep cũng ở đó, sự gia nhập của hắn sẽ giúp bố cục của ta có thêm một số lựa chọn. Chính vì vậy, lần này sau khi hồi sinh Trịnh Xá, chúng ta phải đi tới Trung Quốc thời chế độ cũ, nếu như không có thời gian một tháng trở nên, ta sẽ không cho phép các ngươi tiến vào The Mummy.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Zero bỗng mở miệng hỏi:
- Vậy thì bọn ta cần phải chuẩn bị những gì? Ngoài vũ khí chắc chắn phải mang theo, những thứ khác thì sao?
- Ừm, nếu các ngươi có thừa điểm thưởng vậy thì hoán đổi thêm một thứ gọi là chất đông lạnh trạng thái cố định đi. Thứ này khá đắt đỏ, cần 5000 điểm thưởng mới có thể mua được một bình, ý ta là trong trường hợp các ngươi còn thừa nhiều điểm thưởng thì hoán đổi thêm mấy bình chất này.
Sở Hiên ngẫm nghĩ một thoáng rồi đáp.
Mọi người nhất thời đều tò mò, Trình Khiếu lập tức hỏi:
- Đó là cái gì? Nghe giống như chất làm lạnh gì đó của máy móc vậy? Là loại đó hả?
- Ừ, Ma động pháo đã lắp ráp xong nhưng vẫn chưa có cơ hội bắn thử, lần này quay lại Trung Quốc... Thời gian vừa vặn khoảng năm 1940, ta chuẩn bị dùng thứ này bắn thử mấy chục phát, dù sao thì Trịnh Xá cũng lấy được rất nhiều năng lượng thạch từ thế giới Lord of the Rings, tuy chủ yếu đều là năng lượng thạch cấp thấp nhưng dùng để phát động Ma động pháo thì không gì tốt hơn.
Sở Hiên bình thản nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Khoảng năm 1940.... Thử bắn Ma động pháo tại Trung Quốc đại lục... Vậy thì mục tiêu là gì?
Trình Khiếu lập tức định thần lại, hắn hét lên một tiếng rồi cười ha hả vỗ vai Sở Hiên, nói:
- Ha ha ha, khá lắm, ta đã biết ngươi chắc chắn sẽ có kế hoạch ác độc gì đó mà. Không, là kế hoạch hoàn mỹ, quả không nằm ngoài dự đoán của ta. Quá tuyệt vời, Sở Hiên, tên khốn nhà ngươi chính là thần tượng của ta, cool hết cỡ rồi, cứ dùng thứ đó giáo huấn lũ đáng ghét đó một trận đi!
Vương Hiệp cũng tỉnh táo lại, hưng phấn nói:
- sở Hiên, ý của ngươi chẳng lẽ là? Ha ha, nếu thật sự là vậy thì quá tuyệt vời! Từ trước đến nay mỗi lần đọc loại truyện như vậy ta luôn cảm thấy hết sức kích động, không ngờ cuối cùng cũng có cơ hội thử một lần! Ha ha ha, dù thế nào cũng phải dùng thuốc đông lạnh làm lạnh Ma động pháo, đến lúc đó bắn chết đám khốn kiếp ấy đi!
Những người còn lại cũng không phải đồ ngốc, thấy hai người hưng phấn như thế, họ nghĩ lại thời gian một chút lập tức hiểu được đại khái. Quả nhiên, khoảng thời gian này chính là thời kỳ ấy, nếu để họ quay lại Trung Quốc thời kỳ đó... Hành trình tới Trung Quốc lần này rất có thể... sẽ là một chuyến đi bão táp.
- Tình huống cơ bản là như vậy.... Cho các ngươi hai mươi tư giờ để chuẩn bị và cường hóa, sau đó... Đến thế giới The Mummy, đến Trung Quốc năm 1940!
Cường hóa của đội cơ bản không có gì đáng nói, do thiếu mất đội trưởng nên việc mỗi người thích hợp với loại cường hóa nào, hoặc là trong tình hình trước mắt thì nên ưu tiên cường hóa cái gì, đều trở thành chuyện mà mỗi thành viên phải suy nghĩ cẩn thận. Đặc biệt là còn phải lưu lại 2000 điểm thưởng để chi cho 40 ngày trong thế giới The Mummy nên trong hai mươi tư giờ này, tất cả mọi người đều dành nhiều thời gian nghiên cứu cường hóa của bản thân.
Vương Hiệp là dứt khoát nhất, hắn trực tiếp nâng cấp thuộc tính Tạc đạn chi phối giả của mình lên một tầng. Đến bây giờ, yêu lực của hắn cơ bản đã tăng lên gấp ba, khi sử dụng bom plasma cũng sẽ không quẫn bách như trước. Chỉ là lần này tới thế giới The Mummy có hơi gấp gáp, Sở Hiên cũng không tạo thêm một ít chất nổ plasma cho hắn nữa, tính luôn cả số trong túi không gian, tổng cộng hắn chỉ còn khoảnh một trăm quả, uy lực tất nhiên là lớn nhưng số lượng thì hơi thiếu.
Cường hóa cấp tiếp theo của Trương Hằng là cung thủ tinh linh mộng ảo, cần hai chi tiết kịch tình cấp A, một chi tiết cấp B thật sự không có tác dụng gì, vì thế hắn dứt khoát để dành lại. Dù sao thì hắn cũng chuẩn bị hồi sinh Minh Yên Vi, để sau đó nàng có thể an toàn sóng sót, thế nào thì cũng phải giúp nàng có chút năng lực để tự bảo vệ.
Còn Tề Đằng Nhất cân nhắc hồi lâu, cuối cùng lựa chọn một kỹ năng cực kỳ hiếm thấy, thuộc về năng lực thôi miên, gọi là Lời nói chân ngôn.
- Ta cảm thấy kỹ năng này khá thích hợp với ngươi.
Khi Sở Hiên nghe Tề Đằng Nhất nhờ cố vấn về thuộc tính cường hóa, hắn trực tiếp ném cái kỹ năng này ra.
- Kỹ năng này là thôi miên cấp độ sâu, về một số phương diện có chút tương tự như kỹ năng của Freddy, chỉ là cường độ không cao như vậy, hơn nữa độ khó cùng hạn chế khi sử dụng cũng lớn hơn nhiều, kỹ năng này rất thích hợp với ngươi.
Lời nói chân ngôn, khi Tề Đằng Nhất sử dụng kỹ năng này, hắn có thể cảm nhận được sóng điện não người khác phát ra. Thuộc tính sơ cấp của kỹ năng này là cường hóa cấp B, trung cấp là cường hóa cấp A, đến cấp cao nhất là 2A, ngoài việc có thể căn cứ theo sóng điện não để biết được đối phương đang nghĩ gì, theo kỹ năng tăng cường còn có thể khống chế ý thức và suy nghĩ của người khác, ví dụ như tạo ra ám thị hoặc ảo giác, thậm chí mức mạnh nhất có thể trực tiếp khống chế...
- Theo thuyết minh thì kỹ năng này rất giống với một số kỹ năng khống chế tinh thần lực, không phải là tinh thần lực khống chế giả vẫn có thể cường hóa, hơn nữa uy lực các mặt đều cực lớn. Nó chỉ có một hạn chế rất lớn, đó là vấn đề ngôn ngữ.
Sở Hiên giải thích với Tề Đằng Nhất.
Tề Đằng Nhất ngạc nhiên, kỳ quái hỏi:
- Cái đó và ngôn ngữ thì có quan hệ gì? Chẳng lẽ còn phải học tập ngoại ngữ nữa sao?
- Không, so với ngoại ngữ còn khó hơn.
Sở Hiên lắc đầu đáp:
- Cái này liên quan đến một nghiên cứu mà ta từng làm, đó là khả năng ghi chép lại sóng điện não. Nếu như kỹ năng này giống như thuyết minh, cảm nhận được sóng điện não của đối phương, vậy thì mỗi lần ngươi tiếp xúc với sóng điện não của một người, ngươi sẽ giống như trông thấy vô số ký hiệu ngôn ngữ của người ngoài hành tinh mà ngươi chưa từng nghe đến. Do tần suất sóng điện não của mỗi người hoàn toàn khác nhau nên ngươi muốn biết người khác nghĩ gì, ngoài cảm nhận được sóng điện não ra còn phải giải mã được chúng, phiên dịch ra nghĩa của các ký hiệu chưa từng nghe đến ấy, nếu không làm được bước đó thì kỹ năng này hoàn toàn vô dụng, đã hiểu chưa? Đây là kỹ năng cần một người có đủ ba thiên phú về mặt giải mã, học tập, ngôn ngữ mới có thể sử dụng. Ngoài ra để nâng cao hiệu suất sử dụng kỹ năng này, ngươi còn cần hoán đổi một kỹ năng phụ trợ khác, Suy nghĩ tức thời, có thể khiến tốc độ tư duy của ngươi đề cao gấp cả chục lần trong nháy mắt, có điều tác dụng phụ sau khi sử dụng cũng rất lớn, có lẽ phải hôn mê hai ba ngày mới có thể bổ sung lại tinh thần lực, thế nào? Ngươi có thiên phú về ngôn ngữ, có muốn cường hóa kỹ năng này không? Lời nói chân ngôn.
Tề Đằng Nhất không phải là người rất có chủ kiến, ngoài thiên phú về mặt ngôn ngữ ra, hắn thật sự không có tư chất gì đặc biệt vì thế hắn rất dễ dàng tiếp nhận đề nghị của Sở Hiên, chỉ tò mò hỏi:
- Ngươi chắc chắn ta có thiên phú về ngôn ngữ sao? Ta biết ngôn ngữ cổ đại rất có thể là do trước kia học tốt mà.
Sở Hiêp trực tiếp quay ngươi bỏ đi, vừa đi vừa nói:
- Ta hồi sinh ngươi, vì thế ta tự nhiên là biết ngươi có thiên phú ngôn ngữ hay không... Mặc dù ngươi thật sự vô cùng căm hận thiên phú này, là như vậy phải không?
Tề Đằng Nhất ngẩn người, đột nhiên nhớ lại mấy chuyện Trình Khiếu đã nói lúc trước, hắn chần chừ một chút rồi cuối cùng cũng hỏi:
- Ngươi, ngươi đã có tình cảm phải không? Ngươi đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư rồi sao?
- Không có.
Sở Hiên vẫn không hề dừng bước, tiếp tục vừa đi vừa nói:
- Không có tình cảm, cũng chưa mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, chỉ là...
Chỉ là cái gì thì hắn lại không nói ra...
Tiếp theo là cường hóa của Trình Khiếu, hắn có vẻ rất chú ý đến phương hướng cường hóa của mình, cứ ngồi ngơ ngẩn như vậy ở quảng trường Chủ Thần suốt hơn nửa ngày, đến khi cô gái của hắn bưng đến một bát canh, Trình Khiếu mới bật dậy, nói:
- Quyết định rồi, cường hóa thứ này...
- Nam đẩu thủy điểu quyền[39]...
- Mặc dù chỉ là thuộc tính cấp C thấp nhất nhưng một khi cường hóa đến cấp A rất có khả năng sẽ biến thái như trong anime.
Trình Khiếu cười, nói với cô gái hàng xóm của mình.
Cô gái dẩu cái miệng nhỏ nói:
- Nếu mạnh như vậy sao đồng đội của anh không cường hóa chứ. Chỉ có là anh mê xem anime quá, cái gì cũng nghĩ rằng lựa chọn của mình là tốt nhất.
Trình Khiếp bật cười, ôm cổ nàng, nói:
- Thứ của chính mình mới là tốt nhất, chỉ là lòng người không đủ, lúc nào cũng tưởng rằng thứ của người khác mới là đồ tốt. Có lẽ có những cường hóa mạnh hơn, tốt hơn thuộc tính này nhưng không thích hợp với anh thì cũng phí công. Bản thân anh đã có căn cơ võ thuật, chỉ cần cường hóa quyền pháp thích hợp, vậy thì cho dù chỉ cường hóa thuộc tính cấp C, anh cũng có thể phát huy được sức mạnh thuộc tính cấp B, cho nên cường hóa chỉ là công cụ, thứ quan trọng nhất vẫn là bản thân mình.
Vũ khí, kỹ năng, cường hóa, thuộc tính, tất cả kỳ thực đều chỉ vật ngoại thân, thứ quan trọng thật sự... chính là bản thân mình.
Zero vuốt súng ngắm Gauss, yên lặng hồi tưởng lại mấy lần sử dụng điểm tuyến ma nhãn. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn có thể tập trung toàn bộ sức chú ý lại, những điểm và đường nét vốn di động phiêu hốt tựa hồ chậm lại trước mắt hắn. Tuy hắn cũng biết rằng đó chỉ là ảo giác của bản thân nhưng theo số lần sử dụng thành công tăng lên, khả năng điều khiển điểm tuyến ma nhãn của hắn cũng càng ngày càng thuần thục, có thể nói, nếu đến lúc hắn thật sự có thể bách phát bách trúng, vậy thì chỉ cần cho hắn cơ hội ngắm bắn, hắn sẽ có tự tin đối mặt với bất kỳ cường địch nào!
"Chỉ là... Đây là ảo giác sao? Rõ ràng mỗi lần đều để Chủ Thần chữa trị hoàn toàn, nhưng sử dụng kỹ năng này càng nhiều, ta càng cảm thấy thân thể có gì đó là lạ..."
Zero chợt cảm thấy đầu óc có chút váng vất, hắn lắc lắc đầu rồi bỗng cảm thấy kỳ quái, bởi vì theo lý mà nói, chữa trị của Chủ Thần chắc chắn là có tác dụng toàn thân, nhưng sao hắn lại có cảm giác sau khi sử dụng điểm tuyến ma nhãn sẽ có di chứng về sao? Hay là giống như những người đang hôn mê, chữa trị toàn thân của Chủ Thần chỉ khôi phục về mặt vật lý, không liên quan gì đến phương diện tinh thần....
"...Mặc kệ nó, tiếp tục rèn luyện điểm tuyến ma nhãn một chút đi. Để dành điểm thưởng với chi tiết kịch tình lại, đến khi nào cần dùng hoặc là hỗ trợ người khác cũng được, ta chỉ cần sử dụng thuần thục điểm tuyến ma nhãn thêm chút nữa là đủ..."
Nghĩ vậy, Zero cầm súng ngắm Gauss đi xuống tầng hầm, hắn phải tiếp tục rèn luyện kỹ năng mạnh nhất của mình... Điểm tuyến ma nhãn.
Người cần cường hóa cuối cùng trong đội là Lưu Úc, là một tân nhân, vừa tiến vào thế giới phim kinh dị đã nhận được 5000 điểm thưởng cùng một chi tiết cấp B, việc này không nghi ngờ gì giúp cơ hội sống sót của hắn tăng lên rất nhiều. Mặc dù nhất định phải tiêu hao một chi tiết cấp D để khai mở thế giới The Mummy, cũng phải lưu lại 2000 điểm thưởng để đi tới thế giới đó nhưng hai chi tiết kịch tình cấp C cùng 3000 điểm thưởng cũng đủ cho hắn cường hóa thuộc tính mà mình muốn có.
- Triệu hồi chi tâm.
Lưu Úc vừa cười vừa nói:
- Lúc trước khi em chơi bất kỳ game nào, chỉ cần là trò có thể lựa chọn nghề nghiệp là em luôn thích lựa chọn triệu hồi sư, bởi vì em thấy khi chiến đấu có thể triệu hồi một người hầu to lớn mạnh mẽ, đơn giản là quá cool. Tiếc là khi em xem các kỹ năng triệu hồi đều là cấp B hoặc cao hơn, hơn nữa còn nhất định phải có kỹ năng này làm phụ trợ. Anh phải biết là đầu tiên phải liên hệ được với một sinh vật thì sau đó mới tính đến chuyện khống chế, triệu hồi nó, chính vì thế, đầu tiên cứ học tập kỹ năng này đã, sau đó cường hóa kỹ năng triệu hồi sau. Thật sự thì em muốn học kỹ năng triệu hồi cấp 2A, thần phá hoại Obelisk[40], chỉ nghe thôi đã mạnh đến đáng sợ.
Trình Khiếu nhún vai đáp:
- Tùy cậu thôi, dù sao thì chỉ cần cậu sống sót qua mấy bộ phim kinh dị tiếp theo là được. Cậu cường hóa một kỹ năng phụ trợ gần như không có tác dụng như thế, có tự tin sống qua bộ phim kinh dị tới không?
- Không sao cả.
Lưu Úc vẫn cười nói:
- Sở Hiên đại ca đã cho em tiêm Progenitor virus, em lại dùng 1500 điểm thưởng còn thừa để cường hóa tố chất thân thể, chỉ cần bộ phim kinh dị tiếp theo không quá khó khăn, em lại không tách rời sự bảo vệ của mọi người quá xa thì chắc là cũng không có nguy hiểm gì lớn. Hơn nữa không phải em còn chưa chết sao? A a, nghe nói còn có thể hồi sinh một lần mà.
Lúc này là bữa cơm tối, do ngày mai sẽ phải tới thế giới The Mummy nên Trình Khiếu cũng đề nghị mọi người tụ tập ăn cơm, có chuyện gì cần kíp thì có thể thương lượng một chút.
Mọi người vừa ngồi xuống, Trương Hằng bỗng quay sang Sở Hiên, nói:
- Sở Hiên, cho ta mượn Cuốn sách của thần Ra một chút... Ta muốn hồi sinh Minh Yên Vi.
Trương Hằng yêu cầu như vậy, Sở Hiên cũng không nói nhiều, chỉ lấy Nạp giới của Trịnh Xá ra, đưa cho Vương Hiệp truyền nội lực để mở, cuốn cổ thư màu vàng được đem ra ngoài. Đây là đạo cụ quan trọng nhất trong cả thế giới luân hồi này, không phải một trong những, mà chính là đạo cụ quan trọng nhất, thứ duy nhất có thể hồi sinh thành viên đoàn đội.
Những người còn lại cũng không nói gì, chỉ ngồi yên lặng ăn thức ăn, không hề có ý định xen vào chuyện riêng của Trương Hằng. Trương Hằng cũng nhìn họ vẻ cảm kích rồi mở cửa một mình bước ra.
"Sắp hồi sinh cô ấy rồi sao? Cuối cùng cũng phải hồi sinh cô ấy rồi sao? Thật sự muốn hồi sinh cô ấy sao?"
Trương Hằng vừa đi vừa suy nghĩ miên man, mặc dù quãng đường rất ngắn nhưng hắn vẫn đi mất hai, ba phút, bất tri bất giác đã tới giữa quảng trường Chủ Thần, khối cầu ánh sáng khổng lồ lơ lửng trên cao. Nhất thời Trương Hằng lại cảm thấy chần chừ, tay nắm chặt Cuốn sách của thần Ra, ngây người nhìn quả cầu ánh sáng đến xuất thần.
"Ta thật sự... đã chuẩn bị để đối mặt với cô ấy chưa?"
Bộp!
Trương Hằng vỗ mạnh hai tay lên mặt, ánh mắt hắn vụt từ mê mang trở lại kiên định!
"Đúng thế! Ta đã chuẩn bị xong! Nếu là lời cô ấy nói... Dù là phải chết ta cũng đã sẵn sàng!"
Trương Hằng cầm Cuốn sách của thần Ra, hướng về phía Chủ Thần nói:
- Chủ Thần, hồi sinh Minh Yên Vi.
Tiếp theo, tất cả ký ức cùng những chuyệnMinh Yên Vi đã trải qua ùa vào ý thức Trương Hằng như thác lũ....
Sau khi xem hết tất cả, Trương Hằng đã lệ rơi đầy mặt, đủ loại cảm tình, bi thương, thống khổ, tuyệt vọng, trơ lỳ, trái tim như đã chết tràn ngập trong lòng hắn. Tuy hắn có thể tưởng tượng được sự đau khổ mà Minh Yên Vi phải chịu đựng, nhưng đến khi chính bản thân mình tự trải qua, hắn vẫn hoàn toàn không thể tiếp nhận, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy những tên kia chết thật quá nhẹ nhàng, phải khiến cho bọn chúng khổ sở suốt đời mới có thể cam lòng.
Không chỉ riêng sự thống khổ sau khi trải qua lần đó, chuyện càng khiến Minh Yên vi đau đớn là nhìn hắn quay lưng bỏ chạy. Chuyện đó đã kéo cả linh hồn nàng xuống vực sâu...
Trương Hằng lau nước mắt, nhìn cô gái xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt. Cô gái khiến hắn cả đời khó quên, người hắn yêu thương sâu sắc nhưng chính hắn lại phụ lòng nàng, người bất cứ lúc nào cũng có thể chứng minh sự nhu nhược, sự hèn nhát của hắn. Cô gái ấy... Hắn thật sự yêu nàng.
"Dũng khí... Ta quên mất dũng khí rồi sao? Dũng khí để sống sót, dũng khí để tin tưởng, dũng khí để chứng minh ta không còn là một kẻ hèn nhát, dũng khí để hướng đến tương lai... Yên Vi!"
Trương Hằng hít một hơi thật sâu, bước tới chỗ Minh Yên Vi, yên lặng ôm lấy nàng. Cô gái này có vẻ ngủ rất không yên, khi Trương Hằng vừa chạm tới nàng lập tức tỉnh dậy, tiếp đó đưa mắt mơ hồ nhìn hắn.
- Hằng... Là ngươi sao? Ngươi cũng cùng ta xuống địa ngục sao?
Minh Yên Vi mơ mơ màng màng nói, trong lúc nói nàng bỗng bật cười thê lương, vừa cười vừa nói:
- Cũng đúng, nếu phải xuống địa ngục, một mình ta quá cô đơn, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi, sau đó ngươi cùng ta đau khổ mãi mãi...
Trương Hằng im lặng ôm lấy nàng, một lúc lâu sau mới nói:
- Không, bỗng dưng anh lại muốn sống. Mặc dù sống sẽ rất đau khổ, nhưng cũng chỉ có sống mới có thể bù đắp lại sai lầm trước kia, mới có thể tiếp tục chịu trừng phạt, cái chết ngược lại là một loại tha thứ không có trừng phạt, như thế... là quá bất công với em.
Minh Yên Vi vụt mở trừng mắt, nhìn Trương Hằng vẻ khó tin, cứ ngây người như vậy năm sáu giây. Tiếp đó nàng khẽ chạm lên trán, trái tim mình, đến khi biết rằng mình quả thật vẫn còn sống nàng bỗng há miệng cắn thẳng xuống cánh tay Trương Hằng đang ôm mình, vừa cắn vừa rơi lệ đầm đìa. Máu tươi từ bên khóe miệng nhỏ ròng ròng xuống đất, trong miệng Minh Yên Vi càng phát ra tiếng rít như dã thú, máu tươi cùng với với nước mắt rơi bên môi nàng và cánh tay Trương Hằng, chậm rãi hòa vào nhau.
- Anh tự biết nói xin lỗi cũng vô dụng, hơn nữa anh cũng không muốn nói xin lỗi... Xin cho anh cùng em tới bất kỳ nơi nào, âm ti, địa ngục, bất cứ nơi nào, anh cũng đều ở cạnh em, có được không?
Trương Hằng không hề động đậy, một tay mặc cho Minh Yên Vi cắn, tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nói.
Minh Yên Vi oán hận giựt một miếng thịt khỏi tay Trương Hằng, rồi không chút nghĩ ngợi tiếp tục há miệng cắn vào cổ Trương Hằng, bộ dạng rõ ràng như muốn cắt đứt cổ hắn. Trương Hằng cuối cùng cũng có cử động, hắn khẽ đưa tay lên cản Minh Yên Vi lại rồi chậm rãi nói từng từ một:
- Anh nói rồi, anh sẽ cùng em tới bất kỳ nơi đâu. Nếu như em muốn chết, sau đó chúng ta cùng xuống địa ngục, vậy thì anh sẽ lập tức chết trước mặt em, sau đó chúng ta có thể vĩnh viễn không chia là, để cho anh mãi mãi bù đắp tội lỗi của mình... Muốn anh chết không?
Minh Yên Vi căm thù nhìn Trương Hằng, thấp giọng nói:
- Muốn! Chúng ta cùng chết!
Trương Hằng không hề suy nghĩ, rút ra một mũi phụ ma tiễn +4, đặt đầu tên hướng vào mắt mình, đuôi tên để vào tay Minh Yên Vi, nói:
- Anh giao tính mạng mình cho em, Yên Vi... Anh còn muốn sống tiếp, muốn sống để bầu bạn với em. Chết rồi mọi thứ đều thành không, tuy là sẽ không còn đau khổ nữa, những cũng sẽ không còn vui vẻ. Mặc dù... mặc dù anh không biết tương lai còn có thể giúp em cười vui vẻ được nữa hay không....
Nói đoạn, hắn liền nhắm mắt lại.
Minh Yên Vi cầm lấy mũi tên, nhưng vừa nắm lấy nó cánh tay nàng lại không ngừng run rẩy. Mũi nhọn đầu tên nhích từng phân từng phân một về mắt Trương Hằng, đến khi gần như chạm vào mi mắt hắn thì tay Minh Yên Vi cuối cùng cũng không hạ xuống được nữa, nàng gào lên khàn giọng:
- Tại sao ta còn tin ngươi? Đều chết hết đi, cùng chết hết đi... Sau khi chết có thể sạch sạch sẽ sẽ, tại sao ta còn tin ngươi... Cút, ngươi cút đi cho ta!
Dứt lời, Minh Yên Vi hung hăng cắm thẳng phụ ma tiễn +4 vào vai Trương Hằng. Roạt một tiếng, mũi đên đâm ngập vào vai hắn, còn Minh Yên Vi thì liều mạng giãy giụa, nhảy ra khỏi tay Trương Hằng.
Miệng nàng vẫn đầy máu tươi, mặt nàng vẫy đầy nước mắt, vậy mà nàng vẫn nở nụ cười, nụ cười rực rỡ đến dị thường:
- Ta sẽ nhìn theo ngươi, xem ngươi chết như thế nào, ta muốn thấy ngươi chết trước mặt ta. Yên tâm đi, ta sẽ không tự mình ra tay, ta muốn nhìn người bị tên của người khác giết chết trước mặt ta... Trương Hằng, ta mãi mãi sẽ không tha thứ cho ngươi, ta sẽ hận ngươi đến khi cùng xuống địa ngục mới thôi!
Trương Hằng cũng không nói nhiều, yên lặng rút mũi tên trên vai ra, chỗ vết thương lập tức máu tuôn như suối, mà Trương Hằng lại chẳng để ý tới thương thế, chỉ nhìn Minh Yên Vi nói:
- ...Anh có dũng khí đối mặt với em. Yên Vi, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không sợ hãi nữa... Nơi đây là Chủ Thần không gian, em đã chết trong thế giới phim The Grudge, anh dùng Cuốn sách của thần Ra hồi sinh em, tiếp theo trong không gian này em cần...
- Chọn một phòng phải không?
Minh Yên Vi lau nước mắt cùng máu tươi trên mặt, cười lạnh nói:
- Không cần ngươi phải nhắc, ta đã nghe Chiêm Lam nói về những việc ở đây rồi. Yên tâm đi, trước khi ngươi chết ta tuyệt đối sẽ không chết. Trước đây ta thật quá ngu ngốc, lúc nào cũng một mực muốn chết, bây giờ thì ta đã hiểu ra rồi. Trước tiến phải nhìn ngươi chết thật thảm, thật thảm, như vậy ta chết mới cảm thấy an tâm, có phải không? Trước lúc đó, ta tuyệt đối sẽ không chết!
Trương Hằng cũng không nói gì, ngồi dưới đất yên lặng nhìn Minh Yên Vi. Đến khi nàng đi vào một căn phòng trống, đóng cửa đánh sầm một tiếng, Trương Hằng mới khẽ cười khổ, nụ cười đó thật sự rất khổ sở, nhưng dù có như thế thì đó vẫn là một nụ cười...
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người đã tới quảng trường Chủ Thần, yên lặng ngồi chờ Sở Hiên. Mặc dù không biết tại sao gã này lại đến muộn nhưng theo những gì ngày thường họ biết về Sở Hiên, tất cả đều hiểu rằng tên đó không bao giờ làm chuyện gì vô ích, vì thế có nhiều khả năng là hắn đang chuẩn bị cho việc tiến vào thế giới The Mummy.
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, Sở Hiên mới bước ra khỏi phòng, dáng vẻ hơi mệt mỏi, nhưng chuyện khiến người ta thấy kỳ quái là khẩu Ma động pháo mọc bốn chân ngựa lại không hề xuất hiện, Sở Hiên cứ tay không một mình bước ra quảng trường Chủ Thần.
- Cái này...
Trình Khiếu nhìn đông ngó tây mấy lượt rồi tò mò hỏi:
- Ngươi giấu Ma động pháo đi đâu rồi? Không phải nói mang nó đi bắn lũ đáng ghét đó sao? Chẳng lẽ ngươi lại đổi ý?
Sở Hiên cũng chẳng thèm nhìn hắn, đáp:
- Ma động pháo là một món vũ khí, không có sự sống, khô lâu ác mộng cũng chỉ là công cụ giao thông mà thôi, không phải là sinh vật, vì thế cứ để trong túi không gian là được... Bây giờ mọi người nắm tay nhau lại đi, nhớ là phải nắm tay cả những người đang hôn mê, phải xác định họ tiến vào thế giới The Mummy cùng một lúc với chúng ta.
Trước đó Sở Hiên đã dặn mọi người đem các thành viên đoàn đội đang hôn mê tới quảng trường Chủ Thần. Mặc dù không ai biết rút cuộc là Sở Hiên muốn làm gì nhưng theo sự tín nhiệm đối với hắn từ trước đến nay, họ vẫn mang tất cả mọi người cùng tới quảng trường. Đến tận bây giờ, họ mới biết, Sở Hiên không ngờ lại muốn đưa tất cả cùng vào thế giới The Mummy, chuyện này không phải quá khoa trương sao?
Mọi người cùng chần chừ, Zero nhíu mày nói:
- Chuyện này có vẻ không thích hợp lắm. Bọn họ đều đang hôn mê, cơ bản không hề có sức tự bảo vệ, chúng ta lại phải đến Trung Quốc thời chiến tranh, ta không đồng ý đưa họ theo cùng.
- Thời gian...
Sở Hiên cũng không nói nhiều, ngồi xổm xuống ghép tay những người đang hôn mê lại với nhau, vừa ghép vừa nói:
- Thứ họ cần chính là thời gian, có thể một giây sau, cũng có thể là mấy ngày, mấy chục ngày, hoặc là càng lâu hơn sẽ tỉnh lại. So với đó, đi vào thế giới phim kinh dị mấy chục ngày, tại Chủ Thần không gian cũng chỉ một chớp mắt, nếu như nói gánh chịu nguy hiểm là giá để cho họ tỉnh lại, vậy thì nhất định phải để họ tiếp nhận sự nguy hiểm đó. Có thể khiến họ tỉnh lại càng sớm, trợ giúp với sức chiến đấu của đội càng lớn... Họ phải tiến vào thế giới The Mummy.
- Ngoài ra, nếu có tình tiết kịch bản cả đội đạt được, vậy thì để họ cùng tiến vào cũng sẽ nhận được thêm một ít phần thưởng...
Sau khi nói xong, Sở Hiên đã ghép tay những người đang hôn mê lại với nhau. Mấy người Zero đưa mắt trao đổi, tất cả đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương, bởi vì họ không thể phản bác lại cách giải thích của Sở Hiên. Tuy rằng có nguy hiểm nhưng kèm với nó cũng là lợi ích mê người, nếu như họ có thể cẩn thận hơn một chút, chắc sẽ không khiến mọi người bị thương tổn, hoặc cũng có thể để họ ở lại tộc Medjai ở Ai Cập, với giao tình giữa hai bên, chiếu cố những người đang hôn mê một chút hắn là không phải chuyện gì quá khó khăn...
Cuối cùng mọi người đều đã nắm tay nhau lại, tư thế như vậy thật sự rất khó chịu, hơn nữa mấy người ở đây đều là đàn ông. Vẻ mặt Trình Khiếu là khó coi nhất, giống như đang nắm phải thứ gì đó cực kỳ bẩn thỉu.
- Chờ chút.
Một giọng nói chợt vang lên, bên rìa quảng trường, Minh Yên Vi đang hờ hững đi về phía mọi người. Nàng cũng không thèm để ý tới Trương Hằng, chỉ quay sang Zero cùng Tề Đằng Nhất nói:
- Ta cũng muốn cùng các ngươi tới cái thế giới The Mummy gì đó. Không phải nói ở đó bao nhiêu ngày cũng chỉ tương đương với một chớp mắt ở đây sao? Ta cũng muốn tới thế giới ấy.
Ngoài Lưu Úc ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung cả vào Trương Hằng, hắn nhất thời cảm thấy mặt hơi nóng lên, bất quá vẫn vội vàng nói:
- Em chưa cường hóa thuộc tính nào cả, cũng không có vũ khí gì, cứ như vậy tới thế giới phim kinh dị sẽ rất không an toàn. Hơn nữa lần này chúng ta đi ngoài hồi sinh Trịnh Xá còn phải hoàn thành nhiệm vụ tình tiết kịch bản, khó khăn rất lớn, em...
Minh Yên Vi nhìn hắn cười lạnh, nói:
- Chết thì cứ chết đi, ta cũng chẳng thích thú gì cái mạng thừa này, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải nhìn thấy ngươi, nhìn ngươi chết trên chiến trường như thế nào. Ta muốn nhìn thật kỹ cái chết của ngươi, nhìn sự hèn nhát của ngươi, nhìn ngươi chạy trốn, nhìn bộ dạng đáng ghê tởm của ngươi! Tất cả ta đều phải nhìn cho rõ ràng!
Trương Hằng còn muốn nói tiếp nhưng Sở Hiên đã xen vào:
- Được rồi, cô ấy đã được nhân bản vào tiểu đội luân hồi Ác Ma đúng không?
Những người còn lại đều thoáng ngẩn người, Trương Hằng cùng Trình Khiếu đồng thời gật đầu, có điều Trương Hằng vừa gật đầu xong lập tức thầm hô không ổn, quả nhiên Sở Hiên tiếp tục nói:
- Vậy thì để cô ấy cùng tiến vào The Mummy đi. Trương Hằng, ngươi còn thừa điểm thưởng và chi tiết kịch tình không?
Trương Hằng biết Sở Hiên sẽ nói như vậy. Trong đầu hắn không có bất kỳ loại suy nghĩ nào gọi là nhân tình cả, hắn chỉ thừa nhận mấy chuyện là lợi ích, thực lực, cùng đoàn đội có thể sống sót hay không mà thôi. Rất không may là Minh Yên Vi đã từng được nhân vào vào tiểu đội luân hồi Ác Ma, tiềm lực của nàng được chính Chủ Thần thừa nhận, vì thế Sở Hiên đương nhiên không thể bỏ qua một hạt giống tốt như vậy.
- Không, không được!
Trương Hằng lập tức quả quyết cự tuyệt:
- Chỉ có chuyện này là ta không thể đáp ứng. Cô ấy dù sao cũng chưa từng cường hóa gì, lại không có vũ khí, cho dù ta bây giờ lập tức hoán đổi vũ khí cho cô ấy thì trước khi tập luyện thành thạo cũng không thể có sức chiến đấu gì đáng nói, vì thế ta tuyệt đối không đồng ý để cô ấy đi vào thế giới The Mummy!
Sở Hiên lại lắc đầu:
- Ngươi suy nghĩ cho cẩn thận đi, tới thế giới phim kinh dị chưa biết nguy hiểm hơn hay là chúng ta chuẩn bị kỹ càng rồi tiến vào Trung Quốc thời kỳ khoa học kỹ thuật cận đại nguy hiểm hơn? So với để cô ấy trực tiếp trải qua bộ phim kinh dị tiếp theo, không bằng để cô ấy tới thế giới The Mummy rèn luyện qua sự nguy hiểm của thế giới luân hồi. Hơn nữa còn có ngươi tự mình bảo vệ, đây có thể là sự huấn luyện tốt nhất cho cô ấy trước bộ phim kinh dị lần tới.
Trương Hằng chần chừ cả nửa ngày, chỉ thấy Minh Yên Vi đứng cạnh cười lạnh không dứt, hắn khẽ cắn môi nói:
- Điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình thì ta vẫn còn thừa... Nhưng nếu có tình huống nguy cấp, chỉ hy vọng mọi người có thể cùng ta chiếu cố cho cô ấy một chút... Coi như nể mặt ta trước đây từng góp nhiều công sức cho cả đội, cảm ơn mọi người.
Rút cuộc thì Minh Yên Vi cũng là một thành viên trong đội, cùng tiến vào thế giới The Mummy. Trước lúc đi, Trương Hằng cũng không thể không hoán đổi cho Minh Yên Vi một cây cung loại ma pháp truyền thuyết cấp C, tên là Xạ nhật thần cung. Đó là một món vũ khí ma pháp truyền thuyết có thể nâng cấp, thấp nhất là cấp C, sau đó là cấp B, cấp A, đến mức cao nhất là 2A.
Tiếp theo mọi người sử dụng điểm thưởng và chi tiết kịch tình của mình, mấy người Sở Hiên mang theo những thành viên đang hôn mê vào trong thế giới The Mummy.
- Mỗi lần tiến vào đều nhìn thấy cảnh này... Sao tự dưng có gì đó là lạ.
Trình Khiếu vừa tới thế giới The Mummy đã lập tức cảm thán, nhưng mới nói được nửa câu hắn lập tức ngẩn người, bởi vì cảnh tượng trước mắt có vẻ không giống với Cairo trong trí nhớ.
Cả thành phố Cairo hoang tàn đổ nát, rất nhiều nhà cửa giống như bị bắn phá, ám khói đen kịt, số phòng ốc còn nguyên vẹn có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngoài ra, trên mặt đất đâu đâu cũng là những hố to nhỏ nông sâu, có vẻ do bom đạn tạo thành, thành phố Cairo này khác xa so với những gì mà mọi người đã biết.
Chỗ họ đứng vẫn là khu nhà trọ lần trước, chỉ là giờ phút này cảnh còn người mất, không, đến cả cảnh cũng chẳng còn nữa. Khu nhà trọ đã gần sụp đổ, tầng trên khuyết mất một mảng lớn, rõ ràng là bị thứ gì đó bắn trúng phát nổ, nhìn khung cảnh giống như một bãi chiến trường.
- Ừm, đã đến những năm 1940 rồi sao?
Sở Hiên nhìn quanh, lẩm bẩm nói:
- Cũng sắp sửa đến lúc chiến tranh kịch liệt nhất rồi. Ai Cập lúc đó là một trong các chiến trường chính, không nơi nào được an toàn, thành phố Cairo lại càng bị ảnh hưởng nặng nề...
Nói đến đây hắn bỗng quay sang các thành viên còn lại:
- Các ngươi muốn để họ ở lại đây thật à?
- Mặc dù nói như thế...
Trình Khiếu hạ giọng nói với Zero ở bên cạnh:
- Sao ta có cảm giác hắn đang có vẻ hả hê nhỉ?
Mấy người Zero đều không trả lời, chỉ cùng cười khổ.
Hành động tiếp theo vẫn như những lần trước đi tới viện bảo tàng, có điều mọi người mới đặt chân lên đường, một đám binh lính đã tiến thẳng tới, cũng may họ phản ứng nhanh, trực tiếp tiến vào một ngõ nhỏ, nếu không đụng mặt đám lính này cũng khá phiền phức. Dù sao thì họ cũng không có bất cứ thứ gì chứng minh thân phận, trong tình thế căng thẳng như bây giờ, nếu không muốn bị áp giải vào trại tập trung, chuyện duy nhất có thể làm chính là tiêu diệt đội lính này, tiếp theo có thể sẽ là binh sỹ trong toàn thành phố, sau đó nữa còn có thể dẫn phát không chiến...
- Xem ra không thể tới viện bảo tàng rồi.
Zero đứng trên một gác cao thăm dò, nói vọng xuống những người ở dưới.
Những người khác cùng bàn bạc, cảm thấy không tới viện bảo tàng cũng không sao, mục đích của họ vốn là thành phố của người chết Hamunaptra, vì thế sau khi thương lượng Sở Hiên liền lấy ra mấy chiếc Goblin glider.
Vận tốc của Goblin glider cực cao, trong Thế chiến thứ 2, không có bất kỳ loại máy bay nào có thể đuổi kịp tốc độ như vậy, thậm chí không thể phát hiện ra bọn họ, do đó mọi người bình yên vô sự tới được Hamunaptra. Chuyện đáng chú ý duy nhất trên đường là Minh Yên Vi trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Trương Hằng, lạnh lùng nhìn hắn rồi bước lên glider của Sở Hiên.
- Được rồi, đừng dài cái mặt ra như thế.
Trình Khiếu thấp giọng an ủi Trương Hằng:
- Tuy ta không biết trình độ tán gái của ngươi thế nào nhưng nhìn ngươi cũng tạm gọi là ra dáng, nhìn cô nàng hận ngươi như vậy có lẽ là do yêu quá nặng nên mới hận càng sâu. Ngươi chỉ cần tiếp tục kiên trì, kẻ thắng chính là ngươi.... Luôn tiện còn một câu. Cái gã lãnh đạm Sở Hiên kia, ta đề nghị ngươi cứ tưởng tượng hắn thành người trung tính, như vậy khi cô gái của ngươi dựa sát vào hắn như thế cũng không có cảm giác khó chịu.
Trương Hằng nhất thời càng cười khổ không thôi.
Khi tới Hamunaptra, mọi người đều thở phào một hơi, bởi vì cả thành phố của người chết không ngờ vẫn được bản tồn hoàn hảo, gần như không có gì thay đổi so với lần trước, xem ra nơi đây ở sâu trong sa mặc, hẳn là sẽ không dễ bị người ngoài phát hiện.
Càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn là, tộc trưởng tộc Medjai, Ardeth cũng ở trong căn cứ quân sự cạnh Hamunaptra. Căn cứ này đã không còn là mấy khu lều bạt lớn như ngày trước nữa, bộ tộc Medjai có được rất nhiều vàng bạc, sớm đã biến nơi đây thành căn cứ quân sự khổng lồ theo hướng bán vĩnh cửu gần như bao quanh toàn bộ thành phố của người chết. Số nhân viên rèn luyện ở đây cũng đạt tới hơn năm vạn người, súng ống hay xe tăng đạn dược đều vô cùng sung túc, thậm chí cả máy bay cũng có hơn bảy mươi chiếc. Xem ra Ardeth dẫn dắt bộ tộc lâu như vậy cũng đạt được chút thành tựu, ít nhất đội quân này tại Ai Cập có thể coi là một thế lực có ảnh hưởng lớn.
- Đã lâu không gặp...
Ardeth nhìn thấy mọi người liền cảm thán không ngớt, đến khi biết họ tới để hồi sinh Trịnh Xá, hắn lập tức tự mình dẫn đường đến tế đàn. Trên đường đi, Ardeth càng liên tục cảm tạ sự trợ giúp của họ đối với tộc Medjai, hiện tại theo chiến tranh leo thang, các cường quốc tranh chấp, suy yếu, Ai Cập hoàn toàn độc lập đã không còn chỉ là giấc mơ nữa.
- Nói đến chuyện này, Carnahan đã gửi mấy bức thư về, nói là các ngươi đến thì phải giao tận tay, hình như có liên quan đến một lăng mộ ở phương đông, còn cả một số thế lực quân phiệt tại Trung Quốc cùng vài quốc gia cũng dính líu vào đó, tóm lại là có chút phức tạp, Đúng rồi, hắn còn gửi một mảnh nhỏ về đây, nói đó là một phần của thứ mà các thế lực đang tranh đoạt, lát nữa về sẽ giao cho các ngươi.
Ardeth vừa đi vừa nói.
Mọi người đều thầm chấn động, họ biết đây là đầu mối của tình tiết kịch bản, liên quan đến Trung Quốc những năm 1940, tình tiết kịch bản về thời đại này...
Tuy nhiên đó vẫn là chuyện sau này, hiện tại việc quan trọng thật sự là Trịnh Xá có thể sống lại được hay không. Khi Sở Hiên lấy Cuốn sách của thần Ra để hồi sinh Trịnh Xá, tim mọi người đều như ngừng đập, cho đến lúc một cột sáng xuất hiện trên tế đàn. Sau khi cột sáng biến mất, nhìn thấy Trịnh Xá nằm trên tế đàn, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Trịnh Xá mở mắt ra nhưng lại không đứng dậy ngay mà đưa tay lên trước mặt cẩn thận nhìn ngắm, sau đó hắn mới quay sang những người còn lại, nói:
- Ta đã trở về, các chiến hữu...
- Ta đã có thể đối kháng với clone của ta.... Ta đã có sức mạnh đủ để quán triệt niềm tin trong lòng mình...