The Mummy, đây là thế giới phim kinh dị mà mọi người quen thuộc nhất, ít nhất đối với Trịnh Xá mà nói đây là thế giới phim kinh dị hắn quen thuộc nhất. Trong thế giới này đã xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa bước ngoặt của Trung Châu đội cũng phát sinh ở đây, lần đoàn đội tác chiến đầu tiên, người sống lại đầu tiên... Nơi đây có thể gọi là điểm khởi đầu quan trọng thứ hai của Trung Châu đội sau Resident Evil.
- ...Lúc đó sau khi đối chiến với tiểu đội luân hồi Ác Ma, trong lòng thật sự là tâm tàn lý lạnh, nếu không phải còn hy vọng hồi sinh mọi người, nếu không phải còn quyết tâm báo thù nói không chừng ta ngay cả dũng khí tiếp tục phấn đấu cũng không có.
Trịnh Xá nhìn cát vàng tro bụi vô cùng quen thuộc trước mắt, thì thào nói.
Chiếc Goblin glider bị bắn nát lần trước đã không thể sử dụng được nữa nhưng một số bộ phận trung tâm không ngờ vẫn hoàn hảo không hề hư hỏng vì thế Sở Hiên chỉ hoán đổi một số tài liệu rất rẻ là lại ráp được một chiếc glider mới, sử dụng không khác gì cái cũ.
Mọi người tiến vào thế giới The Mummy, địa điểm vẫn là căn nhà trọ nhỏ tại Cairo chỉ là không khí ở đây hình như có gì không phù hợp, xung quanh có đầy cảnh sát mặc trang phục kỳ lạ đứng canh gác các giao lộ quan trọng, cũng may là chỗ mọi người tiến vào khá hẻo lánh hơn nữa nhà trọ này đã được tộc Medjai sở hữu nên sau khi mọi người tới không lâu viện trưởng viện bảo tàng đã sồng sộc chạy tới.
Ông già này tinh thần càng lúc càng tốt, lão vừa thấy mặt mọi người đã hớn hở bước tới ôm hôn, đương nhiên trong đội cũng có vài người lão không muốn tới gần ví dụ như Sở Hiên, Zero, mà Chiêm Lam cũng từ chối loại lễ tiết này.
Ông già cũng không bực tức, quay sang nhân viên trong quán gọi một cốc kem sữa, uống cạn rồi nói:
- Cũng may là mấy người chưa đụng phải đám cảnh sát bên ngoài nếu không kể cả bọn ta ra mặt cũng mất rất nhiều thủ tục mới đưa được các ngươi ra.
Mọi người đều tò mò nhìn nhau trong đó Trịnh Xá là kinh ngạc nhất bởi vì hắn biêt thế lực mà những người áo đen nắm giữ, đặc biệt sau khi nhận được số vàng hắn hỗ trợ, thế lực của bộ tộc Medjai gần như đã xâm nhập ra toàn Ai Cập, đến cả thực dân Anh cũng dần phát hiện ra, bắt đầu tiến hành một loạt điều chỉnh với các thế lực trong quốc gia này, trong đó quan trọng nhất là điều tra thực lực của tập đoàn áo đen. Trước đó, thực dân Anh có vẻ coi trọng họ hơn nhiều.
- Không còn cách nào, Đức, Italia khai chiến với mấy quốc gia Châu Âu khác, mặc dù chưa đánh tới đây nhưng theo tình hình thì chỉ là chuyện sơm hay muộn thôi...
Sắc mặt ông già rất thản nhiên nhưng thực tế ánh mắt đã tràn ngập hưng phấn.
Trịnh Xá a một tiếng, nói:
- Là Thế Chiến 2 đã bắt đầu rồi, vậy không phải kế hoạch của các vị có thể nhanh chóng tiến hành sao? Giành lại toàn bộ Ai Cập về tay người Ai Cập, nói như thế thì các vị đã chuẩn bị cho tình huống này từ rất lâu phải không?
Ông già cuối cùng cũng mỉm cười nói:
- Ha ha, không sai, các trưởng lão đã có liên hệ với rất nhiều tổ chức tình báo tại Châu Âu đại lục, tin tức một ngày truyền về ba lượt chỉ cần bên đó có biến động là chúng ta ở đây có thể lập tức tiếp nối... Tóm lại tất cả đều phải cảm ơn ngươi và đồng đội, nếu không ngờ sự trợ giúp của mọi người chúng ta cũng không thể có thực lực như hiện tại. Quá tốt rồi, chỉ còn thiếu một ít áo giáp trang bị cho quân đội, trước mắt thủ lĩnh đang liên hệ với một số tập đoàn buôn bán vũ khí...
Ông lão lần lượt nói ra một số chuyện tổ chức họ đã làm, ví dụ như Ardeth đã sang Mỹ một là thăm những người của tập đoàn áo đen du học tại đây, hai là tìm kiếm nguồn buôn bán vũ khí, tóm lại lần tới thế giới The Mummy lần này có thể sẽ không gặp được ai quen thuộc.
- O"Connell cùng Evelyn vẫn đang định cư ở Mỹ, nghe nói hoàn cảnh bên ấy cũng không tệ, ít nhất là chiến tranh sẽ không lan tới đó. Đúng rồi, Carnahan đã sang Trung Quốc, nghe nói hắn dính vào một số chuyện tại Thượng Hải, hình như là có liên quan đến một cái đầu tượng phật bắn ra điện quang. Cả Imhotep không ngờ cũng viết thư, hắn còn chưa tìm thấy vị trí của chén thánh vẫn đang bận túi bụi ở miền Tây, nhưng lại dò ra được mấy mỏ vàng, số vàng khai thác được đều giao cho O"Connell quản lý, hắn bây giờ cũng là người có tiền rồi, ha ha ha...
Ông lão nói chuyện mà than thở không thôi, dù sao thì không lâu trước đây mọi người vẫn là kẻ địch sống chết, dù là giữa nhóm áo đen với O"Connell hay là giữa Imhotep và bọn họ, tóm lại sau khi trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện những người vốn là kẻ định lại có thể coi nhau là bạn tốt.
Trịnh Xá cũng cảm thấy trong lòng ấm áp, cười nói:
- A a, bọn ta tới đây cũng không có gì đặc biệt cả, sau khi hồi sinh đồng đội sẽ quay về... Ông già, nói với thủ lĩnh, những đồng đội đã từng kề vai chiến đấu chúng ta lúc nào cũng ghi nhớ, nếu như lần tới bọn ta tới mà các vị bị cuốn vào Thế Chiến 2... Cứ nói với chúng ta, không phải khách khí gì hết, chúng ta nhất định sẽ tới trợ giúp!
Ông lão cũng không nói thêm chỉ phất phất tay đi ra ngoài, hai người áo đen cũng đi theo, không lâu sau liền mang tới mấy bộ quần áo cùng một ít bảng Anh từ ngân hàng hiện hành, gần như đã chuẩn bị hết tất cả cho mọi người.
- Như vậy... Tối nay mọi người no say một bữa, ngày mai các ngươi phải tới Hamunaptra phải không? Ở đó có người từng gặp qua mọi người canh gác nên cứ yên tâm, ha ha ha, tối nay không say không về...
Có lẽ là chuyện vui khiến người ta tinh thần sảng khoái, viện trưởng viện bảo tàng thấy tộc nhân của mình những năm gần đây càng ngày càng hưng vượng, khi gặp lại ân nhân đã tạo thành chuyện này khó tránh khỏi có chút hơi quá hưng phấn, kết quả là ông ta trở thành người đầu tiên say gục xuống. Chung quy cũng tại chọn sai đối tượng uống rượu, mới tới đã trực tiếp kéo Bá Vương đấu rượu, tên người Nga này uống các loại rượu như Tequila cứ như uống nước, không phải Vodka thì hắn chẳng cảm thấy mùi vị gì, kết quả là hai bên cầm chai cùng uống, một lúc sau ông lão đã đổ gục xuống dưới bàn còn Bá Vương thì vẫn tỉnh không, vừa lắc đầu vừa tu như uống nước.
- Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ tới Thành phố của người chết, trước tiên cứ hồi sinh mọi người lại đã, nếu có gì ngăn cản ví dụ như phát sinh mẫu thuẫn với quân đội Anh đang đóng tại đây chúng ta cũng có thể nhanh chóng giải quyết rồi trở về Chủ Thần không gian... Mọi người đi nghỉ sớm đi.
Sau bữa cơm cả Trịnh Xá cũng uống đến hơi váng đầu, hắn tùy tiện nói lại hai câu với mọi người rồi về phòng mình, đi qua hành lang hắn vô ý ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đầu một vầng trăng tròn, ánh trăng sáng ngời từ trên cao phủ xuống, khắp mặt đất bao trùm một màu trắng bạc nhu hòa.
- Chờ nhé, các chiến hữu, các ngươi sẽ lập tức sống lại... Sau đó chúng ta cùng tìm Ác Ma đội báo thù, tất cả những gì chúng ta đã mất... đều phải giành lại!
Một đêm yên ổn, sáng ngày thứ hai mọi người tinh thần thoải mái rời khỏi giường, sau khi thay trường bào mặc trong sa mạc bắt đầu lắp ráp giỏ khí cầu vào Goblin glider. Một lúc lâu sau viện trưởng viện bảo tàng vẫn chưa tỉnh dây, mọi người liền lên glider bay về phía Hamunaptra. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Khi tới Thành phố của người chết, tất cả lại phát hiện nơi này đã hoàn toàn biến đổi, vốn là một khu di tích cổ đại đổ nát, nhưng hiện tại những cây cột cùng tượng đá đánh dấu đều biến mất, nếu không phải có một doanh trại quân đội đóng cách đó không xa mọi người thậm chí còn nghĩ rằng mình đã tới nhầm chỗ. Mà trong doanh trại một số người áo đen canh gác đã phát hiện dị dạng trên trời, khi glider hạ xuống, một nhóm người lập tức cưỡi ngựa phóng tới.
Đám kỵ binh áo đen đó tiến tới cách Trịnh Xá khoảng trăm bước thì xuống ngựa, dẫn đầu là một người trung niên cao lớn, hắn không tới gần Trịnh Xá mà cúi chào giống kiểu Ai Cập cổ, cao giọng nói:
- Ân nhân của bộ tộc Medjai, chào mừng ngài trở lại Hamunaptra, thủ lĩnh của chúng tôi có lệnh dùng nghi thức cao nhất tiếp đón ngài và đồng đội, xin hỏi ngài muốn đi vào Hamunaptra trước hay là tới căn cứ nghỉ ngơi một chút?
Người áo đen đó nói chuyện cũng thẳng thắn, Trịnh Xá cùng những người phía sau đưa mắt nhìn nhau, họ đều lắc lắc đầu, thực sự trên đường tới đây toàn dùng Goblin gilder bay đi, tất cả đều chẳng mệt mỏi gì, Trịnh Xá lập tức đáp:
- Chúng tôi muốn vào Hamunaptra trước... Có điều sao khung cảnh lại thế nào? Trong Hamunaptra có biến động gì lớn sao?
Người áp đen kia cung kính nói:
- Do thủ lĩnh nói từ trên cao nhìn xuống Thành phố của người chết quá dễ gây chú ý, không lâu nữa rất có thể sẽ biến thành chiến trường vì thế để không làm hư hỏng nơi này thủ lĩnh sai tộc nhân di chuyển hoặc chôn giấu tất cả các cột đá hoặc tượng thờ ở bên ngoài, sau đó dùng cát vàng và một số đá tảng che phủ lên trên nên nơi này ngoài doanh trại ra không còn thấy nguyên dạng của Hamunaptra nữa.
Trịnh Xá trong lòng thầm than thở, không nghĩ rằng Aderth lại là người tỷ mỉ như vậy, thật sự hắn chẳng sợ gì khác, chỉ sợ trong chiến tranh tế đàn vô tình bị bom đạn phá hủy, lúc đó muốn hồi sinh thành viên phải tiến hành hồi sinh gấp đôi điểm trong Chủ Thần không gian, có điều vẫn còn may, mặc dù Thế Chiến 2 đang diễn ra nhưng khu sa mạc hoang vu này cũng không nhất định sẽ trở thành chiến trường... Trừ phi đây là nơi con cáo sa mạc[24] đó đi qua nếu không sẽ cực kỳ an toàn.
- Đi thôi, vào trong Hamunatra!
Do khi hồi sinh có thể thấy được những gì mà người sống lại đã trải qua nên sau khi thương lượng, tất cả nhất trí để một mình Trịnh Xá tiến hành nghi thức hồi sinh còn những đội viên khác chỉ cần chuyển điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình sang cho hắn là được.
- Đội trưởng có trách nhiệm bảo hộ đội viên của hắn... Chuyện riêng tư cũng là một trong số đó.
Những lời này không thể nói là không đúng nhưng nó lạiphát ra từ miệng Sở Hiên khiến Trịnh Xá nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn thậm chí đứng đó ngơ ngác cả nửa ngày, không thể hiểu nổi là Sở Hiên rút cuộc đang tính toán cái gì. Nếu không phải lúc Sở Hiên nói chuyện vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thưởng mà mang theo chút ý cười thì Trịnh Xá chắn chắn sẽ cho rằng hắn đang tính toán cái gì đó, chắc chắn đang bày đặt âm mưu.
Cho dù thế nào những người khác đều gật đầu đồng ý với những lời này, Trịnh Xá cũng chỉ còn cách tiếp nhận trách nhiệm này, một mình hắn hồi sinh cả ba người, dù là theo chức trách một đội trưởng của hắn hay là để bảo vệ chuyện riêng của đội, đây đều là lựa chọn tốt nhất.
"Người đầu tiên sống lại là Triệu Anh Không..."
Tiếng thông báo của Chủ Thần chấm dứt, trong đầu Trịnh Xá cuối cùng cũng lướt qua một loạt hình ảnh..
Đó là một con ngõ tối đen, một cô bé thân hình nhỏ nhắn lanh lợi đang giao chiến với một thanh niên cực kỳ tuấn tú nhưng mặt lại đeo một nụ cười mỉm lạnh lùng. Tốc độ của hai người nhanh đến mức mắt thường khó thấy, mỗi bước bộ pháp, mỗi động tác sử ra, mỗi lần tránh né tiến công, cả hai đều gần như đạt tới trình độ hoàn mỹ, chỉ cần chênh lệch một chút thôi là đều có thể giết chết đối phương trong chớp mắt.
Trong mắt cô bé tràn ngập sát ý, Trịnh Xá chưa từng thấy qua Triệu Anh Không sôi sục sát khí như vậy, mặc dù hắn cũng từng giao chiến với với nàng nhưng ánh mắt Triệu Anh Không lúc đó thủy chung vẫn duy trì vẻ tỉnh táo như băng, đó mới là trái tim của thích khách, một trái tim vĩnh viễn băng lạnh mà bình thản.
Chỉ là lúc này nhìn cô bé phảng phất như nhập ma, nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt, sự phẫn nộ trong mắt nàng như dung nham bộc phát, hạn không thể giết được hắn, đến cả bản thân mình cũng tan biến đi luôn, đây là lần đầu tiêu Triệu Anh Không biểu hiện như vậy trước mặt người khác, ít nhất, Trịnh Xá chưa từng thấy qua...
Khi hai bên giao chiến đến mức kịch liệt thì gã thanh niên kia đột nhiên xoay người rút vào trong ngõ tối, cô bé đương nhiên là không cam lòng để cừu nhân trước mắt chạy thoát, cả người lao theo như phát điên, tốc độ thậm chí tiếp cận Trịnh Xá trong trạng thái Hủy diệt, nhưng tại một góc quặt, một sợi tơ thép màu bạc cắt đứt thân thể nhỏ nhắn của cô bé...
Xem tới đây Trịnh Xá đã nhắm mắt lại nhưng những hình ảnh vẫn cuồn cuộn đổ vào đầu hắn...
Đó là một sơn trang yên tĩnh, một người đàn ông dắt một bé gái khoảng hai ba tuổi đi qua con đường trước sơn trang, khi người đàn ông móc ra một quả táo đưa cho bé gái, cô bé lập tức reo lên, nhận lấy quả táo. Nhưng không đợi cô bé kịp cắn một miếng, người đàn ông đã tát mạnh vào má nó, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của bé gái lập tức sưng phù nhưng cô bé không hề kêu lên một tiếng, yên lặng lau chút nước mắt bên khóe mày rồi há miệng cắn quả táo, nuốt cả táo lẫn máu tươi vào bụng...
Bé gái lớn dần lên, tới khoảng năm sáu tuổi, cô bé cùng một đám trẻ con cùng tuổi được đưa tới một nơi xa lạ, mỗi đứa mang theo một cái túi nhỏ, bên trong có một chai nước lọc cùng mấy miếng bánh mỳ cứng ngắc. Cô bé lúc nào cũng yên lặng ăn bánh mỳ của mình, uống nước của mình, cố gắng tiết kiệm lương thực trong túi, đến khi... Có đứa bé khác tới cướp thức ăn của nó thì cô bé dễ dàng đánh gục tất cả bọn chúng, cướp hết lương thực của chúng, sau đó ăn uống thật no một trận rồi lại yên lặng dùng thức ăn của mình...
Cô bé không ngừng lớn lên, tuổi thơ của nàng lúc nào cũng là chiến đấu và đói khát như vậy, mà những người nàng biết cũng không phải toàn kẻ địch, cũng có một vài đồng đội mà cô bé quen thuộc, cũng có bạn bè mà cô bé tin tưởng, mặc dù rất mệt rất khổ nhưng khi cùng họ chiến đấu, cùng họ nói chuyện, đôi lúc cô bé cũng có thể lộ ra nụ cười, lộ ra vẻ thanh thản mà nàng sớm đã quên mất...
Cho tới khi gã thanh niên kia, gã thanh niên anh tuấn, luôn mỉm cười nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao, kẻ từ trước tới tay vẫn như người anh lớn yêu thương cô bé, chăm sóc nàng, khiến trong lòng nàng luôn có một cảm giác khó tả, cho tới khi cái tin đó truyền tới, người anh đó, người luôn yếu thương cô bé... hắn không ngờ giết hết tất cả đồng đội của nàng, tất cả những người bạn thơ ấu, những người cùng cười đùa, chiến đấu, tất cả, giết hết...
Trịnh Xá yên lặng nhìn Triệu Anh Không vụt mở mắt ra, trong mắt cô bé vẫn thấp thoáng lửa giận như dung nham bùng phát nhưng sau mấy giây cô bé lại im lặng nhắm mắt lại, nằm yên trên bàn đá.
- Ta... chết trận phải không?
Triệu Anh Không nằm trên tế đàn mấy giây rồi mới yên lặng đứng dậy, mặc dù khóe mắt nhìn có chút ươn ướt nhưng cô bé đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt vốn có, sự phẫn nộ lúc trước giống như chưa từng tồn tại, chỉ là Trịnh Xá biết, lửa giận đó không phải đã biến mất mà chỉ ẩn sâu vào nội tâm, lần tiếp theo bạo phát sẽ không chỉ nuốt chửng kẻ địch mà còn thiêu cháy cả bản thân, giống như lần chiến đấu trước vậy.
Trịnh Xá ôm lấy Triệu Anh Không, ghé vào tai cô bé nói:
- Không sao cả... Chúng ta bắt đầu lại, lần sau gặp hắn ngươi nhất định có thể chiến thắng! Hơn nữa, hơn nữa... không phải bọn ta cũng là đồng đội của ngươi sao?
Triệu Anh Không ngạc nhiên nhìn Trịnh Xá vẻ khó hiều, mặc dù đối với cô bé chỉ là chuyện qua nháy mắt nhưng nàng vẫn cảm giác được nam nhân này đã có gì đó thay đổi, nhưng cụ thể là gì thì lại không nói được rõ ràng. Bất quá, cô bé vẫn tự có động tác, đưa tay đẩy Trịnh Xá ra, yên lặng gật đầu rồi đi về phía những người còn lại.
Chiêm Lam nghênh đón Triệu Anh Không, đưa tay ôm lấy cô bé vào lòng rồi cúi đầu an ủi, khi cúi đầu cô nàng còn hưng hăng trừng mắt nhìn Trịnh Xá, giống như trách hắn vừa rồi có hành động thô lỗ.
Trịnh Xá bản thân cũng biết mình hơi quá đường đột, hắn chỉ biết cười cười xấu hổ rồi tiếp tục nghi thức hồi sinh, mà những lời đã nói với Triệu Anh Không lúc trước cũng in sâu trong lòng hắn.
"Đúng thế, chúng ta bắt đầu lại, lần sau gặp hắn, nhất định có thể chiến thắng!"
"Hồi sinh Trương Hằng!"
Hình ảnh vẫn là tại một con ngõ nhỏ tối đen, Trịnh Xá cầm cổ cung Xạ Thiên Lang đối mặt với một cô gái, điều khiến người ta kỳ quái là Trương Hằng đầy vẻ thống khổ còn cô gái kia lại không ngừng rơi lệ. Khi hai bên khai cung, ngay cả dân ngoài nghề như Trịnh Xá cũng nhìn ra được hai người đều không dốc toàn lực, mà không nói đến cái gì dốc toàn lực, họ căn bản chưa từng bắn ra một phát trí mạng vào đối phương.
Người đầu tiên không dám đối mặt lại là Trương Hằng, hắn tựa hồ đã có quyết định dứt khoát, sau khi bắn ra một tiễn lập tức quay người chạy vào trong ngõ, còn cô gái kia không ngờ lại không ngăn cản, để Trịnh Xá thoát khỏi tầm mắt mới định thần lại, mở đôi cánh sau lưng đuổi theo.
Tiếp đó Trương Hằng đứng tại một con đường lớn, nhìn cô gái kia không ngừng tiếp cận, không hiêu tại sao hắn đột nhiên kéo căng dây cung, đưa mũi tên nhắm thẳng vào đầu nàng.
Cô gái lại mỉm cười vui mừng, cũng đưa cung nhắm vào tim Trương Hằng, khi hai bên thả dây, mũi tên của Trương Hằng lại sượt qua người cô gái, trong mắt Trịnh Xá, tên của Trương Hằng xuyên qua một tòa cao ốc cách đó rất xa, mà trên nóc nhà hình như có một bóng người, chỉ là Trương Hằng, chỗ trái tim hắn đã trống rỗng...
Đó là hai căn nhà nhỏ ở gần nhau, hai đứa bé một trai một gái vui vẻ chơi đùa, tươi cười hớn hở nắm tay nhau, mặc dù chỉ mới vài tuổi nhưng tình cảm hai bên đã biểu lộ rõ ràng, có lẽ đây gọi là thanh mai trúc mã, hai người sẽ tiếp tục nắm tay nhau đi tới...
Tới một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn, mẹ bé trai chết trong vụ tai nạn ấy, còn cha hắn thì gãy nát xương tay, cả đời không thể cầm cung được nữa, mà cha hắn lại là người bắn cung mà sống...
Vì đau buồn, vì mất mất mát, vì hy vọng tan biến, vì người mình yêu, vì cột trụ tâm hồn không còn, cha bé trai càng ngày càng trở nên thô bạo, hơi chút không vừa mắt là lại dùng đứa bé để trút giận, mà đứa bé liên tục bị đánh đập cũng càng lúc càng trở nên nhu nhược, chỉ cần người ta làm ra vẻ muốn đánh là nó lập tức co rút lại, cho dù trong lòng nó biết mình có thể chống cự, biết mình nên phản kháng nhưng tâm lý áp bức lâu dài khiến nó không dám chống cự, không dám phản kháng.
Bé trai cùng người bạn thanh mai trúc mã của nó chia li thật lâu, thật lâu, đến khi đứa bé trưởng thành, có công việc, người cha cũng đã lìa đời, hắn cuối cùng cũng gặp lại người mình yêu thương, có lẽ ông trời cũng cảm thông với tuổi thơ đau khổ của hắn, hy vọng có thể mang đến cho hắn hanh phúc tương lại, chỉ cần hắn có thể nắm chắc lấy nó...
Nhưng hắn không nắm được, khi hắn cùng người yêu gặp lũ côn đồ, khi lũ kia nói hai tiếng giết người, nỗi sợ lâu dài trong lòng hắn bùng phát, hắn không ngờ, không ngờ... bỏ rơi người mình yêu thương, bỏ rơi người mình mãi mãi yêu thương, bỏ rơi nàng trong bóng tối phía sau, tự tay... giật đứt hạnh phúc của hai người!
Khi Trương Hằng mở mắt ra, trên mặt hắn vẫn đầm đìa nước mắt, giống như không nhận ra mình đã sống lại, tới lúc Trịnh Xá hung hăng đấm thẳng một quyền vào mặt hắn, Trương Hằng mới bắn ra xa cả mét.
- Thằng nhát gan... Ngươi còn một cơ hội nữa! Đi cùng bọn ta, tìm lại cơ hội của ngươi!
Ba người đã hồi sinh được hai, chỉ còn lại một mình Trình Khiếu, Trịnh Xá vẫn như cũ nhắm mắt nói.
- Hồi sinh Trình Khiếu!
Trình Khiếu cầm Heat Hawk đứng giữa một đoạn đường rộng rãi, sau lưng hắn bảo vệ hai cô gái, trước mặt mấy người đàn ông liên tục công kích, những người vây công hắn đều có tốc độ cực nhanh, kẻ nào cũng muốn vòng qua sau lưng hắn tấn công, mà khi có người định vượt qua, ánh mắt của tên này bỗng sắc bén như dao, Heat Hawk trong tay vung lên như gió, không chỉ dễ dàng chặt đứt đường tiến của mấy tiên kia mà còn ép chúng phải lùi lại, trong nháy mắt đó, ánh mắt hắn ngoài sự sắc bén còn có vẻ mờ mịt và Trịnh Xá rất quen thuộc...
Tới lúc một nam nhân lạnh lùng cầm hai khẩu súng lục bắn đứt một cánh tay hắn, động tác của Trình Khiếu mới từ từ chậm lại nhưng hắn vẫn không lùi nửa bước, cười ha hả đứng chắn giữa đám người kia và hai cô gái. Mặc cho thương thế trên người hắn càng lúc càng tăng lên, những người kia vậy mà vẫn không thể xuyên qua nổi thân thể hắn, dù là tốc độ hay kỹ năng, động tác Trình Khiêu thể hiện không hề thua kém đám người trước mặt.
Đến khi gã cầm hai khẩu súng lục kia chĩa súng vào trán Trình Khiếu, hắn mới yên lặng giơ tay ra, dù một cánh tay đã bắt đứt nhưng hắn vẫn giang rộng cánh tay cụt che cho hai cô gái sau lưng, mỉm cười nhìn tên kia, miệng khẽ mấp máy...
Trình Khiếu sinh ra đã khác với người bình thường, hắn thuộc dòng dõi gia tộc võ thuật trong thế giới hiện thực, ông bà nội, ông bà ngoại đều ít nhiều có quan hệ với võ lâm, trong nhà cũng có truyền thống quân ngũ, chính vì thế từ nhỏ hắn đã được các bậc trưởng bối "quan tâm", ví dụ như dùng thuốc tắm rửa thân thể sau đó lấy gậy đánh liên tục mỗi lần đều khiến thằng nhóc Trình Khiếu khóc lóc không thôi. Đến khi trong thôn làng yên bình đó, một cô gái hàng xóm xuất hiện, không hiểu tại sao lại khiến Trình Khiếu luôn không muốn mất mặt, mỗi lần cô bé xuất hiện bên ngoài song cửa hắn đều cắn răng không kêu một tiếng, còn cô bé thì lần nào cũng cười hì hì...
Hai người dần dần lớn lên, Trình Khiếu càng lúc càng đẹp trai, còn cô bé nhà bên vẫn vậy bình thường, ngây thơ, nhưng trái tim hai bên đã từ từ xích lại với nhau, cho đến khi Trình Khiếu nhìn cô gái nói.
- Chỉ cần anh còn chưa chết... Anh nhất định sẽ bảo vệ em, không để em phải chịu một chút tổn thương nào!
Câu trả lời của cô gái là một tiếng ừm, nhẹ nhàng, ngượng ngùng...
Gia đình Trình Khiếu khiến hắn không thể vĩnh viễn ở lại nơi trữ tình này, nên hắn mấy lần ra đi rồi lại quay về, tình cảm hai bên gần như chưa bao giờ thay đổi, tới khi Trình Khiếu ở thành phố mua một chiếc nhẫn, hưng phấn trở lại thôn núi. Nhưng, một trận đá lở tràn qua...
"Lời thề không thể hoàn thành thì là cái quái gì.... Chỉ cần anh còn chưa chết nhất định sẽ bảo vệ em? Nhưng anh làm được sao?"
Trịnh Xá nhìn Trình Khiếu từ từ xuất hiện trước mặt, câu hỏi cuối cùng vẫn như đang vang vọng bên tai hắn, khi Trình Khiếu mất đi cô gái hắn yêu thương, trong lòng hắn bắt đầu hoài nghi niềm tin của mình, ngoại hình, hành động của hắn bắt đầu trở nên phóng đãng, nhưng nội tâm hắn... Vẫn là một người đàn ông chân chính, một quân nhân kiên nghị!
Trịnh Xá vụt bật dậy từ tế đàn, mở mịt nhìn quanh, nhưng đến khi thấy đám Trịnh Xá vây quanh, hắn không ngờ lại ngáp dài nói:
- Đừng làm phiền ta, để ta ngủ thêm tý nữa đi...
Nói đoạn lại muốn nằm xuống, có điều hắn vừa mới hạ lưng xuống đã nhận ra có gì đó không đúng, lập tức ngẩng đầu lên.
- Đại, đại tá... đại tá Sở Hiên! Ha ha ha, chúng ta đều chết rồi à. Quá tuyệt, ta vẫn tưởng chết rồi thì vạn vật giai không, thật sự không ngờ sau khi chết lại có nhiều thứ thú vị thế này... Ủa, không để ý, âm tào địa phủ cũng bị vấn đề môi trường hả? Sao lại biến thành sa mạc hết thế này?
Trình Khiếu chỉ chỉ Sở Hiên cười ha ha, bất quá hắn chỉ mọi thứ xung quanh, tò mò nói.
Trịnh Xá gãi gãi đầu nói:
- Cái này thì, kỳ thực bọn ta đều chưa chết, ít nhất là bây giờ ngươi đã sống lại.
Trình Khiếu kỳ quái chỉ chỉ vào mình rồi lại chỉ mấy người xung quanh, bấy giờ mới cười lớn nói:
- Ta biết rồi, đây là ảo giác của ta sau khi chết đúng không? Lúc trước xem phim khoa học thấy có nói con người lúc chết sẽ sinh ra ảo giác về khát vọng lớn nhất trong nội tâm. ***, ta sớm đã muốn được một lần xoa đôi....
Trình Khiếu vừa nói vừa vân vê tay như đang xoa bóp cái gì đó, còn ánh mắt hắn thì trực tiếp xuyên qua mọi người, chĩa thẳng vào Triệu Anh Không.
Triệu Anh Không vẻ mặt không hề thay đổi, chỉ yên lặng dựng bàn tay lên, móng tay cũng không quá dài nhưng khi Trình Khiếu nhìn thấy nàng chĩa móng tay lên hắn lập tức run bắn người, cười ha ha nói:
- Mẹ nó, chán thật đấy, ta thế này mà lại bị ảo giác của mình dọa sợ, nói như vậy... Ê ê, các ảo giác, các ngươi định đi đâu vậy? Đừng đi mà, ảo giác của ta, cả bộ...
Lần này hắn còn chưa dứt lời một tảng đá lớn đã đập thẳng vào mũi, đẩy hắn ngã ngửa ra sau.
- Nói như vậy... Đây không phải là ảo giác của ta rồi?
Trình Khiếu nằm trên một chiếc giường quân dụng, trên mũi chườm một bình nước lạnh, nhìn bộ dạng tên này cũng đáng thương, chỉ vì nói năng lung tung mà thiếu chút nữa cái mũi bị đá đập gãy, vẫn còn may là hiệu quả ngâm trong nước thuốc từ nhỏ đến giờ đã thể hiện ra, sức chịu đòn của hắn cao hơn bình thường rất nhiều, miễn cưỡng được người khác dìu về doanh trại, ngoan ngoãn nằm trên giường nghe Trịnh Xá kể lại những chuyện sau khi gặp tiểu đội luân hồi Ác Ma.
- ...Tình huống cơ bản là như vậy, mục tiêu của ta là cùng mọi người khiêu chiến Ác Ma đội, chính diện nghênh chiến chúng, lần sau gặp lại ta không muốn đồng đội lại phải chết một người.
Trịnh Xá nhìn ba người vừa hồi sinh khẽ nói, trong đó Trình Khiếu nằm trên giường rên rỉ, Trương Hằng thì ôm mặt rụt rè nhìn Trịnh Xá, chỉ có Triệu Anh Không biểu hiện vẫn thản nhiên, thờ ơ nhìn Trịnh Xá, bộ dàng tựa hồ không hề nhớ Trịnh Xá vừa ôm mình lúc trước, chỉ là khi ánh mắt Trình Khiếu vòng qua mấy người chĩa vào ngực nàng, cô bé này mắt không trông nghiêng, chộp lấy một cái gạt tàn bằng thép ném thẳng vào mặt hắn.
- E hèm.
- Trịnh Xá hắng giọng lôi kéo sự chú ý của mọi người lại rồi nói:
- Tình huống cơ bản đã đã giải thích xong, tiếp theo ba người các ngươi sẽ cùng gia nhập thế giới phim kinh dị chiến đấu. Triệu Anh Không cùng Trình Khiếu thì không có gì phải nói, chỉ cần các ngươi quyết định tốt mình sẽ dùng vũ khí gì là được, nhất là Trình Khiếu, ngươi có nghề y thuật, lúc về tìm biện pháp có thể động thủ trên chiến trường, cũng như tạm thời nâng cao sức sống cho mọi người, kim châm lần trước đã mất rồi, nếu ngươi vẫn cần thì lúc về bọn ta sẽ hoán đổi giúp ngươi. Chuyện ta muốn nói bây giờ là... Trương Hằng, muốn ta hồi sinh cô ấy không?
Trương Hằng vốn đang tập trung tinh thần nghe ngóng, nhưng Trịnh Xá nói ra câu này sắc mặt hắn lập tức xanh lè, người không biết còn tưởng hắn tức giận, nhưng những người quen thuộc thì biết, hắn đang sợ hãi... Sợ hãi đến mức da mặt phát xanh.
- Không, không nên hồi sinh bây giờ.
Ngoài dự đoán của Trịnh Xá, Trương Hằng lắc đầu quyết đoán nói.
- Đương nhiên là không phải hồi sinh tại đây, khi chết cô ấy còn chưa hoàn thành một phim kinh dị, lúc về trực tiếp hồi sinh tại chỗ Chủ Thần là được.
Trịnh Xá kỳ quái nói.
Trương Hằng vội vã lắc đầu nói:
- Không, ý ta là... ý ta là không muốn cô ấy sống lại nhanh như vậy, bởi vì hiện tại ta còn chưa có đủ thực lực bảo hộ cô ấy, cũng không có dũng khí đối mặt với cô ấy, dù không phải là kẻ địch nhưng một khi nhìn thấy cô ấy, trái tim ta vẫn... Vì thế cho ta một thời gian đi, đến khi ta có dũng khí đối mặt với cô ấy, khi ta có thể xin cô ấy tha thứ hoặc giết ta, đến lúc ấy hãy hồi sinh cô ấy!
Trịnh Xá lắc đầu bất đắc dĩ, hắn thở dài một tiếng rồi nói với những người còn lại:
- Quên đi, chuyện này tạm thời bỏ qua, chúng ta bàn xem tiếp theo sẽ làm gì. Do lần mọi chuyện rất thuận lợi, gần như không có gì trì hoãn nên chúng ta còn phải ở lại thế giới này vài ngày nữa, sau đó sẽ tới thế giới Resident Evil... Đến đó tìm Progenitor virus giúp mọi người mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, nhận tiện xem xem Progenitor virus có phải một tình tiết kịch bản không, nếu đúng không biết chừng chúng ta còn có thể kiếm được một mẻ lớn ấy chứ.
Trịnh Xá đang thao thao bất tuyệt, Triệu Anh Không bỗng nhìn hắn chằm chằm nói:
- Ngươi đã xem quá khứ của ta?
Trịnh Xá ngẩn người vội gật đầu nói:
- À đúng, khi hồi sinh đều có thể thấy được lúc người đó chết và quá khé, thật sự ta cũng không cố ý, nếu ngươi khó chịu thì ta xin lỗi vậy...
Triệu Anh Không lại yên lặng cúi đầu, vẻ mặt mê mang, thì thào nói:
- Không phải cái này, ta chỉ muốn hỏi ngươi.. Hắn, vì sao phải phản bội bọn ta, vì sao phải làm như thế, chẳng lẽ đúng như hắn nói sao? Chỉ vì muốn thử xem sức mạnh của mình đến đâu, chỉ vì như vậy mà hắn có thể giết hết tất cả đồng đội từng kề vai chiến đấu ư?
Trịnh Xá đứng dậy tới chỗ Triệu Anh Không, không hiểu tại sao hắn chỉ cảm thấy cô bé này rất đáng thương, nhìn có vẻ kiên cường nhưng kỳ thật nội tâm đã mang đầy vết thương, chỉ cần đâm nhẹ một nhát sẽ khiến nàng đau đớn đến không thể tin tưởng được bất kỳ ai nữa.
Trịnh Xá vuốt tóc Triệu Anh Không nói:
- Ta cũng không biết tại sao hắn lại làm như vậy, vì thế ngươi phải tự mình đi tìm, tự mình hỏi hắn tại sao... Bất quá ngươi hãy nhớ, bọn ta luôn ở cạnh ngươi, bọn ta cũng là đồng đội của ngươi, hơn nữa còn một chuyện ngươi phải tin tưởng... Không ai có thể giêt chết bọn ta!