Vô Hận Ca Ca

Chương 7-2



Sáng sớm ngày thứ hai, Dực Chi thuê một chiếc xe ngựa đi đường. Ban đầu bởi vì trên đùi có thương tích nên Thất Thất nằm im lặng hai ngày, Dực Chi cũng có thể thảnh thơi ngồi hai ngày trên xe ngựa để đọc sách. Chính là Thất Thất thương thế sau khi tốt hơn đã khôi phục lại bản tính, ý đồ xấu ùn ùn, cái gì mà học thêu hoc chứ ! ngón tay Dực Chi lại biến thành tuy lúy vết thương; Cái gì mà bắt chước âm thanh ! Thất Thất muốn học theo tiếng mèo kêu, kết quả cuối cùng là một đám mèo đực tru hào theo sau xe ngựa. Thất Thất còn muốn học tiếng sói kêu ! làm cho xa phu sợ tới mức dứt khoát kiên quyết cầu xin : “ Cô nương nếu lại dẫn theo một đám sói, ba người chúng ta một chỗ cũng không đủ uy  để chống lại a !

Thất Thất chỉ phải từ bỏ.

Có một lần khi nghỉ ngơi trên đường  , xa phu với vẻ mặt cầu xin dò hỏi : “ Muoij muội của công tử có phải là tinh thần có chút vấn đề không ?” Qủa thật chính là yêu tinh chuyển thế, biến thành người nên không thể an bình.

Dực Chi xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh do vừa mới bị ý đồ xấu của Thất Thất dọa, ý vị thâm trầm an ủi xa phu : “ Không sao đâu, qua thêm một ngày đến dịch trạm, ngươi sẽ không nhìn thấy nàng nữa, nhưng ta lại phải tiếp tục cùng nàng lên đường.”

Xa phu ánh mắt đồng tình vỗ vỗ cánh tay Dực Chi.

Cũng may Thất Thất nóng lòng muốn biết vì sao mình lại bệnh mà chết cho nên lộ trình vẫn không trì hoãn nhiều, năm ngày sau, hai người rốt cục đi đến Hạ phủ.

Đêm khuya an tĩnh, không trăng, không sao bên trong đình viện tối như mực, bỗng dưng toát ra hai cái đầu, một đôi mắt trong suốt như tuyết, rạng rỡ sức sống, một đôi mắt khác lại đen như mực, lưu lưu dổi lui đổi tới.

“ Huynh vào đi.”

“ Nàng vào !”

“ Vì sao lại là muội đi vào ?”

“ Bởi vì đây là phòng của muội a !”

“ Đúng…nhưng mà muội không phải đã chết sao ? lỡ đâu bên trong có…có cái gì này nọ thì làm sao bây giờ?”

 Dực Chi tức giận đến đá một cước vào mông nàng, “ ngu ngốc, nàng hiện tại không phải đang sống haonf hảo sao ?”

“ A !” Thất Thất cười hì hì, cố ý dựa vào gương mặt cyar Dực Chi thở ra một hơi, “ Hô hấp của muội có hơi ấm!” Sau đó quay lưng đẩy cửa đi vào căn phòng mà nàng từng ở tại Hạ phủ.

Dực Chi cũng vào theo.

“ Ai yêu !” Thất Thất dừng lại nửa bước, ba chân bốn cẳng té trên nền, “ ngươi nào hỗn đản lại đem cái bàn đến chỗ này chứ !”

Dực Chi bước lên, nâng nàng dậy, thuận tiện phủi bụi trên người nàng, tức giận nói : “ Không phải lúc trước là nàng hạ mệnh lệnh, còn nói bàn là phải đặt ở bên giường, như vậy khi nằm trên giường giơ tay ra là có thể lấy được khối điểm tâm sao ! so với heo còn lười biếng hơn !”

“ Việc đó sao gọi là lười biếng ! đó là muội giỏi động não, có thể tiết kiệm được thời gian ! tiết kiệm thể lực… A!” Thất Thất bỗng dưng kêu kinh một tiếng !

“ Lại làm sao vậy ?” nàng nói nhỏ giọng dùm ta một chút, bị người khác nghe thấy sẽ nguy hiểm !”

“ Qủy a ! đại đầu quỷ ! “ Thất Thất chỉ vào khoảng không phía trước nói.

“ Làm gì có quỷ ? ta  như thế nào lại không nhìn thấy?” Dực Chi nhìn về hướng Thất Thất chỉ, đối với người luyện võ, ban đêm có thể nhìn mọi vật khá rõ ràng, nhưng khi hắn nhìn lại, ở chỗ kia ngoài trừ một chiếc tủ quần áo, cơ bản không có cái gì khác.

“ Ủa?” Thất Thất nghi hoặc vuốt vuốt đầu, “ vừa rồi còn thấy mà ! chẳng lẽ muội hoa mắt ?”

“ Nàng không phải hoa mắt, căn bản là nàng bị mù mắt…Uy! Đừng thổi khí vào cổ của ra, thật khó chịu!”

“ Muội không có nha !” Hắn hiện tại đứng ở chỗ nàng nàng còn không nhìn thấy rõ làm sao có thể thổi ?

Dực Chi cúi đầu, tiếp tục tra tìm cái gì đó trong phòng, đột nhiên cảm thấy sau lưng khí rất lạnh, “Thất Thất không được tiếp tục thổi ! Hô hấp của nàng sao lại lạnh…Lạnh ?” Bỗng dưng, Dực Chi giống như ý thức được cái gì, xoay người lại nhìn, vị trí Thất Thất đang đứng rõ rang đang cách hắn tới khoảng cách ba bước !

“ Thất Thất !” Hắn khinh kêu, đột nhiên cảm thấy cả người dựng thẳng tóc gáy, “ gian phòng này khả năng thật sự có quỷ !”

“ Huynh tin !” Thất Thất hì hì cười,.

Dực Chi sắc mặt trắng bệch quát to một tiếng  : “ ngu ngốc, nàng còn có hưng trí mà cười !” Nhảy dựng lên, nắm lấy Thất Thất chạy ra bên ngoài. Lại ôm Thất Thất, lại trèo tường, lại bây cao ! Chỉ một khắc công phu đã rời khỏi Hạ phủ, còn chạy ra hơn mười dặm đường. ( hô hô, anh Chi sợ ma cũng ghê thiệt !)

 Về sau, cho dù ba ngày hay buổi tối, Dực Chi cũng không cho phép Thất Thất đi đến Hạ phủ, về cái người Thất Thất đại tiểu thư của Hạ phủ vì sao chết thì hắn phụ trách điều tra ngọn nghành, Thất Thất chỉ cần ngoan ngoãn ở lại khách điếm đợi tin tức !

Dực Chi một mình ngầm tra hỏi, sau mấy ngày cũng điều tra được.

Hắn vừa trở lại khách sạn, Thất Thất đã không thể đợi được, nhanh chóng chạy ra, “ thế nào ? điều tra ra không ?”

Dực Chi ngồi xuống, sau khi uống một hớp trà mới nói : “ Theo như ta dự đoán, sau khi nàng rời khỏi Hạ phủ, không biết vì sao lại có người phát hiện đôi hài của nàng ở ven hồ, cho nên người trong phủ nghĩ rằng nàng lại rơi vào trong nước, liền phái người đi vớt, tự nhiên sẽ không tìm thấy thi thể, liền đoán rằng xác của nàng đã bị nước cuốn trôi đi rồi, hơn nữa lúc đó ta cũng mất tích, nên nương của nàng liền nhận định ta vì không hoàn thành trách nhiệm bảo hộ nàng mà sợ tội chạy trốn !” Nói xong, hắn lại há mồm uống một ngụm trà lớn.

“ Như vậy là xong rồi ?”

“ Xong rồi !”

“ Chỉ có ít chuyện như vậy mà huynh tra xét đến nhiều ngày như vậy sao !”

“ Làm…đương nhiên rồi !” Hắn làm sao có thể nói ra, hắn còn thuận tiện theo lời của sư phụ xử lý một số chuyện xảy ra tại phân đà của Thiên tuyệt cung  ở Kim Châu.

Thất Thất ngồi im nửa khắc, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi : “ Đôi hài bên hồ kia không phải là do huynh để lại đó chứ ?”

“ Như thế nào ….làm sao lại có thể chứ !” Dực Chi ủy khuất nói, cẩn thận quan sát biểu tình của Thất Thất, thầm nghĩ, nàng sao lại trở nên thông minh, hai ngày nay không phải đều ngơ ngác sao ? Hắn thử mở miệng nói : “ Thất Thất, nàng có phải muốn gặp nương không ? Ta nghe được tin ngày mai nương của nàng sẽ đến miếu dâng hương, đến lúc đó nàng có thể nhìn thấy nương của mình ! Bất quá, thân phận của nàng đã chết, vẫn là không nên xuất hiện trước mặt nương đâu !” Dực Chi nhẹ giọng dụ ngọt  : “ Nếu  nàng đột nhiên hiện thân, vạn nhất dọa đến mẫu thân của mình thì sẽ không tốt lắm, có đúng không ?” Muốn ngăn cản mẹ con gặp nhau, xác thực có chút tàn khốc, sau khi Dực Chi nói xong, nhìn thẳng vào Thất Thất.

Thất Thất vò đầu nghĩ nghĩ, hồi lâu, ngẩng đâu fleen, “ Dực Chi , muội đói bụng !”

Dực Chi buột chặt vẻ mặt biến đổi, khóe miệng hơi hơi giơ lên, Thất Thất quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, như vậy mới đúng là không giống người thường nha !

“ Đi, ta đem nàng đi ăn cho thỏa thích !”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv