- Hôm nay lớp chúng ta cùng chào đón bạn Nhi đến với tập thể 11B nhé.
Tiếng thầy chủ nhiệm vừa dứt, đồng loạt tiếng vỗ tay đập bàn rầm rộ vang lên. Mấy cô bạn tuy không mấy hài lòng nhưng cũng vui vẻ chào đón người mới. Chả là lớp chỉ toàn con trai nên trông thiếu thốn nữ nhi, bây giờ có thêm Bình Nhi nên mấy “ả” mới vui vẻ chút.
Bài kiểm tra của Bình Nhi tuy chỉ đạt 5,25 điểm (do hên) nhưng do bà Linh đã nhờ nhà trường giúp đỡ nên cô bé nhỏ vẫn được vào học lớp 11B này.
- Bạn Bình Nhi vẫn còn e sợ nhỉ? Em không phải lo, mọi người sẽ giúp đỡ em trong quá trình học mà phải không cả lớp?
Thầy vừa nói nhìn xuống lớp chờ đợi sự đồng tình. Trông Bình Nhi vẻ e dè sợ sệt nên cả lớp vỗ tay rầm rầm cổ vũ, tiếng huýt sáo, tiếng ầm ầm từ những cú nện xuống mặt bàn vang lên.
- Cảm ơn các bạn nhiều.
Bình Nhi lí nhí đáp, cô bé nhỏ đã ổn hơn nhiều so với trước đây. Có vẻ môi trường mới sẽ giúp cô mau lành bệnh hơn.
- Em xuống bàn cuối ngồi nhé.
Thầy chủ nhiệm chỉ tay về phía dãy bàn cuối cùng. Bình Nhi ngoan ngoãn cúi đầu chào thầy rồi nhẹ nhàng tiến đến “nơi cư ngụ” mới của mình.
Bình Nhi ngồi ngay ngắn trên bàn, thấy cô bạn mới vẻ hiền lành nên mấy nữ sinh bàn trên quay xuống nói chuyện rôm rả. Bình Nhi tuy chẳng nói gì nhưng cô bé nhỏ nghe rất chú tâm.
- Tớ là Hồng Nhung. Chào cậu. có gì không biết thì hỏi tớ sẵng sàng chỉ giúp.
Hồng Nhung là cô bạn ngồi bàn trên đối diện. Cô bạn trông vẻ thuộc con nhà giàu, mái tóc uốn ngang vai và đôi môi hình trái tim rất dễ thương. Đôi bông tai đắt tiền sáng loáng khi ánh nắng chiếu vào.
- Chào Hồng Nhung. Rất vui được gặp cậu.
Bình Nhi khẽ mỉm cười, đôi môi chúm chím đáp lại cô bạn mới Hồng Nhung.
- Này, đừng quên tên tao nghe mậy. Minh Hiếu đấy. Có ai dám bắt nạt hú tao tiếng tao bẻ cổ đứa đó liền.
Một cô bạn trông vẻ dữ tợn quay sang Bình Nhi, chào hỏi với giọng nói khá “đanh”. Cánh tay đưa lên diễn tả hành động sẽ bẻ cổ ngay đứa nào bắt nạt Bình Nhi. Cô bé nhỏ khẽ đưa tay che miệng cười khúc khích. Đầu ngúc ngúc ý sẽ “hú” nếu gặp phải đứa nào dám bắt nạt.
Cả ba cô bạn cuối lớp cứ nói luyên thuyên không dừng. Mặc dù chỉ có Hồng Nhung và Minh Hiếu nói nhưng Bình Nhi vẫn hào hứng ngồi nghe hai cô bạn mới kể đủ chuyện trên trời dưới đất.
- Tao nói rồi, cái thằng hắc ám kia cứ đeo tao mãi. Ta nói… cái con người gì mà ngu quá đáng. Sao cứ phải vì tao mà theo đến tận trường này nhỉ? Vì sao? Vì sao nhỉ? À tao biết rồi. Vì tao đẹp mà.
Minh Hiếu vẻ nghênh nghênh, phổng mũi vẻ muốn “lea” với bạn mới, nói đùa Hồng Nhung.
- Ối giời, thì mi chỉ đáng để thằng hắc ám kia đeo mà thôi.
- Con chó. Tao đánh cho mi thối mặt bây giờ.
Minh Hiếu hét lên vẻ tưng tức, cú đấm dợm dợm trên đầu Hồng Nhung.
- Mi đừng tưởng bở, cái thằng kia đúng là ngu quá đáng. Ai lại đi ưa cái đồ “hoang dã” như mi chứ.
- Đậu mé, con chó mi chết đi. Mi coi tao băm vằm mi như nào nhé.
Như bị sỉ nhục trước cô bạn mới Bình Nhi, Minh Hiếu tức lắm, đôi mắt hằn tia tức giận. Nói rồi hai cô bạn bàn trên vùng vằng đẩy qua đẩy lại khiến Bình Nhi cười khúc khích liên hồi. Bàn ghế bị hai cô bạn xê dịch loạn xạ. Tiếng chửi bới vang vọng hòa vào tiếng ồn ào trong lớp. Đã lâu cô bé nhỏ chưa tiếp xúc với những người bạn như thế này. Bình Nhi thấy yêu đời lạ thường. Cô bé nhỏ mong một ngày nào đó mình cũng sẽ có những người bạn để có thể vô tư đùa nghịch. Chỉ trách sao cô không nhận ra điều này sớm hơn.
Tiếng ồn ào trong lớp bồng tắt ngúm. Ai nấy đều hướng ánh mắt đến người đang đứng trước cửa lớp, trên tay cầm ly trà sữa. Là Khải Hoàng, anh đang quay qua quay lại tìm Bình Nhi. Mấy cô bạn nữ trong lớp hào hứng hẳn lên. Cô nào cô nấy chỉnh lại tóc mái, đôi môi nhích qua nhích lại cho lớp son đều hơn.
Mẫn Nhi đang trên đường trở về lớp sau khi họp ở chi đoàn trường. Cô học sinh ưu tú từ chán nản trở nên vui mừng hơn khi thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó đứng trước lớp 11B. Bước chân cô học sinh ưu tú trở nên nhanh hơn. Đôi môi khẽ cười nhẹ, ánh mắt hiện rõ niềm hạnh phúc dâng trào. Cuối cùng, Khải Hoàng cũng đã nhớ đến cô, cuối cùng Khải Hoàng cũng đã tìm đến cô. Mẫn Nhi bước nhanh hơn nữa, đôi chân thon dài chạy với tốc độ nhanh nhất có thể.
- Anh Hoàng, anh…
Nhưng cô chưa dứt câu, bóng dáng nhỏ bé nào đó đã bước từ lớp ra. Là cô gái điên hôm bữa đến trường cùng Khải Hoàng. Nụ cười cô học sinh ưu tú tắt ngúm khi thấy Bình Nhi cùng Khải Hoàng cùng rời khỏi lớp. Hai người họ còn nắm tay nhau, Khải Hoàng đưa ly trà sữa trên tay cho cô gái kia. Anh còn cười với cô gái ấy nữa. Tim cô học sinh ưu tú khẽ nhói đau. Tan tành mất rồi. niềm hy vọng cuối cùng của cô đã vỡ vụn. Mẫn Nhi như gục ngã, cô học sinh ưu tú chỉ đứng chết trân, đôi mắt hằn lên những tia hận thù. Chính cô gái điên kia đã cướp mất Khải Hoàng. Mẫn Nhi bặm chặt môi, vang lên từng lời nói xé nát trái tim đau đớn kia.
- Em sẽ không để ai cướp anh đi. Cho dù là điên hay chăng nữa, em sẽ khiến cho cô ta rời xa anh.
***
Hồng Nhung và Minh Hiếu ngồi trong quán trà sữa đối diện trường.
- Bình Nhi ấy… Mình chơi với nó mà nó có vẻ trông…điê…
Chẳng đợi Hồng Nhung nói hết câu, Minh Hiếu cắt ngang.
- Nó điên hay khùng, kệ mẹ nó. Tao đéo quan tâm. Chỉ cần nó chơi tốt thì đéo có vấn đề gì hết.
- Mi không sợ nó sẽ giống con khốn kia sao?
Minh Hiếu vẻ trầm ngâm, cô bạn “hoang dã” đăm chiêu vẻ nghĩ ngợi.
- Tao chỉ có linh cảm, Bình Nhi nó là đứa tốt. Chắc chắn nó không phải là kẻ “đâm sau lưng chiến sỹ” như mày nghĩ.
Hồng Nhung ngúc ngúc đầu vẻ đồng tình.
- Tao cũng nghĩ vậy.
Hai cô bạn chẳng nói thêm nữa chỉ cùng hút ly trà sữa, trong đầu họ đang nghĩ đến ai đó. Kẻ đã khiến trái tim của “hoang dã” tan nát. Kẻ đã khiến cuộc sống cô bạn Minh Hiếu rơi vào bế tắc.
“Tịnh Nhi, tao biết mày đã quên rồi, mày quên con này rồi. Nhưng tao thì nhớ mãi, nếu tao có thể cầm dao giết mày, tao đã làm từ lâu rồi”.