Nhìn đến Tôn Nhạc xấu xí bình thường còn có vẻ hèn nhát bỉ ổi, trong ánh mắt Doanh Thập Tam quang mang chớp động, môi khẽ nhếch rồi quay đầu đi.
Mọi người Cơ phủ sau một trận hàn huyên, đã theo sự phân biệt các phủ ngồi xuống. Đương nhiên, Yến Tứ phóng đãng bất kham không để ý đến chuyện đó, hắn kéo Ngũ công tử đến một góc.
Thẳng đến sau khi ngồi xuống, vẫn còn tiếng hàn huyên truyền đến.
Triệu vương hậu thân là chủ nhân yến hội, lúc này đã ngồi trở về trên ghế. Nàng đợi ọi người trong điện an tĩnh một chút, mới ho một tiếng, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, thanh thanh kêu lên: “Hiện tại ngay cả Tề quốc Cơ phủ cũng đến, các tộc nhân hẳn là đến đông đủ rồi chứ?”
Nàng nói đến ‘ Tề quốc Cơ phủ ’ thì cố ý cắn nặng âm, đôi mắt đẹp rõ ràng có sự khó chịu kia hướng đám người Ngũ công tử nghiêng mắt nhìn. Trong ánh mắt, giống như đang ám chỉ bọn họ hẳn là nên xin lỗi lấy lòng ngay tại chỗ, làm tiêu lửa giận của nàng.
Ánh mắt như thế, đang ngồi đại đa số đều là cáo già, mỗi người nhìn đều hiểu được.Trong thời gian ngắn, sự khinh thường trong mắt mọi người càng thêm rõ ràng ngay cả khuôn mặt tuấn tú của Ngũ công tử cũng lạng lùng. Bất quá góc bọn ngồi ánh sáng hơi tối, người ngoài thấy không rõ biểu tình của Ngũ công tử.
Triệu vương Hậu sau khi thể hiện sự bất mãn của mình, tay trắng nõn nà vung lên, quát: “Thượng yến! Tấu nhạc!”
Thanh âm của Triệu vương hậu vừa rơi xuống, một đội cung nữ bưng hộp đựng thức ăn, quanh co khúc khuỷu xếp thành hàng dài, đi xuyên qua sập mọi người. Chuông nhạc tứ phía dựa vào tường điện, cũng bị nhạc công cung đình nhẹ nhàng gõ lên. Tiếng nhạc du dương truyền ra, mọi người chậm rãi khôi phục im lặng.
Sau khi trên sập mỗi người đều bày rượu và thức ăn xong, chúng cung nữ lui về phía sau, chỉnh tề dựa vào vách tường đứng hầu ở hai bên trái phải.
Triệu vương hậu lúc này đã tươi cười sáng lạn hơn, nàng đắc chí vừa lòng quét mắt tộc nhân cả điện, tựa hồ cảm nhận quyền uy tuyệt đối của chủ nhân.
Tay ngọc giơ chén ngọc lên, Triệu vương hậu thanh thanh nói : “Chư vị tộc nhân khó có dịp tụ hội, ta mời các vị một ly!”
Dứt lời nàng dẫn đầu uống cạn rượu trong chén.
Chúng tộc nhân cũng đều giơ chén rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch.
Triệu vương hậu thản nhiên cười còn nói thêm: “Lúc này đây tụ hội chắc các vị cũng biết là vì cái gì! Bảy ngày sau là đại hội trí giả năm nước. Chư vị đang ngồi tuy rằng cũng chỉ là sứ giả các quốc gia chư hầu. Nhưng xưa nay hội nghị trí giả vốn không luận thân phận mà chỉ luận học vấn.
Nếu vị nào ở ngày đó có thể bỗng nhiên nổi tiếng, vậy hắn sắp sửa hưởng thụ không chỉ là ánh mắt chú ý của người trong thiên hạ!” Nàng nói tới đây thanh âm thả chậm một chút, nói rõ từng chữ từng câu: “Hắn còn được bổn gia chú ý! Thậm chí trở thành thiếu tộc trường của thiên hạ đệ nhất thế gia vọng tộc!”
Triệu vương hậu nói tới đây thì gương mặt diễm lệ đã hồng hồng. Hai mắt sáng trong suốt có vẻ thực hưng phấn, mà hưng phấn không chỉ là nàng mà là tất cả mọi người trong điện. Mặc kệ lúc nãy là cái biểu tình gì nghe đến đó một đám cũng tinh thần phấn chấn sĩ khí mười phần!
Triệu vương hậu hiển nhiên thực hưởng thụ loại cảm giác chỉ một câu nói đầu tiên có thể kích khởi hào khí của mọi người này. Ánh mắt nàng từ trên mặt mọi người đảo qua một cái chậm rãi chuyển đến Tề quốc Cơ phủ một chút, lại quét qua Ngũ công tử.
Triệu vương hậu đang đánh giá mọi nơi, một thiếu niên vọt đứng lên, chỗ thiếu niên này ngồi là vị trí Triệu quốc, hiển nhiên là người của Triệu Cơ phủ.
Thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, tuổi xấp xỉ với Ngũ công tử, bất quá bộ dạng lại cực kỳ bình thường, chỉ có một đôi mắt to đen nhánh quay tròn chuyển động, có vẻ linh mẫn mà khôn khéo.
Thiếu niên hướng về phía Triệu vương hậu chắp tay trước ngực, cao giọng nói: “Vương Hậu tỷ tỷ, không biết người bổn gia đã đến chưa? Đến là những người nào? Bây giờ đang ở đâu nghỉ ngơi?”
Thiếu niên này vừa mới mở miệng, nói đúng vào điều mà mọi người nóng lòng muốn biết. Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhìn hướng Triệu vương hậu. Đám người Cơ thành chủ, Ngũ công tử cũng ngẩng đầu lên, khẩn trương nhìn về phía Triệu vương hậu.
Đặc biệt Cơ thành chủ, trong ánh mắt nhìn về phía Triệu vương hậu ngoài khẩn trương còn có điểm tức giận. Mấy ngày hôm trước, hắn không ngừng phái người đến hỏi Triệu vương hậu chuyện có liên quan đến người của bổn gia, nhưng Triệu vương hậu lại một chữ cũng không nói, việc này làm hắn rất khó chịu. Xem ra, nếu Triệu vương hậu này ngay cả điểm ấy cũng không thể cung cấp cấp cho người của Tề quốc Cơ phủ, thì nàng đối với chính mình, đối với Cơ phủ không còn nửa điểm ý nghĩa.
Triệu vương hậu rất là hưởng thụ ánh mắt hiện tại chúng tộc nhân quăng đến, nàng chậm rãi đưa ánh mắt xẹt qua trên mặt mọi người, chậm rãi xẹt qua người tới từ bổn gia. Cũng vì cung cấp hết thảy phương tiện cho người tới từ bổn gia, đặc biệt việc khảo sát người thừa kế, hiệp trợ cung cấp nhiều phương diện, là nghĩa vụ chủ nhân của nàng, cũng là điều kiện tiên quyết để bảo vệ sĩ diện của nàng ở trước mặt tộc nhân.
Ánh mắt lẳng lặng thưởng thức vẻ mặt của mọi người, sau một trận yên lặng, Triệu vương hậu rốt cục cười cười, quay đầu nói với thiếu niên kia: “Triệu thất đệ, làm gì gấp gáp như vậy? Bọn họ muốn hiện thân thì tự nhiên sẽ hiện thân, mời uống một ly!”
Dứt lời, nàng lại đem chén ngọc giơ lên trước mặt, giơ chén lên trước Triệu Thất, hướng tới mọi người, đặc biệt hướng tới Tề quốc Cơ phủ quơ quơ vài cái, sau đó Triệu vương hậu thản nhiên cười, giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mọi người lúc này đã rất thất vọng.
Tại chỗ ngồi của Tề quốc Cơ phủ, nét mặt Tam công tử đã đầy vẻ giận dữ, hắn bực bội nhìn chằm chằm Triệu vương hậu, buồn buồn nói: “Ngũ đệ còn nói cái gì sau khi dâng lễ là có thể được nàng tương trợ! Cái rắm! Cái gì cũng không có!”
Âm thanh của Tam công tử vừa rơi xuống, Mộc công ở phía sau tiếp lời nói: “Tam công tử nói lời ấy sai rồi. Lòng người khó dò, Ngũ công tử kiến nghị tặng lễ vật cho nàng cũng không sai. Bây giờ là thời cơ phi thường, chúng ta cũng không mong nàng kính trọng Tề quốc Cơ phủ chúng ta vài phần, chỉ cầu nàng không ở trước mặt bổn gia cố ý chửi bới là tốt lắm rồi.”
Mộc công vừa nói như thế, mọi người liên tiếp gật đầu.
Triệu vương hậu hưởng thụ nhìn vẻ mặt uể oải của mọi người, nụ cười trên gương mặt diễm lệ càng thêm sáng lạn. Nàng rất vui vẻ, vừa rồi bị vắng vẻ, hiện tại cuối cùng đã trả thù được.
Sauk hi lặng yên thưởng thức vẻ mặt của mọi người một hồi, ánh mắt Triệu vương hậu chuyển hướng về phía Ngũ công tử.
Nàng nhìn ngũ công tử, ánh mắt không hề chớp. Lực chú ý của mọi người vốn đều tập trung vào Triệu vương hậu, hiện tại cả đám đều theo ánh mắt của nàng nhìn về phía Cơ Ngũ.
Cơ Ngũ thẳng lưng lẳng lặng đón nhận ánh mắt Triệu vương hậu. Mà ở bên cạnh hắn, Yến Tứ bất mãn nói lầm bầm: “Lại tới nữa! Lão Ngũ, chỉ cần chỗ nào có nữ nhân, tiểu tử ngươi chính là giấu cũng giấu không được!”
Ngồi ở phía sau Yến Tứ, Doanh Thập Tam nghe vậy mỉm cười, hắn nhích thân ra sau sập, lười biếng bưng chén rượu lên thưởng thức một ngụm rượu, vô cùng hứng thú nhìn một màn này.
Triệu vương hậu nhìn chăm chú vào Ngũ công tử, bỗng nhiên mỉm cười, trên gương mặt diễm lệ giống như một đóa hoa đang nở. Nàng hé môi đỏ mọng, thanh âm thanh thúy nói, “Tề quốc Ngũ đệ tuy rằng đến không lâu, cũng là thanh danh đại chấn. Chẳng những làm cho Thập Bát công chúa vốn được bệ hạ sủng ái ái mộ không thôi, ngay cả đại vương tử cũng có chút coi trọng. Bất quá Ngũ đệ nha, thanh danh đó cũng có điiểm bất lợi đối với ngươi.”
Thanh âm của Triệu vương hậu yêu kiều mà mềm mại, có vẻ thập phần thân thiết, đặc biệt một câu cuối cùng.
Nhưng khi nàng nói ra hai chữ ‘ bất quá ’, mọi người rõ ràng cảm thấy hưng phấn lên, mà Ngũ công tử và người của Tề quốc Cơ phủ còn lại là rùng mình.
Đang lúc mọi người chú ý, Triệu vương hậu cười một tiếng, tiếp tục nói:“Lời đồn đãi gần đây, đều nói Ngũ đệ ngươi tinh thông gia sự, đây cũng không phải là lời hay đâu.”
Chữ ‘ đâu ’ của nàng kéo vừa dài vừa mềm mại, làm cho Tôn Nhạc nghe được có điểm ngứa ngáy. Mà câu ‘ tinh thông gia sự ’ vừa nói ra, quả nhiên, trong điện trước sau vang lên một trận tiếng cười.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ công tử trầm xuống, có điểm tức giận nhíu mày. Triệu vương hậu vội vàng đề cao thanh âm nói, “Ngũ đệ chính là người thông minh, làm sao có thể làm cho loại thanh danh này truyền đến thiên hạ đều biết, đúng không nha? Ngũ đệ nha, chỗ này của ta có một vấn đề thập phần nan giải, nếu ngươi có thể đáp, những lời đồn đãi kia sẽ tự sụp đổ, không biết Ngũ đệ có hứng thú đáp hay không?” Nàng chuyển hướng mọi người trong điện, cười nói:“Đương nhiên, các vị đang ngồi cũng có thể đáp.”
Sau khi Triệu vương hậu nói ra những lời này, liền dù bận vẫn ung dung nhìn Ngũ công tử, chờ câu trả lời của hắn.
Mà trong điện, tiếng bàn luận xôn xao nổi lên bốn phía. Triệu vương hậu mặc dù là một phụ nhân vô tri, bất quá nàng hiện tại dù sao cũng là Vương Hậu một quốc gia, bên người tất có sĩ tử tài trí. Ngay cả bọn hắn cũng nói thập phần nan giải, vấn đề kia hẳn là thực sự khó khăn.
Tất cả mọi người trong Tề quốc Cơ phủ ngẩng đầu nhìn Triệu vương hậu, thật sự không rõ nàng dưới loại tình huống này, trường hợp này hướng Ngũ công tử chất vấn, rốt cuộc là có ý gì. Chẳng lẽ, nàng sinh lòng thù hận với Ngũ công tử, không làm hắn xấu mặt thì không được?
Tôn Nhạc đã lẳng lặng đánh giá Triệu vương hậu, nàng thấy, Triệu vương hậu cho tới nay, vẫn có hảo cảm với Ngũ công tử. Vốn là, bất kỳ một nữ nhân nào, đối mặt thiếu niên ôn lương tuấn mỹ như Ngũ công tử vậy, rất khó không sinh ra hảo cảm. Nhưng mà, nàng tại sao muốn trước mặt mọi người làm khó hắn như vậy?
Đột nhiên, tim Tôn Nhạc thình thịch nhảy dựng lên! Chẳng lẽ, lần chất vấn này cũng không phải ý tứ của Triệu vương hậu, mà là ý của người phái tới từ bổn gia?
Tôn Nhạc nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn Triệu vương hậu, Triệu vương hậu vẫn còn nhìn chằm chằm Cơ Ngũ công tử, trên gương mặt diễm lệ kia của nàng có chút xin lỗi, mà trong ánh mắt sáng ngời kia, nhìn về phía Ngũ công tử cũng thập phần ôn hòa. Tôn Nhạc sau khi nhìn nàng vài lần, trong lòng đã hiểu được, chính mình đoán không sai.
Ngũ công tử thật không ngờ Triệu vương hậu sẽ ở trường hợp này khó xử mình, lập tức tức giận không thôi. Khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, bạc môi bĩu một cái, khẽ khom người liền chuẩn bị đứng lên cự tuyệt.
Tôn Nhạc nhìn đến động tác của hắn, thân trên hơi nghiêng về phía trước, ở phía sau Ngũ công tử cúi đầu nói một câu, “Ngũ công tử, vấn đề này Triệu vương hậu đại diện bổn gia hỏi ra! Công tử không thể khinh cử vọng động (hành động thiếu suy nghĩ)!”
Thanh âm của Tôn Nhạc rất nhỏ, rất nhẹ, bất quá Ngũ công tử vẫn nghe được. Nhưng là, không chỉ là hắn nghe rõ, ngay cả Yến Tứ đang xem náo nhiệt, cùng với Doanh Thập Tam thưởng rượu, vẻ mặt lười biếng cũng nghe đến. Hai nam nhân kinh ngạc quay đầu, đồng thời nhìn Tôn Nhạc. Đặc biệt là Doanh Thập Tam, hắn lẳng lặng đánh giá Tôn Nhạc, trong ánh mắt có kinh ngạc, cũng có tò mò, còn có một phần cân nhắc.
Tôn Nhạc chống lại ánh mắt hai người, cúi đầu, thân mình co lại về phía sau, làm ình tránh ở bên cạnh A Phúc, tránh được ánh mắt hai người. Nàng không phải e ngại hai người đã phát hiện cái gì, mà là cảm thấy dưới loại tình huống này, trong trường hợp này, biểu hiện dị thường của hai người sẽ làm cho càng nhiều người chú ý đến chính mình.
Hiện tại Tôn Nhạc còn không có khả năng tự bảo vệ mình, nàng còn không muốn để mình bộc lộ tài năng, bại lộ trước mắt mọi người.